Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bào Kim Đông cười nửa buổi, mới nói: "Em biết đường đi nước bước rồi hả? Vậy anh cũng muốn thu, có được không?
Diêu Tam Tam nghe thấy lời này, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên một hồi trống lớn, thôn thì nhỏ, không hơn hai trăm hộ gia đình, nếu Bào Kim Đông muốn cạnh tranh với cô, nhất định là có ảnh hưởng. Nhưng mà người ta muốn thu, đương nhiên là cô không thể ngăn cản. Diêu Tam Tam suy nghĩ một lát, nói: “Anh Kim Đông, em thu rồi đưa đi Niệm Thành, đương nhiên là anh cũng có thể thu rồi!”.
Bào Kim Đông thấy vẻ mặt kia của cô, cười nói: “Nhóc con này, thật đúng là siêu kiếm tiền mà, người khác chỉ biết bắt nhộng ve bán, em lại có thể nghĩ đến việc thu nhộng, nhóc tinh chuyên môn kiếm tiền! Anh là thấy em thu nhộng ve, mới nghĩ đến việc muốn thu cá trê. Mình bắt cá trê bán cho người thu dạo, không phải người thu dạo cũng vì kiếm tiền sao? Ai ngờ anh còn chưa hành động, em đã làm trước rồi”.
Diêu Tam Tam gãi gãi đầu, nói: "Cái này.. anh Kim Đông, mình của ai nấy thu đi!”.
"Đưa đến Niệm Thành bao nhiêu tiền một cân?"
Diêu Tam Tam nghĩ, nếu anh ấy muốn thu, thì cũng có thể biết thôi, liền thẳng thắn nói: “Em đi hỏi, một cân chừng 1 tệ 6, có dao động cũng không quá lớn”.
“Em nói muốn thu trước, anh lại đòi thu, anh thấy có cảm giác như ăn hiếp em”. Trên mặt Bào Kim Đông có chút chần chừ, lại nói: “Như vầy đi, anh thu phần anh trước, nếu chuyện này có thể làm được thật, thì anh sẽ đi thu ngoài thôn, em thấy có được không?”.
"Được chứ!" Diêu Tam Tam sảng khoái đồng ý. Cô nghĩ, Bào Kim Đông chơi thân với đám con trai khác, lại bắt cá trê từ lâu rồi, cá trê của mấy người đó nhất định là cô thu không được, cô chỉ có thể thu hút mấy đứa nhỏ nhỏ thôi.
Diêu Tam Tam trở về, làm công tác chuẩn bị, dành ra hai cái bồn lớn trong nhà, lại mượn một cây cân gỗ của nhà hàng xóm, đời trước cô đã từng thấy qua cân này rồi, giờ dạy lại cho Diêu Tiểu Đông biết. Loại cân gỗ ấy, thật ra thì cũng rất dễ dùng, chỉ đơn giản là nhìn xem quả cân dừng ở khía nào, rất nhanh thôi là Diêu Tiểu Đông có thể biết.
Diêu Tam Tam cứ tuyên truyền như vậy, đến xế chiều ngày hôm sau, đã có mấy đứa trẻ bưng thau, xách thùng đến nhà cô bán cá trê. Diêu Tam Tam đặc biệt lấy một cái thùng sắt nhỏ, bỏ cá trê vào cân, rồi tính tiền trả tiền. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Mấy đứa trẻ kia cảm thấy cá trê mình bắt cũng có thể biến thành tiền thật, đều hết sức vui mừng. Phải biết, quanh năm suốt tháng, bọn trẻ chỉ có thể trông chờ vào mùa bắt nhộng ve để kiếm tiền tiêu vặt, bây giờ bắt cá trê cũng có thể bán được tiền, không vui sao được?
Dĩ nhiên trên chợ cũng có thu cá trê, nhưng bạn nói xem một đứa trẻ, bắt được có một cân cá trê, mà phải chạy mấy dặm đường đến chợ bán, đã cảm thấy không đáng rồi. Bán ở chỗ mình, đương nhiên là thuận tiện hơn rồi!
Buổi tối Diêu Tam Tam tính tổng lại, cả ngày hôm nay, cô thu được hơn hai mươi cân cá trê. Bán đi, chẳng phải sẽ kiếm được hơn mười đồng sao? Mấy chị em rất vui mừng, đem cá trê bên ngoài vào nhà, chăm nom cẩn thận, kết quả là ngày thứ hai, càng thu được nhiều hơn, hơn ba mươi cân.
