Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
_ Hoàng Huynh, Thiên Thiên không muốn đi Nam Đảo Quốc nữa, mà đệ cũng không muốn xa rời nàng ấy. Người nói ra những lời này không hay biết là ta đang nghe lén hắn với hoàng huynh của hắn. _ Đệ không cần áy náy. Đúng là vợ chồng son quấn quýt không rời. Mà cũng chẳng trách đệ được vì lần trước Thiên Thiên trúng độc hôn mê gần hai năm trời. Càng làm đệ lo lắng không muốn xa rời mà ở bên Thiên Thiên mà bảo vệ muội ấy nhìu hơn.
Tối đó ta lại ra hoa viên ngắm trăng. Hắn thấy ta liền chạy tới.
_ Nàng sao thế?
_ Ta không có gì.
_ Nàng mau nói thật cho ta nghe!
_ Ta... Ta không sao thật mà.
_ Nàng lạ lắm, không giống một Thiên Thiên nói nhìu ồn ào như trước kia nữa. Nàng giờ đây có phần trầm tư hơn trước rất nhìu
_ Ta .... Ta.....Ta gặp ác mộng. Trong cơn mộng ta thấy chàng .... Thấy chàng bị mũi tên độc của Nam Đảo quốc đâm chết ngay trên chiến trường oaoaoaoa ta không muốn zậy oaoaoa.
_ Nín nín. Nàng là vương Phi và vương phi phải có vương gia ở kế bên đến muôn đời phải không??
_ Phải.
_ Zậy nàng không cần lo rồi.
_ Ta vẫn còn lo sợ.
_ Ngoan nghe lời ta. Đi ngủ, kẻo lại nhiễm bệnh. Ta không thích Vương phi bé nhỏ của ta bị bệnh đâu.
_ Ta biết rồi.
_ Nhưng ta muốn nàng dọn qua chỗ ta ở.
_ A... Được. Zậy chàng phải bế ta về phòng.
_ Nàng hành hạ ta a. hắn chu chu cái mỏ nhìn đáng yêu hết sức
_ Không bế ta, ta không qua bên chỗ chàng.
_ Được Vương Phi, người muốn ta bế ta sẽ bế
_ Ngoan.
Thế là hắn bế ta về phòng ngủ hắn choàng tay ôm ta ngủ say