Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cười hồi lâu, hai người đều cười đến kiệt sức, nằm trên giường lớn bên trong xe, mập mạp ôm chặt lấy chiếc hộp.
100 tiền ngọc có thể đổi một khối linh ngọc hạ phẩm, 100 vạn cũng mới đổi được 1 vạn khối linh ngọc hạ phẩm. 10 khối linh ngọc hạ phẩm có thể đổi 1 khối linh ngọc trung phẩm, 100 khối linh ngọc trung phẩm mới đổi 1 khối linh ngọc thượng phẩm. Tính như vậy thì 100 vạn tiền ngọc cũng chỉ đổi được 1000 khối linh ngọc trung phẩm, 10 khối linh ngọc thượng phẩm.
Vừa nghĩ tới lần trước 10 khối linh ngọc trung phẩm chỉ vừa mở ra được đoạn phim, Nhậm Kiệt liền đau lòng. Đậu, cả gia tài của ta có thể duy trì được bao lâu. vừa nghĩ tới đó, Nhậm Kiệt mới bỗng phát hiện, 100 vạn tiền ngọc phải xem là để làm gì, nếu dùng để mở ra đoạn phim trong thức hải, vậy thật là chưa chắc duy trì được bao lâu.
Tuy rằng cảm thấy khủng bố, nhưng nghĩ tới cảnh tượng Thánh nhân luận đạo, còn có bản thân mình cũng vì thế mà thay đổi, Nhậm Kiệt biết mặc kệ thế nào, bản thân mình cũng sẽ không tiếc mọi giá nghĩ cách mở ra đoạn phim kia.
Vui vẻ xong, trong đầu Nhậm Kiệt nghĩ tới chuyện mở ra đoạn phim trong thức hải, vừa tính toán quy đổi là hắn liền cảm thấy đau lòng. Quá khủng bố, 1 ngàn vạn lượng hoàng kim đó, đổi thành linh ngọc thì không biết có thể duy trì được bao lâu.
Nhưng mà ngẫm lại có thể xem được đoạn phim kia, Nhậm Kiệt lại cảm thấy thế nào cũng đáng giá.
Thử nghĩ xem mình có thể tùy tiện nhớ kỹ mấy trăm quyển sách, trận pháp dưới Thần Thông Cảnh, dược phẩm thậm chí công pháp đều có thể tuỳ tiện học được. Những thứ này có bao nhiêu tiền cũng không mua được, nếu không phải đại cảnh giới của mình đạt đến mức nhất định, thêm bao nhiêu tiền cũng không thể làm mình nhớ được mấy trăm quyển sách trong vòng vài ngày, còn có thể đều nhớ kỹ hiểu rõ, không thể làm mình một đêm học được một bộ Bát Phương Tuyệt Sát.
Tuy nhiên trước mắt còn có chuyện càng khẩn cấp hơn phải làm, vừa rồi Nhậm Kiệt xem những khế phòng, khế đất của Trường Nhạc Đổ Phường liền biết Phương Viêm giở trò quỷ gì. Chỉ là hắn cũng không vạch trần, bao gồm cả vừa nãy liếc qua Linh khí trung phẩm mà cuối cùng Phương Thiên Ân gọi người đưa đến, dù là bây giờ còn chưa mở ra, nhưng Nhậm Kiệt đã cơ bản đoán được là có chuyện gì.
- Chúc mừng, nhất định phải chúc mừng một phen. Phiếu cơm lão đại, ngươi nói bây giờ chúng ta đi đâu chúc mừng? Vừa rồi cười đến sốc hông, cười mệt mỏi, lúc này Cao Nhân cũng thở lại được, cái bụng béo hoàn toàn không cản trở hắn lập tức đứng lên, chuyện đầu tiên là nghĩ tới đi ăn chúc mừng.
Cuối cùng phát tài, không cần phải nhìn mắt những trưởng lão kia, không chúc mừng một phen thì làm sao mà được chứ.
- Chuyện chúc mừng để sau đã. Nhậm Kiệt nói rồi, đứng lên nói với bên ngoài: - Thú bá, đi Trường Nhạc Bang.
- Đi Trường Nhạc Bang làm cái gì? Cao Nhân không hiểu được nhìn Nhậm Kiệt.