Bọn trẻ đang nghỉ học nên đều nhàn rỗi, thấy người khác bắt cá trê bán được tiền, liền có nhiều người tham gia bắt hơn, không ít các cô bé đều đi bắt cá trê. Diêu Tiểu Cải dứt khoát dẫn Tiểu Tứ đi tìm một cái rạch nhỏ đào cá trê, lúc trở về bắt không được nhiều lắm, chỉ hơn một cân, nhưng lại khiến Tiểu Tứ mừng rỡ không thôi.
Hai ngày kế tiếp, Diêu Tam Tam lại thu ba bốn mươi cân, Diêu Tam Tam thấy, thế này không được rồi, nhiều cá trê dồn chung một chỗ thế này, trời thì nóng, lỡ chết thì sao? Cô dứt khoát dọn một cái khạp trong nhà ra, chuyên dùng để nuôi cá trê, cũng không dám để ở nhà quá lâu, tính hôm sau sẽ đưa đi.
Cô mới tính vậy, thì Bào Kim Đông đã tới, vào cửa liền hỏi: “Tam Tam, em thu được nhiều không?”.
“Đoán chừng một trăm cân ạ”. Diêu Tam Tam hưng phấn nói. “Vừa mới bắt đầu, mấy bạn nhỏ rất hăng hái, nhiều ghê”.
“Anh thu cũng không tồi”. Bào Kim Đông nói, “Bạn học ở thôn bên cạnh cũng bắt bán cho anh. Sợ dồn nhiều quá không được, chừng nào em đưa đi? Chúng ta đưa đi chung”.
Diêu Tam Tam nói, định mượn xe lừa nhà ông Tam để đưa đi, lại hỏi Bào Kim Đông định đưa đi bằng cách nào.
“Anh tính dùng xe lừa nhà anh, nếu không, em cũng đừng mượn nữa, dùng chung một xe với anh cho dễ, em biết chỗ, đi chung tiện hơn!”.
Diêu Tam Tam nghe thế, thấy vừa hay, chỉ có hai trăm cân, thật không đáng kéo đến hai chiếc xe.
Rạng sáng hôm sau, mấy chị em nhà họ Diêu đổ cá trê vào thùng lớn. Bào Kim Đông cũng dùng thùng lớn, thừa dịp trời còn lạnh, sáng sớm, xe lừa liền lên đường. Bào Kim Đông ngồi ở đầu xe đuổi lừa, Diêu Tam Tam ngồi trên xe. Con lừa này chạy rất nhanh, vượt qua cả mấy người đi xe đạp. Lúc mặt trời mọc lên cao thì bọn họ đến Niệm Thành.
“Ồ, cô bé này đúng là thu thật, còn thu không ít nhỉ!” Người phụ nữ ở nhà thu cá trê kia vừa nhìn thấy Diêu Tam Tam đã nhận ra, vội kêu vội kêu chồng ra cân.
Đi chuyến này, Diêu Tam Tam bán chín mươi bảy cân, tính ra kiếm được gần 40 đồng, Bào Kim Đông còn nhiều hơn cô, bán được một trăm lẻ chín cân.
“Hay quá, kiếm được nhiều tiền hơn tự mình bắt cá trê nhiều, Tam Tam, xem như em tìm được đường tốt rồi”.
Mặc dù trong lòng Diêu Tam Tam cũng vui mừng, nhưng cũng rất tỉnh táo, cô nói: “Qua một thời gian, đến lúc khai giảng, mấy bạn nhỏ không rảnh bắt cá nữa, mình cũng thu ít đi. Với lại, mấy bạn nhỏ kia đều đi bắt, không được bao lâu, cá trê trong thôn sẽ không còn nhiều nữa đâu”.
“Sau vụ mùa thì không có nhiều việc lắm, cũng sẽ có người lớn đi bắt”. Bào Kim Đông nói, “Chờ đến lúc khai giảng, thì thu vào chủ nhật, trong trường Trung học có nhiều người hơn, nhân tiện phát động người thôn lân cận, thu luôn thôn lân cận”.
Bào Kim Đông ra vẻ hài lòng hả dạ, hết sức vui mừng, đánh xe ra khỏi nhà thu cá trê, nói với Tam Tam: “Đi, em có công lao lớn, mua kem cho em ăn”.
Đầu thập niên 90, ở ven đường luôn có thể thấy người ta chống một cái ô lớn, bên dưới là một tủ lạnh, bán kem! Còn có người đạp xe đạp đi bán, dùng một cái thùng nhỏ có quấn chăn bông chứa kem đem ra ngoài. Bào Kim Đông dừng trước một tủ kem, gọi cô bán kem:
"Hai que kem."
Bên ngoài kem bọc một lớp giấy kính trong suốt, trắng trắng, mềm mềm, 1 xu một que. Diêu Tam Tam đẩy thùng lớn vào một chỗ, xe lừa càng có nhiều chỗ trống để ngồi thoải mái hơn, vui vui vẻ vẻ ăn kem.
