Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không có việc gì ."
Không phải là nàng quá mức tự tin, mà là ngày hôm qua nàng đánh Tôn Cầm, cuối cùng cũng không thấy có động tĩnh gì.
Manh Tử Hề vẫn là có chút lo lắng, "Tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, thật sự là kỳ quái. Như thế nào ngươi vừa mới trở về, đã trêu chọc nhiều người như vậy."
Từ khi Tuyết Ẩn trở về, mặc dù không thể nói là an phận thủ thường, nhưng ít ra cũng không chủ động đi chọc người nào, nàng nhiều nhất cũng chỉ nhằm vào đám người Xà Ngọc Kỷ một chút mà thôi.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại mà xem, rất nhiều người đều hận không thể giết chết nàng.
Tuyết Ẩn khép lại sách vở "Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu như phạm ta, ta trả gấp trăm lần."
Người khác làm chuyện gì, nàng có thể mặc kệ, nhưng chỉ cần động đến chuyện bản thân nàng, nàng sẽ không để yên .
"Người tới rồi, ta lui." Manh Tử Hề nhìn người vừa mới nhảy từ cửa sổ vào, nói.
"Uh, ngươi đến chỗ Triển Hoành một chuyến, xem chuyện nương ta cùng với Xà Kiến Hoa như thế nào rồi." Tuyết Ẩn phân phó nói, hiện tại chuyện của mẫu thân hẳn là cũng tra được một ít rồi.
Manh Tử Hề đáp lời liền đi ra ngoài, rời khỏi hoàng gia học viện, đối với nàng mà nói không phải là việc gì khó, hơn nữa nha hoàn của học viên là có thể tùy thời xuất nhập , không giống như học viên bị quản lý nghiêm khắc.
"Ngươi lại xằng bậy ." Ly Thiên Dạ ngồi xuống đối diện Tuyết Ẩn, có chút trách cứ nói.
Chuyện hôm nay hắn cũng thấy được, hắn cũng không quá kinh ngạc, nàng vốn là người sẽ không để bản thân mình bị ủy khuất .
Nhưng chuyện hôm nay lại khiến hắn có chút lo lắng.
"Là bọn họ xằng bậy ." Tuyết Ẩn mặt mày đều không nâng một chút, tự tay rót cho Ly Thiên Dạ một ly trà.
Nếu bọn họ không động tới nàng, nàng cũng lười quản bọn họ. Nàng cho tới bây giờ đều như thế, làm chuyện gì, đều tốt nhất không cần chọc tới nàng, chọc tới nàng , nhất định bị trả lại gấp trăm lần.
"Đó là nữ nhi viện trưởng, ngươi lại trước mặt mọi người chém rách quần áo của nàng, viện trưởng sẽ để yên cho ngươi sao."
"Vậy ngươi là đang lo lắng cho ra, hay vẫn là đau lòng Tôn Cầm bị ta chém rách quần áo?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu, nhìn vào đôi hồng mâu kia, giống như một đoàn hỏa thiêu đốt đến lòng nàng.
Trong lòng run lên, vội vàng dời ánh mắt của mình. Không hiểu vì sao mỗi lần đến đôi mắt của hắn, trong lòng nàng luôn có cảm giác khác thường.
"Bổn vương có thể cho rằng ái phi đây là đang ghen sao?" Ly Thiên Dạ tà mị cười cười nhìn Tuyết Ẩn, tâm tình thập phần tốt.
Nàng đắc tội viện trưởng, cùng lắm thì, cuối cùng hắn sẽ giúp nàng giải quyết. Chỉ là một cái viện trưởng nho nhỏ mà thôi, cũng không có chuyện gì, chỉ cần nàng khỏe mạnh là được rồi.
"Ngươi mới ghen." Tuyết Ẩn liếc mắt, nàng làm sao có thể ghen, đồ tự kỷ.
"Bổn vương quả thật ghen tị." Ly Thiên Dạ đột nhiên một bộ nghiêm trang nói.
Ách... Đây là cái gì tình huống, nàng như thế nào, có thể khiến cho Ly Thiên Dạ ghen tị.
"Bổn vương ăn dấm chua của Trà Bá Trọng, ngươi thế nhưng đối hắn cười." Ly Thiên Dạ tiếp tục nói, hôm nay nhìn thấy cái cô gái này thế nhưng đối với tiểu tử Trà Bá Trọng cười. Trong lòng hắn thật không thoải mái.
"Ly Thiên Dạ, ngươi có bệnh, ta cùng hắn chính là bạn tốt." Nàng cùng Trà Bá Trọng căn bản là không có gì, chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.
Không đúng, hiện tại không phải là thời điểm giải thích, mà nàng căn bản không cần giải thích. Đáng chết, nàng tại sao phải cần giải thích cho hắn cơ chứ. Ly Thiên Dạ chết tiệt!