Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
  3. Chương 7 : Mặc bảo
Trước /204 Sau

[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 7 : Mặc bảo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mười vạn lượng bạc vào trong tay Dận Không gần như chỉ trong hai ngày thì tiêu sạch, một số tiêu cho việc tu sửa phòng ốc, số mời thị vệ uống rượu, còn lại hắn toàn bộ quyên hết cho đỗ phường

Bản lãnh phá tiền trong sòng bạc của Dận Không làm cho các con bạc tại Tần đô tự cảm thấy thẹn. Cầm trên tay một số tiền lớn, hắn tiêu trong chớp mắt. Bản lãnh này của Dận Không chẳng mấy chốc truyền đi mọi hẻm hóc của Tần đô

Dận Không tới thành đô, tiêu tiền như nước, lấy thanh lâu và đỗ phường làm mục đích sống, đã thành công tiêu trừ sự cảnh giác của thái tử Yên Nguyên Tịch. Tám tên thị vệ canh cửa cũng không còn nghiêm ngặt như lúc ban đầu, ba người Dận Không có thể tự do đi ra vào chất tử phủ mà không có người đi kèm. Yên Nguyên Tịch cũng không muốn làm bọn họ chết đói tại Đại Tần, ngày ngày vẫn đem đến cơm thô rượu nhạt

Dận Không ở trong cung Đại Khang tuy là tại lãnh cung, nhưng vẫn là những bữa ăn đầy sơn hào hải vị, nay nếm thử những món ăn bình dân, cũng có cảm giác mới lạ, ngon miệng

Nhìn hắn ăn những món thô lậu trong rất ngon miệng, Tôn Tam Phân nhịn không được thở dài, buông đôi đũa trên tay xuống nói:

-Thái Tuyết! Ngươi đi tây sương lấy một ít hạt sen nấu cho công tử chén chè

Thái Tuyết cắn môi dưới nhẹ nhàng ,buồn bả nói:

-Số hạt sen tiên sinh mang từ Đại Khang đã dùng hết rồi

Tôn Tam Phân kinh ngạc nói:

-Hẳn là có rất nhiều, như thế nào lại….?

Dận Không cười giãi thích:

-Ta uống không quen mùi, nên đã cho nấu mời bọn thị vệ canh cửa bên ngoài rồi!

Tôn Tam Phân cứng họng gương mắt nhìn Dận Không, hạt sen thứ đó là được chọn từ tinh phẩm trong tinh phẩm mà lấy ra, giá trị ít nhất trên ngàn lượng, thế mà hắn âm thầm lặng lẽ tặng cho người khác, hắn tiêu cả mười vạn lượng vào sòng bạc Tôn Tam Phân không đau lòng, nhưng đối với một đại phu, thì dược tài quý hiếm há có thể đem ngân lượng so sánh

Chứng kiện vẻ mặt Tôn Tam Phận giận hắn không nói, trong lòng Dận Không âm thầm bật cười, hắn trước sau không biết được, đến tột cùng vì nguyên nhân gì , Tôn Tam Phân lại theo hắn sang Tần, nhưng Dận Không biết hắn ắt hẳn có lý do. Lần này Dận Không đối với Tôn Tam Phân hiểu rõ hơn một chút, con người này nếu hắn tình nguyện không nói, thì không ai có thể từ miệng hắn hỏi ra một câu nào

Tôn Tam Phân còn nói ra một câu khiến Dận Không phải suy nghĩ lại

-Công tử không thích hạt sen thì quên đi, nhưng Thái Tuyết thể chất suy yếu, còn cần phải tẩm bổ. hà….

Tôn Tam Phân thở dài một câu

Thái Tuyết cuốn quít nói:

-Nô tỳ thân thể đã sớm bình phục, Tôn tiên sinh không cần phải lo lắng!

Dưới tình huống cấp bách, nàng quên che dấu thân phận nữ nhi của mình, nhưng thật ra, trước mặt Tôn Tan Phân thì không còn là bí mật, trong lúc trị thương cho Thái Tuyết, hắn đã biết điều này

Dận Không nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái Tuyết, sau đó nhìn thức ăn đạm bạc trên bàn, thầm nghĩ hắn làm việc mà không nghĩ đến cảm thụ của người khác

Hắn đứng dậy

Thái Tuyết tưởng Dận Không vì Tôn Tam Phân nói như vậy mà nổi giận, liền khẽ thốt :

-Công tử…!