“Anh Kim Đông, anh dừng trước chợ một lát nha”.
Bào Kim Đông dừng xe lừa xong, Diêu Tam Tam liền xuống xe mua một cân thịt heo, một bó rau cần, ba cân khoai tây, phải về cải thiện bữa ăn cho bốn chị em mới được.
Bào Kim Đông nhìn cô, cười híp mắt, nói: “Nhỏ mê tiền này, chịu kiếm tiền cũng chịu tiêu tiền há!”.
“Anh Kim Đông, anh nói em mê tiền, nhưng em thấy anh còn mê tiền hơn em nữa nhe”. Diêu Tam Tam tò mò, cha mẹ cô không có ở nhà, hơn nữa cô phải tự kiếm học phí, cha mẹ Bào Kim Đông đều ở nhà, đều lo cả việc đến trường của anh ta, nhưng trông Bào Kim Đông, cũng một lòng một dạ kiếm tiền.
“Nhà anh có bốn anh em, gánh nặng lắm, đến tận giờ mới xây được nhà cho anh cả, lấy chị dâu cả về, cha mẹ anh liền thiếu không ít khoản nợ. anh nghĩ, nếu chỉ dựa vào trong nhà, nhà anh còn tới ba anh em, chắc cha mẹ phải mệt chết mất, sớm muộn gì cũng phải tự lập, anh phải dựa vào chính mình mới được”. d˛đ˛l˛q˛đ Mặc dù Bào Kim Đông chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã có suy nghĩ người lớn, từ lâu đã nghĩ đến chuyện mai sau rồi.
Dựa vào chính mình, hiện giờ Diêu Tam Tam ủng hộ lời này nhất. Thế nhưng nghe Bào Kim Đông nói “tự lập”, vẫn không nhịn được cười khúc khích, nhóc choai choai này, mới bây lớn đã muốn nghĩ chuyện tương lai rồi.
"Aiz, nói mấy chuyện này với con nít làm gì. Năm nay anh cũng học cấp ba rồi, học không giỏi, không trể trông mong vào việc thi đậu đại học, dù có thi đậu, thì nhà cũng không lo nổi, tính toán sớm một chút không được à?”. Bào Kim Đông nói xong, vẫy sợi dây cương, hét một tiếng, con lừa liền chạy tung tăng tung tăng.
Một que kem xuống bụng, mặt trời cũng lên cao, đường về xe lừa đã nhẹ nhàng hơn, nên chạy cũng nhanh hơn, trước buổi cơm trưa, họ đã về đến thôn Thổ Câu.
**Edit bởi Mèo Mạnh Mẽ**
Đợi đến phiên chợ, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam thật sự đi chợ mua dê. Họ tính mua hai con dê con, tới khi đến chợ rồi, lại đổi ý, hai chị em đều vừa ý một con dê mẹ dắt ba con dê con. Người bán dê nói là người nhà bị bệnh, không thể trông nom lũ dê này, nếu không cũng không nỡ bán cả dê mẹ lẫn dê con như thế này.
“Con dê mẹ này tốt lắm, mỗi lần có thể đẻ hai ba con dê con. Đến cuối năm, mấy con dê con này cũng lớn rồi”. Dường như người bán dê có chút không nỡ.
Một dê mẹ ba dê con như thế, tất nhiên là giá cả không rẻ. Người nọ mở miệng liền muốn 100 tệ, Diêu Tam Tam mặc cả.
“Con dê mẹ này gầy quá, con hỏi người bên cạnh rồi, nhiều lắm là 80 tệ. Ba con dê con, nhỏ như vậy, chỉ mới sinh ra thôi, 10 tệ là đủ rồi”.
“Con bé này, thật đúng là biết mặc cả, chú đây không nói thách một đồng nào đâu, có muốn mua thật hay không?”.
Diêu Tam Tam nói: “Đương nhiên là con mua thật."
“Nếu mua thật thì cho thêm ít tiền nữa. Giá này không thể được”.
Diêu Tiểu Đông nhanh chóng kéo tay Tam Tam, nhỏ giọng nói: “Nếu không mình mua hai con dê nhỏ đi! Giờ trong tay mình, trừ tiền vốn thu cá trê, thì không có dư để mua nhiều dê như vậy, không còn nhiều tiền dư, sợ là không đủ để đóng học phí cho em với Tiểu Tứ”.
“Không sao đâu, không phải mình vẫn có thể kiếm thêm sao?” Diêu Tam Tam an ủi cô, “hè này em thu cá trê, bảo đảm có thể kiếm đủ học phí”.
Diêu Tam Tam cò kè mặc cả với người bán một phen, cuối cùng Diêu Tam Tam thêm 5 tệ, 115 tệ mua bốn con dê.