- Tên khốn Phương Viêm giở trò quỷ, hắn cho chúng ta chỉ là khế đất của Trường Nhạc Đổ Phường, dù nói là những khế phòng, khế đất Trường Nhạc Đổ Phường toàn bộ cộng lại cũng có giá trị trăm vạn tiền ngọc, nhưng Trường Nhạc Đổ Phường thật sự kiếm tiền không phải là những thứ này. Những người, những khách hàng ở Trường Nhạc Đổ Phường mới là thứ kiếm tiền chân chính. Khẳng định lúc mua, tên này đã đồng ý gì đó với Thường Lão Tứ, như là giúp hắn xây dựng ra sòng bạc mới, càng lớn hơn, sỡ dĩ dùng giá cực thấp mua lại Trường Nhạc Đổ Phường, là muốn đổ hết lên đầu chúng ta.
Có lẽ người thường không thể hiểu được, nhưng Nhậm Kiệt lớn lên ở Địa Cầu thì khác, hiểu rõ tầm quan trọng của nhân tài, tài nguyên.
Nếu là trước kia thì chưa chắc hắn có thể hiểu rõ như thế, nhưng từ sau khi đại cảnh giới tăng lên, không nói Nhậm Kiệt hoàn toàn dung hợp trí nhớ hai kiếp, còn có thể lợi dụng tốt hơn những gì đã nghe, những tin tức đã thu nhận được thông qua mọi cách từ trước đến nay.
Địa Cầu kiếp trước là thời đại tin tức bùng nổ, bình thường tùy tiện tiếp xúc hàm lượng tri thức một năm cũng gấp trăm, gấp ngàn lần người thời đại này. Đương nhiên, là vì bộ não người có hạn, có thể ghi nhớ được rất ít, nhưng hiện giờ chẳng những Nhậm Kiệt có thể nhớ kỹ được mọi thứ, còn có thể vận dụng càng tốt hơn.
Mập mạp Cao Nhân ở bên cạnh nghe mà sững sờ, khách hàng, tài nguyên, lúc nào mà phiếu cơm lão đại của hắn hiểu cả cái thứ này, hắn nghe mà mơ hồ khó hiểu, nhưng hình như là thật.
- Rất nhiều chuyện thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng muốn chân chính có đoàn đội chuyên nghiệp, tài nguyên, khách hàng là hết sức khó khăn. Trường Nhạc Đổ Phường có cơ sở này, 12 sòng bạc lớn như vậy, muốn đồng thời tìm được người quản lý, kinh doanh chuyên nghiệp, vậy thì quá khó khăn. Không có bọn họ, chúng ta tối đa chỉ lấy được nhà cửa giá trị trăm vạn tiền ngọc mà thôi. Có lẽ vì không còn kinh doanh Trường Nhạc Đổ Phường, những phòng ốc này cũng chỉ đáng giá bảy tám mươi vạn tiền ngọc mà thôi. Cho nên bây giờ chúng ta lập tức chạy đến, không thể để gà để trứng vàng thành gà chết, biến thành bàn thịt gà ăn xong một lần. Nhậm Kiệt nói xong, nhìn đại trạch Phương gia đã dần cách xa, lúc ấy Phương Viêm vội vàng như vậy, chỉ có thể làm chuyện cực kỳ có hạn.
Vừa lúc hiện tại chuyện Phương Kỳ lại bám trụ bọn họ, mình sẽ có thời gian thu phục Thường Lão Tứ, muốn rút củi đáy nồi của mình, nghĩ hay quá.
- Nói như... hình như... rất có lý. Cao Nhân đã sớm nghe mơ hồ, hắn không hiểu kinh doanh cho lắm, chỉ là vì có một đoạn thời gian đói sợ, nghèo sợ, cho nên hiện tại rất thích tiền cùng ăn ngon. Ngoài ra hắn thích nhất là nghiên cứu dược phẩm, những cái khác... Trong hai lần gần nhất, hiện tại hắn phát hiện thật thích cùng Nhậm Kiệt đi ra ngoài, bởi vì mỗi lần đều quá đã, nhưng mà kinh doanh thì hắn dốt đặc.
Chỉ là dù cho không hiểu, cũng cảm thấy Nhậm Kiệt nói thật là có chuyện như vậy, rất là ảo.
...............
Phương gia, chỗ ở của Phương Kỳ, các người hầu đã sớm rút lui.
