Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta muốn trái tim chàng vương gia ạ chương 17 Ta bị ho lao???? Tiết trời mùa thu se se lạnh. Nơi biên ải còn lạnh hơn. Ta thì rất thích ngắm trăng.... Vì vậy cứ nhiễm phong hàn làm hắn cấm túc không cho ta ra ngoài ngắm trăng. _ Thiênnnn Đăngggggg...... Chàng cho ta ra ngoài đi mà......
_ Không là không.
_ Ta hông chịu, hông chịu
_ Hông chịu cũng phải chịu
_ Chàng hết yêu ta rồi....
_ Lúc nào??
_ Chàng không cho ta ngắm trăng, mùa thu này trăng sáng lắm.
_ Được ta chiều nàng. Mặc thêm áo vào ta và nàng ra ngoài ngắm trăng. Hắn lắc đầu.
_ Được được. Ta tiến lại gần Tiểu Hồng. Nè, lấy áo mỏng mỏng cho ta thôi. Ta nói nhỏ, Tiểu Hồng gật đầu rồi bước đi lấy áo cho ta
_ Áo đây tiểu thư. Tiểu Hồng nhẹ nhàng khoác chiếc áo có hoa văn cánh hoa mai to lớn màu hồng lên cho ta.
_ Đi thôi.
_ ừm đi. Ta và hắn lên ngựa đi tới một cái hồ nhỏ gần doanh trại. Mặt hồ trong vèo bóng trăng làm mặt hồ sáng lên như một mặt trăng thứ hai vậy. Ta bước xuống ngựa. Cao hứng cất lên tiếng hát " Ưu buồn nơi thịnh thế Trái tim quặn đau khi mất chàng Lòng người có thấu lòng ta Yêu hận ai biết được Tâm hồn lơ lửng nơi đâu đợi chàng đến Đêm khuya tĩnh mịt chàng ở đâu? Ngồi nhớ những hồi ức đẹp Ta buồn, nước mắt lăn dài trên má. Chàng đến bên ta, nơi cuối cùng ưu buồn kia tan biến " ( cái này Sin chế, ko hay lắm)
_ Giọng hát thật tuyệt. Hắn vỗ tay đứng kế bên
_ Ta chỉ dựa vào kí ức mà hát lên thôi.
_ Nàng quả nhiên là một thiên tài..
_ Ta thiên tài nhưng chưa yêu nghiệt bằng chàng.
_ Hát cho ta nghe một khúc nữa đi
_ Được ta hát. " Gió ơi, đưa ta đến bên chàng...."
_ Ta quên rồi
_ Haha nàng thiệt là đãng trí vương phi a
_ Chàng thật là.... khụ .... khụ .... khụ .... khụ
_ Nàng không sao chứ
_ Ta không sao chàng đừng lo cho ta, về thôi.... khụ .... khụ _ Mau về, ta gọi thái y khám cho nàng
_ Chàng có đem theo thái y ??? Ta nhăn mặt
_ Có, ta lo sợ nàng bệnh nên đem theo thái y có bị thương cũng có người chữa trị.
_ Được về thôi. Ta và hắn lại lên ngựa về doanh trại. Suốt đoạn đường đi ta ho mãi, ho đến cổ họng đau rát. Về đến doanh trại thì ta đã muốn tắt tiếng.
_ Thái y, mau truyền thái y cho ta. Hắn quát.
_ Dạ có thần thưa vương gia. Thái y bước vào
_ Mau, mau coi cho vương phi. Hắn gấp gáp. Thái y bắt mạch cho ta một lúc rồi đứng lên nói.
_ Bẩm vương gia.... Vương phi đã mắc bệnh ho lao. Chỉ có thể kê thuốc uống từ từ không thể một lần trị hết.