“Chú ơi, dê này, bình thường có cần cho ăn thức ăn gia súc gì không? Nó thích ăn cỏ gì nhất?”. Diêu Tam Tam vừa trả tiền, vừa hỏi thăm người bán.
“Dê này dễ nuôi lắm, cỏ gì trong vườn nó cũng ăn được. Nếu con cắt cỏ cho nó, thì đừng cắt cỏ đầu rìu cho nó ăn, ăn cỏ đó nó sẽ bị tiêu chảy. Dê mẹ ăn cỏ đầu rìu còn có thể sinh non. Mùa đông ăn cỏ khô, trộn thêm trấu cám, bã đậu cho nó”.
(*)Cỏ đầu rìu: Hay còn gọi là cỏ cánh vịt, cây thảo mọng nước, phân nhiều cành, các cành lúc đầu bò lan trên mặt đất, sau vươn thẳng, đâm rễ ở các đốt, có lông. dїễnđànlεquýđôn Lá thuôn, hình trái xoan hay trái xoan tròn dài 2-9cm, rộng 1-2cm, không có cuống, mọc sít nhau, màu tím ở mép, mặt dưới lá có lông lúc non. Thường được dùng làm thức ăn gia súc hoặc rau ăn cho người.
Có lẽ là bán dê thuận lợi, nên người bán cứ thao thao bất tuyệt truyền lại kinh nghiệm cho họ, thật ra thì về việc nuôi dê, Diêu Tam Tam cũng có biết chút ít, dù sao thì đời trước cũng sống ba mươi mấy năm ở thôn quê. Nhưng mua dê không phải số tiền nhỏ, dù trong nhà có số tiền lớn, thì cũng phải hết sức cẩn thận. Diêu Tam Tam quyết định, trở về phải tìm mấy người nuôi dê học hỏi một chút mới được.
Diêu Tiểu Đông luôn ở bên cạnh nhìn Tam Tam nói giá với người ta, hoàn toàn không cần cô phải chen miệng. Diêu Tiểu Đông luôn cảm thấy Tam Tam trước mắt, hình như đột nhiên lớn lên rất nhiều, tính tình thay đổi không ít, trở nên… Nói sao đây, mạnh mẽ, thông minh giỏi giang hơn. Cái nhà này, mặc dù Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải lớn hơn mấy tuổi, nhưng cũng đã bắt đầu có quen nghe Diêu Tam Tam sắp xếp.
Diêu Tam Tam trả tiền, cùng với Diêu Tiểu Đông một người dắt dê mẹ, một người ở phía sau đuổi dê con, cùng nhau rời khỏi chợ. Còn nhiều thời gian, hai chị em dứt khoát dắt dê đi thẳng về nhà.
Họ dắt dê về tới nhà, Tiểu Cải và Tiểu Tứ rất vui mừng. Tiểu Tứ ôm một con dê nhỏ, gấp gáp chạy đi lấy sọt cỏ heo, chọn một nhánh cỏ non, đút cho dê con ăn.
Dê con vẫn chưa dứt sữa, nhưng cũng có thể ăn cỏ non, ăn xong một nhánh. Tiểu Tứ dứt khoát ôm dê con trong lòng vào nhà chơi. Nó vừa mới cạo đầu trọc, dù đã đội mũ nhưng cũng không muốn ra ngoài, chỉ sợ có người nhìn thấy nó trọc đầu.
“Tiểu Tứ, sau này giao dê cho em đó nha!”. Diêu Tiểu Đông cố ý nói.
“Được, ngày mai em sẽ dắt nó đi thả”. Tiểu Tứ thích dê nhỏ lắm, cói đó là lời nói thật rồi, khiến ba chị cười ha ha.
“Mình mua dê được rồi, nhưng còn chưa có chuồng dê nữa!” Diêu Tiểu Cải nói, “Vội vã mua, mà quên chuẩn bị tốt chuồng nhốt”.
“Không sao đâu, dù sao thì dê này, ban ngày buộc lại là được, sau chuồng heo của mình còn có một đống đá tảng, chờ một lát mình kêu chú hai đến giúp đỡ đi, giúp mình xây một cái chuồng đơn giản cạnh chuồng heo để nhốt dê”. Diêu Tam Tam đã sớm tính toán đâu vào đấy.
Diêu Tam Tam nhìn ngôi nhà hai gian của mình, ngay cả hàng rào cũng không có, quá không an toàn, liền âm thầm quyết định, chỉ cần có tiền, không xây nhà, mà phải xây hàng rào trước.
"Chị hai ơi, chị hỏi thăm thử xem, nhà ai có chó cái sinh chó con không, mình xin một con về nuôi, để trông nhà