Bản thân Phương Kỳ cũng ói hết mọi thứ trong dạ dày, cuối cùng bất đắc dĩ, Phương Thiên Ân ra lệnh cho người khóa khứu giác của Phương Kỳ, mới coi như khá hơn. Chỉ là mùi thối trên người Phương Kỳ, làm cho cả Phương gia cùng xung quanh cũng ngửi được, tuy rằng không nghiêm trọng như bên chỗ Phương Kỳ, nhưng cũng mùi thối ngập trời.
Khiến cho bên trong Ngọc Kinh Thành xôn xao, không biết bên Phương gia đã xảy ra chuyện gì.
- Trường Nhạc Đổ Phường, một gian hiệu thuốc, ba cửa hiệu tơ lụa, một cái trang viên, 100 vạn tiền ngọc, một món Linh khí trung phẩm.... Phương Kỳ nghe được vì cứu mình, Nhậm Kiệt vơ vét của Phương gia, càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Làm cho nàng tức giận, là mùi tanh tưởi trên người mình, bây giờ nghĩ lại nàng liền muốn ói.
Nhậm Kiệt đáng chết, hắn là cố ý, cố ý.
- Nhậm Kiệt, độc này tuyệt đối là do Nhậm Kiệt bỏ, dù là không phải tự mình hắn bỏ, cũng tuyệt đối có liên quan tới hắn. Phương Kỳ hết sức khẳng định: - Thật là không ngờ, ghế thiết mộc của Cao Phi không đánh chết hắn, ngược lại đánh cho hắn khai khiếu, điên cuồng. Nhưng mà như thế cũng hay, trước kia đối phó một tên ngốc ta còn lười cân nhắc tới phản ứng của hắn. Phụ thân yên tâm, Phương gia đưa ra thứ gì, con sẽ đòi lại gấp trăm lần.
- Hừ! Phương Thiên Ân cũng tức giận hừ một tiếng. - Cái đó là chắc chắn, dù cho Nhậm Thiên Hành làm đương gia, cũng không dám lớn lối như vậy, to gan vơ vét Phương gia ta, thù này nhất định phải báo. Mấy thứ kia dù quý giá, nhưng chỉ cần con không sao là được rồi, về sau nhất định phải cẩn thận. Đây là 5 đại gia tộc tranh đấu, có lẽ Nhậm Kiệt này chẳng là gì cả, nhưng dù sao đằng sau lưng hắn có Nhậm gia to lớn. Con suýt nữa giết hắn, nói không chừng có ai trong Nhậm gia dựa vào chuyện này, mượn Nhậm Kiệt làm việc, dù cho lần này không phải Nhậm Kiệt, cũng có thể là những gia tộc khác.
- Chỉ là tiện nghi cho gia chủ con rối Nhậm Kiệt trác táng kia, Trường Nhạc Đổ Phường... Phương Kỳ cũng gật đầu, lần này tìm sống trong chết, làm nàng học được rất nhiều điều, lúc này đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
- Gia chủ, đại tiểu thư cứ yên tâm. Nhậm Kiệt nghĩ rằng có khế phòng, khế đất Trường Nhạc Đổ Phường là có thể lấy được Trường Nhạc Đổ Phường gà đẻ trứng vàng, nào biết ta uy hiếp Thường Lão Tứ giao ra Trường Nhạc Đổ Phường đã có hiệp nghị với hắn. Về sau bọn họ sẽ hợp tác toàn diện với Phương gia chúng ta, chúng ta giúp bọn họ xây dựng lại sòng bạc. Bọn họ có người, có tài nguyên, chỉ cần địa chỉ mới là có thể lập tức khai trương, còn Nhậm Kiệt chỉ là lấy được một cái xác rỗng. Về phần Phương gia chúng ta, thật ra chỉ tốn 50 vạn tiền ngọc mua mấy thứ đó, điều này còn là vì không để người khác có cớ nói chuyện. Vừa nghe Phương Kỳ nhắc tới Trường Nhạc Đổ Phường, trên mặt Phương Viêm hiện lên một tia sảng khoái, ít nhất dưới tình huống bất đắc dĩ bị cưỡng bức, vơ vét, có thể làm Nhậm Kiệt dính một vố như thế, cũng coi như nhả ra cơn giận.