Dận Không lớn tiếng nói:

-Thái Tuyết! Chuẩn bị giấy bút, ta với ngươi đi ra ngoài một chuyến

Kỳ vương Yên Nguyên Tông ở phía đông Tần đô có một hội quán, nơi này nguyên là một ngọn đồi nhỏ, dân bản xứ đặt cho cái tên nho nhã là Trúc Ảnh Khâu, là nơi có địa hình cao nhất tại Tần đô, Yên Nguyên Tông cho cất hội quán ngay trên ngọn đồi này

Yên Nguyên Tông hào hoa phong nhã, cầm kì thi họa đều tinh thông, nhưng nói đến cao thâm thì chưa đến. Hắn ngày ngày nhàn hạ ,tu tập môn hạ thực khách tại Trúc Ảnh Khâu ngâm thơ vẽ tranh, đối với việc sưu tập thư pháp vô cùng si mê. Do anh hưởng từ Trúc Ảnh Khâu của Nguyên Tông, khu vực xung quanh nơi này tập trung rất đông văn nhân, nhiều người đến nơi này bày mực thiết bút viết thư pháp bán, hy vọng Kỳ vương có thể nhìn thấy, nếu may mắn trở thành môn hạ thực khách của hắn, thì có thể ví như một bước lên trời

Dân Không lấy thân phận chất tử, thong thả ung dung , bước vào Trúc Ảnh Lâu. Hắn cùng Thái Tuyết đi một vòng quanh xem xét, chỉ thấy thư họa đều là thô sơ, chỉ có một ít xem đươc

Hắn đến gần một bức thư pháp rồi dừng bước, bức thư pháp trước mắt có thể nói là phóng bút mượt mà, phong thái coi được, có chút khí thế . Trong tất cả các chổ hắn đã xem, Dận Không thấy bức thư pháp nơi này là tốt nhất, tại đây có nhiều người đến xem, chổ này sinh ý cũng tốt nhất trong hội quán, hắn hướng vị trung niên thư sinh , người họa bức thư pháp nói:

-Đưa ta một trăm hai mươi lượng, ta họa cho ngươi một bức thư pháp

Thư sinh này nghe nói một câu, hắn sững sốt, sau đó lập tức phá lên cười ha há, đứng dậy trào phúng nói:

-Ngươi chẳng lẽ điên rồi?

Dận Không nhàn nhạt cười:

-Thư pháp đo ta họa, một bức ít nhất có giá trên ngàn lượng bạc, người không chịu, chẳng lẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền này?

Hắn thấy Dận Không ăn nói rành mạch ,rõ ràng hiển nhiên là một người bình thường, hai lông mày liền nhíu lại, cả giận nói:

-Ngươi đừng đứng tại đây gây chuyện, cẩn thận ta bắt ngươi đi gặp quan

Phải biết rằng đám văn nhân cạnh tranh lẫn nhau là việc rất thường thấy, hơn nữa bên ngoài Kỳ vương hội quán có hơn một trăm văn nhân viết thư pháp kiếm sinh ý, nên chuyện Dận Không làm mỗi ngày đều phát sinh tại nơi này

Thư sinh văn nhân hét một tiếng lớn, tập chung sự chú ý của mọi người xung quanh

Dận Không cùng Thái Tuyết bị mọi người vây quanh, nhất thời là cái bia mọi người nhìn vào

Thái Tuyết trong quá khứ chưa bao giờ gặp tình hình này, tậm trạng kinh hoàng nói:

-Công tử! Chúng ta sao còn không mau rời đi?

Dận Không nhìn đám người xung quanh, rồi lấy tay chỉ vào bức thư pháp xuất sắc nhất nói:

-Nếu tại hạ nhìn không lầm thì bức thư pháp trên bán giá năm mươi hai lượng?

Thư sinh văn nhân quay đầu lại nhìn một chut, trên mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý, nhìn bức thư pháp của hắn nói:

-Bức này đúng là có giá năm mươi hai lượng

Dận Không ha ha cười to một tiếng, anh mắt bộc lộ vẻ khinh thường, lớn tiếng bình phẩm nói:

-Chữ này nét bút mượt mà, phiêu phiêu dật dật, hẳn là đạt tới đẳng cấp

Văn nhân thu sinh nghe hắn nói vậy, trên mặt có nét bớt giận lại, nhưng lại nghe hắn nói:

-Đáng tiếc chinh là nét chữ không có biến hóa, lại tràn ngập tục khí

Thư sinh văn nhân hé ra khuôn mặt đỏ bừng bừng nói:

-Ngươi là cái thứ gì, đứng có đứng chổ này mà bình phẩm bậy bạ

Dận Không cười nói:

-Thư pháp có ba loại cảnh giới: họa núi là có thể tưởng ra ngon núi đó, họa thủy khi nhìn vào cứ tưởng ta đang đứng trước dòng sông đó là cảnh giới “ vô ngã chi cảnh”, thứ hai là mượn cố sự thời trước để nói ra lòng mình là “ hữu thân chi cảnh”, thứ ba là người với bút tùy hai mà một, hòa hợp với nhau gọi là “vong thân chi cảnh”

Dận Không nói đến đây, xung quanh không ít văn sĩ đều không khỏi tán thưởng gật đầu, bọn họ đối với giãi thích thâm thúy của hắn vô cùng đồng ý, theo lời hắn nói, thì bức thư họa trước mắt không đạt được cảnh giới nào trong ba loại kia

Văn nhân thu sinh không phục nói:

-Ngươi nói thì có biết chút, nhưng không biết có thể làm hay không?