Lúc trước vẫn không có thời gian, không có cơ hội nói, lúc này lập tức khoe ra công lao: - Lần này coi như gặp họa được phúc, dưới áp chế mạnh mẽ, Thường Lão Tứ sẽ hoàn toàn hợp tác với chúng ta. Về sau Phương gia chúng ta chiếm cổ phần lớn, đến lúc đó phát triển Trường Nhạc Đổ Phường lớn mạnh, thu nhập mỗi năm ít nhất vượt qua 200 vạn tiền ngọc.
- Lần này Phương Viêm bỏ công không ít, cũng vì chuyện này mà bị Nhậm Kiệt làm ủy khuất không ít, ngươi trả giá, bổn gia chủ cùng gia tộc đều ghi nhớ kỹ. Phương Thiên Ân vừa nghe, cũng khẽ gật đầu khen ngợi, đồng thời nói: - Nhậm Kiệt phế vật đáng ghét kia, thật nghĩ rằng trên đời này đều có chuyện tốt như thế, dễ lấy như vậy. Hắn sẽ biết hậu quả rất nhanh, Huyền Âm Kiếm há có dễ cầm như vậy.
Huyền Âm Kiếm? Mới vừa nghe Linh khí trung phẩm, ngay cả Phương Kỳ cũng đau lòng một trận, nên biết ngay cả Phương gia cũng không có mấy thanh Linh khí trung phẩm, hiện giờ vừa nghe Huyền Âm Kiếm, trên mặt của nàng toát ra mỉm cười hiểu được, thì ra thế. Thì ra là thứ gân gà kia, dù cho bản thân Nhậm Kiệt không bị âm khí tổn thương, vậy có cầm về cũng thành vật vô dụng.
- Phương Viêm là người Phương gia, lại là đại tiểu thư dẫn dắt bồi dưỡng nên mới có được hôm nay, ta làm đều là phải. Thường Lão Tứ kia không giống người thường, dù là người giang hồ, nhưng si mê đánh bạc, hắn coi trọng không phải ích lợi. Chính vì điểm này, ta hứa hẹn với hắn về sau do Phương gia chúng ta giúp sức, chẳng những xây dựng lại Trường Nhạc Đổ Phường, còn có thể làm cho Trường Nhạc Đổ Phường trở thành sòng bạc lớn nhất Ngọc Kinh Thành, thậm chí Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn mới chịu buông ra. Bởi vì trong thời gian ngắn làm ra chuyện mà bản thân Phương Viêm rất đắc ý, cho nên cũng đắc ý nói ra.
Vừa nghe thế, trong lòng Phương Kỳ mới thoải mái hơn, nghe được cũng coi như hài lòng nói: - Viêm ca cực khổ, tên Nhậm Kiệt kia sẽ có ngày mà hắn hối hận. Ngươi coi chừng người Trường Nhạc Bang cho kỹ, không thể để bọn họ xảy ra biến cố gì. Thường Lão Tứ là người có thể lợi dụng, Trường Nhạc Bang căn cơ quá kém, dù có thể trở thành một trong 10 đại bang phái Ngọc Kinh Thành, ngoại trừ Trường Nhạc Đổ Phường của Thường Lão Tứ có thể kiếm tiền ra, còn là bởi bản thân Thường Lão Tứ cũng là Thần Thông tầng thứ chín, dựa vào lực lượng của hắn cũng đủ làm không ít gia tộc muốn chiêu mộ hắn, đáng tiếc hắn không có hứng thú. Thừa dịp này hắn hợp tác với chúng ta, có thể từ từ làm hắn cho chúng ta sử dụng. Một vị Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, dù là đối với 5 đại gia tộc chúng ta cũng là vô cùng trọng yếu. Đáng giận, nếu không phải bởi vì nguyên nhân hiện tại, ta phải tự mình đi...
Vốn là Phương Kỳ muốn đích thân đi nói chuyện này, nhưng bây giờ cả người nàng tanh tưởi, nàng yêu quý thanh danh thì làm sao dám đi ra ngoài.
Phương Thiên Ân cũng khuyên can, lo cho Phương Kỳ, nói nàng mau nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thân thể khỏe lại.
Phương Viêm cũng tỏ vẻ, sẽ lập tức thương lượng với Phương Thiên Ân chuyện này, mau xác định với phía Thường Lão Tứ.