Dận Không biết hắn không phục, nói ra lời này chính là đạt mục đích hôm nay đến đây, liền cười nói:

-Tại ha đối với thư pháp mà nói, cũng biết chút ít, mời chư vị chỉ điểm thêm

Xung quanh đám người cùng kêu lên “hảo hảo”, trong đó có một số người thật lòng muốn xem khả năng của hắn, cũng có người chủ tâm khơi dậy tranh đấu giữa hắn với gã thư sinh, hòng dẹp bỏ duệ khí của hắn do sinh ý của gã này tốt nhất ở đây. Nên khi có chuyện xảy ra như vậy , đám người này cầu còn không được

Sớm đã có hai gã khiên ra hoạ án( bàn vẽ), Dận Không gọi Thái Tuyết lấy bút và mài mực cho hắn ,đặt lên trên bàn, mọi người tản ra xung quanh thành một vòng tròn , xem hắn biểu diễn

Hắn tập chung tinh thần, hai bàn tay xoa xoa lẫn nhau, đây là thói quen của Dận Không từ nhỏ, bản lãnh thư pháp của hắn cũng chưa từng thụ giáo qua bất kì danh sư nào, nhưng chính là trong hoàng cung Đại Khang đâu đâu cũng treo những trân phẩm thư pháp, tiện tay cầm cũng có thể là thư pháp của danh gia trong thiên hạ. Từ lúc năm tuổi, Dận Không đã tập viết theo những nét chữ đó, mẫu thân hắn thấy vậy nên dốc lòng chỉ dậy ngày ngày, đến năm mười hai, hắn đã có thể họa những bức thư pháp giống như danh gia đương thời

Dận Không lấy bút chấm mực, sau đó thuận tay phóng bút, nét vẽ của hắn rồng bay phượng múa, hào khí vạn trượng, bút trên tay hắn lên lên xuống xuống không có gì ngăn trở, thuận bút thuận ta, liên miên bất tận, nét chữ trên mặt giấy biến hóa không ngừng

Xung quang ,đám người chứng kiến thấy nét chữ như rồng bay phượng múa,không ngừng phát ra tiếng kinh hãi than thầm, gã văn nhân thu sinh nhìn hắn phóng bút, lập tức nhận ra rằng trình độ của gã còn thua xa nhiều lắm

Thư sinh văn nhân run giọng nói:

-Ngươi vừa rồi nói, bức thư họa này giá bao nhiêu?

Hắn nói như vậy vì ngay từ đầu, Dận Không nói đưa một trăm hai mươi lượng thì cho gã một chữ

Dận Không lạnh nhạt cười nói:

-Tiên sinh tưởng ta nói đùa sao?

Thư sinh văn nhân đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống,rồi ngẫng đầu lên tựa hồ quyết tâm nói:

-Ta đưa cho ngươi hai trăm lượng bạc!

Dận Không còn chưa trả lời, thì nghe một tiếng nói trong đám đông vang lên:

-Thư pháp như thế thì dù có tiền cũng không thể cầu! Ta trả ba ngàn lượng bạc cho bức thư pháp này

Tại Tần đô, người có khả năng lớn giọng như vậy không nhiều lắm, huống chi đây là Trúc Ảnh Khâu Kỳ vương hội quán

Dận Không trên mặt hiện lên nét tiếu ý, xoay người lại nhìn người lên tiếng với vẻ mặt làm bộ ngạc nhiên

Đây là lần đầu tiên ,Dận Không nhìn thấy Yên Nguyên Tông, trên người khoác một tấm long cẩm bào màu lam, được may một cách tinh xảo, khuôn mặt anh tuấn, phong thái quyền quý, khí độ ung dung

Yến Nguyên Tông mỉm cười hướng Dận Tông đi tới, đi theo sau hắn là hai gã vóc người tráng kiện, chính là môn hạ thực khách trong phủ, một gã có khuôn mặt đen, cầm tấm ngân phiếu đến đưa Dận Không, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn

-Vị huynh đệ này nghi biểu đường đương, phong thái xuất chúng, không biết là cao nhân phương nào?

Kỳ vương quả nhiên như lời đồn, cần hiền tài như khát nước, bình sinh hòa nhã cởi mỡ

Dận Không đem ngân phiếu đưa Thái Tuyết ,rồi nói:

-Chỉ là một chút tài năng, không đáng để nhắc tới

Nói xong, hắn cùng Thái Tuyết thu dọn bút giấy, liền rời đi

Kỳ vương ngăn cản Dận Không lại nói:

-Yên mỗ có mở một hội quán gần đây. Nếu tiên sinh không bận thì xin ghé vào chốc lát

Dận Không làm ra vẻ không hứng thú nói:

-Đa tạ thình tình của huynh đài, có điều ở nhà còn có việc gấp, hôm nay không được, nếu có cơ hội sau này sẽ trở lại bái phỏng

Dận Không chính là dùng sách lược, vì biết Kỳ vương đối với thư pháp vô cùng si mê, nên khẳng định hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này

Trên nét mặt Kỳ vương lộ vẻ thất vọng, hai gã môn hạ thực khách bên cạnh nhìn thái độ hờ hững của Dận Không, không nhịn được, một tên bước tới nói:

-Hỗn trướng! Ngươi có biết là đang nói chuyện với ai không?

Kỳ Vương Yên Nguyên Tông trừng mắt với gã vừa nói một cái, trách cứ hắn nhiều chuyện, hán tử kia liền sợ cúi đầu xuống, Dận Không cung kính khiêm tốn cúi người thi lễ, xoay người cùng Thái Tuyết đương trường rời đi, trên đời này thứ mà khó cầu thì càng có giá, nều giả dạng nhân vật loại này thì bản thân hắn có thể biểu diễn đến mức siêu phàm

Thái Tuyết mang vẻ mặt không hiểu ngơ ngác, theo Dận Không rời khỏi Trúc Ảnh Khâu, nàng vốn nhìn ra hắn chọn Kỳ vương hội quán bán chữ chính là muốn gặp Kỳ vương, nay Kỳ vương chủ động mời gặp ,hắn lại từ chối, nên lộ ra vẻ cực kỳ khó hiểu

Thấy xung quanh không có người, Thái Tuyết thấp giọng nói:

-Công tử vì sao không nhận lời mời của Kỳ vương?

Dận Không lạnh nhạt cười nói:

-Nếu ta chủ động đi tìm hắn, thì trong mắt hắn ,ta chỉ tầm thường như đám môn hạ thực khách kia, nếu ta đoán không sai, lòng hiếu kì của hắn sẽ bộc phát, rất nhanh hắn sẽ tới cửa nhà chúng ta mà tìm

Tấm ngân phiếu hơn ba ngàn lượng cũng tiêu không bao lâu. Giữa trưa, hắn cùng Thái Tuyết đến tiểu lâu ăn cơm sau đó mua một ít vật dụng và thức ăn bổ dưỡng, còn bao nhiêu hắn lại tiêu tiếp vào đỗ phường

Trở về chất phủ một thời gian không bao lâu, Dận Không liền nghe tiếng đám thị vệ ngoài cửa nói lớn:

-Kỳ vương điện hạ!

Hắn và Thái Tuyết nhìn nhau mỉm cười. Buôn quyển sách trên tay, Dận Không chậm rãi hướng cửa ngoài bước tới

Yên Nguyên Tông mang theo một gã cầm trên tay một hộp gỗ được làm rất tinh xảo, bước vào đại môn , xa xa hướng Dận Không cười nói:

-Ta cứ tưởng là cao nhân nào mới xuất hiện tại Tần đô, hóa ra là Bình vương điện hạ

Dận Không ra vẻ sợ hãi nói:

-Lúc trước không biết là điện ha, nên đã thất lể.Thân phận bây giờ của Dận Không sao dám để điện hạ xưng hô như vậy!

Yên Nguyên Tông nghe nói, liền hiểu hắn đáng oán trách thân phận, lạnh nhạt cười cười, ra hiệu tên thư đồng đem hộp gỗ đặt trên cái bàn đá trong hoa viên

Đã vào đầu xuân, thời tiết chỉ còn đôi chut se se lạnh , trong hoa viên hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, Dận Không cùng Yên Nguyên Tông ngồi xuống bên cạnh bàn đá

Yên nguyên Tông nói:

-Bình vương điện hạ! Tuổi còn trẻ mà công phu thư pháp thật cao thâm, Nguyên Tông thật sự bội phục

Dận Không khiêm tốn nói:

-Chút tài mọn, Kỳ vương quá khen!

Thái Tuyết bưng trà tới cho hai người

Kỳ vương đưa tay mở hộp gỗ, xuất ra một quyển trục, bao bọc bên ngoài là lớp lụa, mở ba lớp lục ra thì quyển trục chân chính mới xuất hiện

Kỳ vương cẩn thận cầm cuốn trục đưa tới cho Dận Không nói:

-Đây là thư pháp mà Nguyên Tông đã cất công khổ cực vài ngày trước đây sưu tầm từ Đại Hán, Bình vương có thể giúp ta coi nó là thật hay giả

Thái Tuyết cùng tên thư đồng liền hé mắt nhìn tò mò, Dận Không đem cuốn trục từ từ mở ra, khi hắn nhìn thấy rõ, trong lòng mừng thầm một trận, bức họa này vẻ một người giữa bốn phương tám hướng cô độc đứng trên ngọn núi ngẫng đầu nhìn lên trời ,bức họa này có tên gọi là “ ngự sơn trông trời”. Hắn dám khẳng định bức này là thứ phẩm. Do bức chính phẩm từ lúc hắn bảy tuổi, đã được mẫu thân hắn cho xem qua, trí nhớ của hắn thì thiên hạ hiếm thấy, nên trong lòng có thể khẳng định chính xác

Dận Không làm ra vẻ tỉ mỉ quan sát, nhíu mày suy tư ,sau đó hướng Kỳ vướng nói

-Vật này quả thật là thứ phẩm

-Nga!

Kỳ vương cũng không có biểu hiện ngạc nhiên nhiều lắm, ánh mắt chỉ toát ra vẻ thưởng thức, nội tậm Dận Không suy nghĩ: “ Chẳng lẽ hắn cố ý cầm một bức thứ phẩm đến để thử tài ta”

Dận Không cất cao giọng nói:

-Người họa bức này , vốn là người đạm bạc danh lợi, ẩn cư nơi thế ngoài đào viên, nên thư pháp toát lên vẻ phóng túng tự do tự tại, bố cục tự nhiên bên trong lại vô cùng thâm thúy, sơn thủy hài hòa, bốn phía đầy hào khí, lúc đương thời không ai có thể đạt được cảnh giới tương tự, người này đã hòa mình cùng với thiên nhiên xung quanh, có thể gọi là “ thiên nhiên cảnh giới”

Kỳ vương gật đầu tấm tắc, Dận Không nhìn tiếp bức họa nói:

-Bức họa này có thể nói là vẻ bên ngoài so với nguyên tác, gần như hoàn toàn giống, nhưng không toát lên được cái khí thế và cái hồn như nguyên tác

Đôi mắt Kỳ vương toát lên vẻ thán phục, hắn làm sao biết , Dận Không đã nhìn thấy bức chính phẩm, nên hắn dựa vào đó giãi thích tường tận

Dận Không lúc này mời Kỳ vương dùng trà, hai người vừa uống trà vừa bàn luận văn chương thư pháp cổ kim, Dận Không cái gì đã đọc qua thì nhớ rất rõ, hơn nữa văn hóa Đại Khang uyên thâm hơn rất nhiều so với Tần, nên hắn giãi thích rất rõ ràng các khúc mắt của Nguyên Tông.

Hai người đều sinh ra từ gia đình hoàng tộc, ít nhiều có chung chút đồng cảm, nên nói chuyện với nhau rất hòa hợp, ăn ý

Đông tay kim cổ, hết văn chương thơ phú, lại đến cầm họa..,Kỳ vương giọng nói vẫn hăng hái , thư đồng bên cạnh liền chủ động nhắc nhở:

-Điện hạ! Tối nay, ngài còn phải vào cung dự tiệc

Kỳ vương lúc này mới dừng lại,Dận Không nhanh đứng lên tiễn hắn

Kỳ vương cầm hai tay hắn nói:

-Nguyên Tông cùng Bình vương, vừa gặp đã như tri kỷ, nếu hôm nay không có chuyện quan trong, nhất định sẽ cùng người nói chuyện thâu đêm

Dận Không ra vẻ kích động nói:

-Dận Không và điện hạ đều có cùng tâm tư ,sở thích

Kỳ vương nói:

-Nếu như thế, giữa trưa ngay mai, mời Bình vương đến phủ, ta cón nhiều bức thư pháp thượng phẩm chờ Bình vương thỉnh giáo

Dận Không đương nhiên không có ý do từ chối, mỉm cười đáp ứng

Do là lần đầu đến nhà người, nên phải mang theo một ít lễ vật, Dận Không kêu Thái Tuyết mua một cây Bạch phiến (quạt trắng), hắn cầm bút viết lên trên mặt quạt bài một bài thơ, Thái Tuyết đứng bên chong đèn sáng, chờ hắn viết xong, cầm lên xem , nhịn không được nói:

-Thư pháp công tử quả nhiên là phi phàm thoát tục, khó trách Kỳ vương bỏ ra hơn ba ngàn lượng mua một bức thư pháp của người

Dận Không cười nói với Tôn Tam Phân đang ngồi bên cạnh:

-Tôn tiên sinh nếu muốn ta hổ trợ viết toa thuốc, ta có thể giúp không lấy tiền

Tôn Tam Phân cười khổ nói:

-Sợ rằng ở Tần đô, ít người có khả năng mua dược liệu bằng đơn thuốc này

Đi Kỳ vương phủ lần này, Dận Không không dám mang theo Thái Tuyết. Kỳ vương phủ thức khách gần một vạn, trong đó ắt hẳn có kỳ nhân dị sĩ, Thái Tuyết tuy thuật hóa trang có chút xảo diệu, nhưng vẫn có thể có người nhìn ra được

Hắn mặc một trường bào màu xanh, một tay cầm quạt, một tay cầm quà, phe phẩy đi tới Kỳ vương phủ

Kỳ vương phủ tọa lạc gần một cái hồ phía nam Tần đô, phong cách kiến trúc so với phủ thái tử hoàn toàn bất đồng, cả tòa vương phủ nguy nga tráng lệ, mái cong uốn lượng làm cho người nhìn xem cảm giác đáng ở một nơi nào đó tại Giang Nam, chủ thể kiến trúc cũng không giống như phong cách chủ đạo tại Tần, toàn bộ kết cầu nơi đây đều làm bằng gỗ, khắp nơi là những bức điêu khắc. Nhìn thấy thế, Dận Không lập tức nghĩ ngay đến mẫu thân của Kỳ vương là Hạng Tinh, tòa vương phủ này tám chín phần là bị ảnh hưởng của nàng

Đi tới đại môn, Dận Không đưa thiếp mời cho đám giữ cửa, không bao lâu, thì thấy đích thân Kỳ vương mặc áo màu trắng nho nhả từ trong phủ đi ra

Hắn từ xa cười nói:

-Bình vương quả nhiên thủ tín, Nguyên Tông trong lòng đang tính tới trước cửa chờ ,xảo diệu Bình vương vừa tới

Dận Không cười nói:

-Dận Không nóng lòng gặp Kỳ vương, nên mới mạo muội đến đây!

Kỳ vương cùng hắn nhìn nhau, đồng thời cười phá lên

Đi vào đại môn vương phủ, Dận Không mới cảm giác được diện tích nó cực kì lớn, xung quanh là từng hàng cây cổ thụ cao to, giữa là một mặt hồ hình bán nguyệt rộng lớn chính giữa hồ có một khoảng đất rộng chừng mười mẫu hơn trên đó là một tòa phủ to lớn, được trang trí tinh xảo ,bên phải chính là một tiểu lâu cao cao, con đường đi được ốp đá trắng tinh, nối tiếp là cây cầu dài bắc qua hồ, xung quanh trồng đầy trúc,dưới chân nghe tiếng nước chảy róc rách, tạo thành một cảnh tượng với đầy đủ sông suối ,cỏ cây, cầu đá khúc khuỷa, cổ thụ soi mình, hoa lá chen nhau đua sắc, đi trên cây cầu một quanh co một lúc , xuất hiện ngay trước mắt Dận Không là tòa tiểu lâu

Dận không nhìn xung quanh ,có thể đoán ra bố cục của tòa vương phủ, tòa vương phủ này vốn được xây dựng trên một mãnh đất nằm giữa cái hồ lớn, nên đã mượn nước từ nó làm thành dòng suối uống lượn chảy đi khắp phủ, kiến trúc tráng lệ cao nhỏ, nhưng bố cục hài hòa, trong lòng Dận Không không thể không tán thưởng, mặc dù hắn ở Đại Khang cũng chưa từng thấy tòa phủ đệ nào lại có khí chất như vậy

Phía trước tòa tiểu lâu là vườn hoa, mấy mĩ tì mặc áo trắng đang cắt cây tỉa cảnh chăm sóc hoa, đám mĩ tì mặt đẹp như ngọc, dưới hoa trong ánh mặt trời càng toát ra vẻ kiều diễm làm động lòng người, hai người xuyên qua vườn hoa, đi tới nơi Kỳ vương hàng ngày thường đọc sách, thưởng nguyêt chính là tòa tiểu lâu phía trước. Tòa tiều lầu nguyên là đươc cất từ gỗ hoàn toàn mà tạo thành

Dận Không cẩn thận quan sát, thì nhận ra , gỗ làm tòa tiểu lâu này chính là loại gỗ Đàn Hương chỉ có tại Đại Hán, tiểu lâu một nửa nằm trên đất, nửa còn lại treo trên hồ, phía trông ra hồ còn làm một đài dùng để ngắm cảnh bên cạnh là một cái thang treo dùng kéo lên hay hạ xuống một cái thuyền nhỏ thuận tiện cho việc đi ra giữa hồ

Từ bên ngoài nhìn vào, thì tòa tiểu lâu chỉ là làm từ hương mộc, thô sơ không đồng nhất, nhưng đến gần lại thì chính vẻ không đồng nhất , lộn xộn đó mới tạo nên vẻ đẹp của chính tiểu lâu này , xung quanh kì hoa dị thảo , tạo cho không gian tràn ngập mùi thơm dịu mát, cùng với mùi hương tỏa ra từ gỗ, hai mùi kết hợp hòa quyện lại làm cho người trong tiểu lâu chưa uống mà đã say

Phía trước tiểu lâu có sáu bậc thang gỗ, bước lên bậc thang, đi vào một hành lang,hai bên hành lang xếp từng hàng các tượng gỗ điêu khắc, cách sắp xếp ẩn chứa nguyên lý phong thủy “Tam chiết nhị khúc, nhật loan tứ giác”, đại sảnh tiểu lâu bên trong trang trí cực kì tinh xảo, tường chắn sàn lót đều bằng gỗ bóng mượt tạo thành, rèm cửa sổ có họa tiết trông rất sinh động chắc phải là do một thợ thủ công tài năng làm ra

Giữa đại sãnh là cái bàn gỗ đặt một cách vừa vặn hợp lý , trên bàn là bộ trà cụ tất cả đều làm từ gỗ cao cấp và quý hiếm

Dận Không quan sát xung quanh, trên tường quả nhiên treo nhiều bức thư pháp trân phẩm, nhìn ở giữa có một bức thư pháp thật lớn,hắn đoán ra đây là thủ bút của Yên Nguyên Tông, bèn đi lại ra vẻ cẩn thận chăm chú thưởng thức

Kỳ vương cũng rất tâm lý, thấy hắn say mê ngắm nhìn bức thư pháp ,bèn không làm gián đoạn ,ra ý bảo nô tỳ đi ra pha trà, rồi yên lặng đứng bên cạnh chờ đợi

Dận Không cũng tự nhiên không bỏ qua cơ hội khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Kỳ vương, hắn làm vẽ bộ dáng suy tư, đừng cho đến lúc toàn thân tê dại không chịu nổi, rồi mới mở miệng nói lên một tiếng:

-Hảo chữ!

Yên Nguyên Tông trên mặt lộ vẻ vui mừng, về phương diện thư pháp hắn còn thua xa Dận Không, từ lúc Dận Không trước mặt hắn biểu diễn, ánh mắt hắn đã vô cùng tin tưởng vào tài nghệ của Dận Không, nên khi Dận Không khen hắn, trong lòng vô cùng hài lòng ,thoải mái

Yên Nguyên Tông cười nói:

-Tuy là hảo chữ, nhưng so với Bình vương điện hạ, thì còn kém xa ngàn dặm

Lúc này ,Dận Không mới lấy cây quạt trong người mang ra, hai tay cầm đến đưa cho Kỳ vương, miệng nói:

-Kỳ vương điện hạ! Đêm qua vì điện hạ, Dận Không đã phóng bút trên một mặt quạt, lấy nó làm quá bái kiến, mong rằng điện hạ đừng chê cười

Nguyên Tông mở quạt ra, hai mắt nhất thời lộ rõ sự kích động, nét bút trên quạt so với nét bút tại Trúc Ảnh Lầu còn tinh tế và khí thế hơn nhiều lần

-Hảo chữ! Hão chữ!

Yên Nguyên Tông liên tục khen hai câu, đem quạt ngắm hồi lâu, không buông xuống

Yên Nguyên Tông đối với thư pháp và họa, quả thực si mê cùng cực, trên tường, trên giá kệ sưu tầm không biết bao nhiêu mà kể, nếu hắn cho Dận Không xem và bình phẩm hết chổ này sợ rằng có khi mấy tháng công phu cũng chưa xong, cũng may hắn không có ý định làm như thế, cẩn thận xếp quạt lại hắn cùng Dận Không bước tới tòa thủy tạ

Sớm đã có bốn nữ tì tại thủy tạ chuẩn bị rượu và thức ăn, khí trời mát mẽ, bốn nữ tì trên mình đều khoát bộ áo lụa trắng mỏng manh, thân thể mềm mại,nét thanh xuân hiện rõ trên từng khuôn mặt xinh đẹp

Nô tỳ của Yên Nguyên Tông mỗi người đều là tuyệt sắc, sau này Dận Tông mới biết, số nữ tỳ này đều là tú nữ tuyển vào hoàng cung làm phi tần, đương kim hoàng hậu vì thương con mà đem các nàng ban tặng, nhưng mục đích chính của hoàng hậu là sợ Yên Uyên thấy các nàng mà thay lòng, làm ảnh hưởng đến địa vị trong hậu cung. Cho nên nô tỳ của Kỳ vương so với cung nữ trong cung còn đẹp hơn gấp nhiều lần, thử nghĩ Hạng Tinh như thế nào mà lại đem nhưng cung nữ xinh đẹp lại xuân xanh ngời ngợi ở cạnh, để làm tăng nguy cơ cho chính mình cơ chứ!

Ánh mắt Dận Không nhìn trước ngực bốn mĩ tì đảo qua đảo lại, Yên Nguyên Tông thấy hắn như vậy, nhịn không được mỉm cười, Nguyên Tông đã đại khái nghe được cái lời đồn về hắn

Yên Nguyên Tông theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ, chẳng những hắn dùng những dụng cụ ăn hết sức tinh xảo, thậm chí cách bày biện món ăn cũng rất bắt mắt, nhìn chúng tựa như tác phẩm nghệ thuật, Dận Không quả thực có chút không đành hạ đũa

Yên Nguyên Tông cùng Dận Không đối ẩm một chén , nói:

-Theo ta được biết, Bình vương năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng thư pháp lại tinh thông đến thế, không biết gia sư là ai?

Hắn lạnh nhạt cười:

-Dận Không không có sư phụ, sở học thư pháp là do lúc trước mô phỏng theo những tinh phẩm mà ra.

Những lời này của Dận Không ,thực chất không hề khoe khoang, ngoài trừ mẫu thân hắn chỉ dạy, thì bản thân hắn hoàn toàn tự học mà thành

Yên Nguyên Tông khen:

-Bình vương quả nhiên là tài nghệ kinh thế

-Lời này của điện hạ khiến Dận Không vô cùng xấu hỗ, trừ bỏ tài mọn thư pháp ra, thì không có sở trường gì, Kỳ vương chê cười rồi!

Dận Không cố lộ ra dáng vẻ xấu hỗ

Yên Nguyên Tông ha hả cười to lên một tiếng, ánh mắt nhìn xuống phía dưới hồ. Một tiếng đàn du dương từ xa vọng lại, Dận Không lắng tai nghe, tiếng đàn phảng phất như nội tâm của một nữ tử đang tương tư, âm trầm rồi chợt lên cao vút, đi sâu vào nội tâm người nghe, làm cho tâm trạng không khỏi buồn bả, suy tư

Dận Không nhìn theo ánh mắt Yên Nguyên Tông, thì thấy trên chiếc thuyền độc mộc chất đầy hoa, đầu thuyền đang đứng là một nữ lang vận bạch y trên tay là chiếc đàn, tóc dài bay bay trong gió, chiếc thuyền chạy từ từ gấn đến tiểu lâu, thì mới nhận ra nữ lang khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đôi mi thanh thú tựa trăng non, đôi mắt đẹp nhưng ánh mắt lại chứa đựng nổi đau thương, da thịt trắng ngần như tuyết

Dận Không ánh mắt như si như dại nhìn nữ lang, cơ hồ quên mất mình đang ở chổ nào, đến lúc Nguyên Tông lớn tiếng gọi, hắn mới từ trong mộng bừng tỉnh dậy, xấu hỗ cười nói:

-Âm khúc này, nhân gian khó có thể nghe được vài lần, Dận Không thật là thất thố!

Yên Nguyên Tông cười nói:

-Nàng tên là Dao Như, là nô tỳ của vương phủ, nếu Bình vương thích, ta sẽ đem tặng nàng cho người.

Hắn cuốn quít chồi từ:

-Quân tử không đoạt sở thích của người khác, Dận Không không dám!

Yên Nguyên Tông a a cười, cùng không tiếp tục đề tài này, đang lúc nói chuyện, chiếc thuyền độc mộc đã đi tới trước thủy tạ, hai mĩ tì tiến tới dùng tháng treo đem thuyền lên bờ. Dao Như tựa như tiên nữ đang dạo bước, Ánh mắt Dận Không nhìn Dao Như, nàng thoáng cười lên, Dận Không thầm nghỉ: “ Nữ lang này đúng là tuyệt thế giai nhân, Yên Nguyên Tông như thế nào lại bỏ được, nói đem nàng cho ta chắc là thử dò xét, nếu ta đáp ứng, sợ rằng làm trò cười cho người

Yên Nguyên Tông hướng Dao Như nói:

- Dao Như! Vị này là Đại Khang Bình vương điện hạ, bức thư pháp mà người khen không hết lời chính là thủ bút của hắn

Đôi mắt xinh đẹp của Dao Như tóa lên một tia ngưỡng mộ, nàng nhẹ nhàng thanh thoát đi tới gần Dận Không ,ôn nhu nói:

-Nô tỳ Dao Như bái kiến Bình vương điện hạ!

Giọng nói của nàng tụa như tiếng hoàng oanh đang hót buổi sớm mai , âm thanh có chút đượm buồn, làm người nghe có thể bị câu hồn đoạt phách, nàng đứng gần Dận Không, trên thân thề tỏa ra mùi hương thoang thoảng, hắn nhịn không được, tim đập thình thịch

Yên Nguyên Tông liếc một ánh mắt, Dao Như cầm lấy bầu rượu, đổ đầy vào chén Dận Không, hai tay cầm chén giơ cao về hướng hắn nói:

-Nô tỳ kính Bình vương điện hạ một chén!

Hắn tiếp nhận chén rượu , vô tình chạm vào bàn tay nàng, trong lòng không khỏi rung động, Dao Như tựa hồ cảm giác được, đôi mặt đẹp hiện ra nét cười, nét ngượng ngùng, nàng liền cúi đầu xuống

Yên Nguyên Tông ra hiệu cho Dao Như ngồi cạnh Dận Không, hắn rốt cuộc nói ra việc chính hôm nay:;

-Nguyên Tông có một chuyện muốn nhờ!

Dận Không cuốn quít nói:

-Kỳ vương điện hạ đã phân phó, chỉ cần Dận Không có thể làm được cho dù qua dầu sôi lửa bỏng, vạn tử cũng không chối từ

Có lẽ do lời Dận Không nói quá mức khoa trương, nên Nguyên Tông cùng Dao Như đều mỉm cười

Yên Nguyên Tông cười nói:

-Bình vương nói quá lời, ta nghĩ chuyện này đối với Bình vương mà nói thì không có khó khăn gì! Ba ngày sau là ngày sinh của mẫu hậu ta, người tròn ba mươi lăm tuổi, ta muốn tặng người một trăm thọ đồ, hướng người chúc thọ.

Dận Không gật đầu nói:

-Kỳ vương yên tâm! Dận Không quyết định toàn lực làm tốt chuyện này.

Yên Nguyên Tông kích động đứng dậy , lúc này xa xa có một nô tỳ cùng đi với một gã hán tử hướng phía này đi tới, tên hán tử là người mà Dận Không gặp ở Trúc Ảnh Khâu, chính là môn khách thân cận nhất của Kỳ vương

Yên Nguyên Tông thở dài lắc đầu nói:

-Thật sự là không đúng lúc, ta phải đi ra ngoài làm chút chuyện

Dận Không cuốn quít đứng dậy định cáo từ

Hắn không nghĩ Yến Nguyên Tông lại nói:

-Ta đã thu xếp cho Bình vương chổ nghĩ ngơi, Bình vương tạm thời ở chổ ta hai ngày này đi.

Dận Không ngẫng ra, không nghĩ tới Yên Nguyên Tông lại giữ hắn ở lại

Yên Nguyên Tông lại nói:

-Ta sẽ phái người tới chất tử phủ báo lại, Bình vương yên tâm

Nguyên Tông hướng đến Dao Như nói:

-Ngươi hầu Bình vương đến Vân Vụ Lầu nghĩ ngơi

Quảng cáo
Trước /204 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tư Thái Cung Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net