Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Phương Phương gọi to: “Cô ơi!”
“…Hở?”
Rốt cuộc Từ Đồ cũng khôi phục lại bình tĩnh, hai mắt thẫn thờ.
Trong khóe mắt của Lưu Phương Phương ngân ngấn những giọt nước trong suốt, rụt rè nói: “Cô ơi, bút.”
Từ Đồ giật mình, cúi đầu nhìn xuống tay phải mình, cô dùng sức quá mạnh, ngòi bút xanh lá đè chặt xuống trang giấy bổi, một màu vốn xanh tươi giờ đây tầng tầng dày đậm như chiếc lá ở nơi thiếu ánh mặt trời, bút màu gãy ngang, một đoạn của cuộn giấy bổi bị cô nắm trong lòng bàn tay nhăn nhúm biến dạng.
Từ Đồ vội vàng ném đi như chạm phải thứ gì đó bỏng rát, giơ tay lên lau mồ hôi ướt đẫm.
Lưu Phương Phương nhìn chằm chằm trang giấy bổi nhàu nát và mẩu bút màu gãy vụn trên bàn, kìm nén rồi kìm nén, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Những trang giấy vàng một màu cũ kỹ, những mẩu bút chì ngắn đến cầm nắm cũng khó khăn có lẽ chẳng đáng gì với trẻ em thành phố. Nhưng ở nơi này, tất cả đồ dùng học tập đều có được nhờ sự quyên tặng của các nhà hảo tâm ở khắp mọi nơi, có những thứ vẫn còn nguyên bao bì, có những thứ người ta đã sử dụng qua, nhưng bất luận là gì, bọn trẻ đều hết sức quý trọng, bởi vì trong suốt năm năm tiểu học, có thể bọn chúng chỉ được phát cho duy nhất một lần.
Lưu Phương Phương thật sự rất đau lòng.
Từ Đồ bối rối đứng đó không biết phải làm gì, trong lớp học có chút ồn ào huyên náo, không khí nóng bức ngột ngạt xuyên qua cửa sổ phả vào mặt, áo quần ướt đẫm mồ hôi bết sát vào da thịt. Những cảm xúc tiêu cực và chán nản bỗng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng, nó gào thét kháng cự như muốn phá tan tất cả những cố gắng của cô, đột nhiên cô không thể tin vì sao mình lại đứng ở nơi này.
Từ Đồ buông cánh môi dưới đã bị cắn đến trắng bệch ra, không nói một lời, vùi đầu chạy ra khỏi phòng học.
Giữa trưa, Tần Liệt về lấy cơm sớm hơn thường ngày nửa tiếng, anh biết Từ Đồ có tiết dạy cuối buổi nên muốn nhân tiện đến xem cô.
Anh đặt hộp cơm trên tay xuống, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tần đại ca.” Tiểu Ba gọi anh lại: “Dạo này chỗ của các anh bận lắm ạ?”
Tần Liệt nói: “Cũng hơi gấp. Sao vậy?”
Cô ấy cười cười: “Dạ không có gì, cũng khá lâu rồi em không gặp A Phu, nên đoán có lẽ mọi người không có thời gian.”
Tần Liệt không nói gì.
Tiểu Ba dừng lại một lúc, thử thăm dò: “Mấy hôm nay, trưa nào anh cũng đến lấy cơm, em tưởng A Phu cố ý tránh mặt em.”
Khúc mắc giữa hai người bọn họ Tần Liệt có biết qua đôi chút, nhưng anh không có hứng thú xen vào, chỉ nói: “A Phu lên trấn trên tải vật liệu xây dựng, có thể trưa mai sẽ về đây.”
Hai người lại trò chuyện thêm dăm ba câu, Tần Liệt đi ra khỏi nhà bếp, sải chân bước thẳng về phía căn phòng học nằm sát góc tường.
Từ xa đã nghe thấy âm thanh ồn ào truyền ra ngoài.
Tần Liệt rảo bước nhanh hơn, từ cửa sổ nhìn vào trong, có mấy nam sinh đang đùa giỡn rượt đuổi nhau ở lối đi giữa hai dãy bàn, chẳng có mấy đứa ngoan ngoãn tập trung vẽ, phần lớn đang nói chuyện phiếm reo hò ầm ĩ, ngoẹo trái xoay phải kiểu gì cũng có.
Ánh mắt anh lướt một vòng nhìn về phía bục giảng, đến cả bóng dáng cũng chẳng nhìn thấy.
Sắc mặt Tần Liệt trầm xuống, anh giơ tay gõ mạnh vào cửa kính hai cái.
Trong phòng học nháy mắt im bặt, mấy đứa nhỏ đang đứng giữa lối đi vừa nhìn thấy Tần Liệt vội vàng rụt cổ chạy về chỗ của mình.
Tần Liệt nghiêm mặt: “Muốn nổi loạn sao?”
Lớp học lập tức lặng ngắt như tờ.
Anh nghiêm nghị nói: “Ai không muốn học thì đi ngay ra ngoài, nhường chỗ cho người khác.” Cũng không quan tâm là nam sinh hay nữ sinh, tất cả đều bị răn dạy quở mắng một trận.
Bọn nhỏ vừa kính trọng vừa nể sợ anh, cả người thẳng tắp, hai tay nắm ở sau lưng, cúi đầu thật thấp, đến thở mạnh cũng không dám.
Khuôn mặt Tần Liệt lạnh lùng nhìn quanh một vòng: “Cô Từ đâu rồi?”
Cách một hồi, rốt cuộc cũng có đứa lớn gan đứng dậy: “Lúc nãy cô giáo chạy ra ngoài, cô không nói là đi đâu ạ.”
Tần Liệt đè nén lửa giận: “Đi hướng nào?”
Lại cách vài giây, có mấy cánh tay duỗi ra chỉ hướng.
Tần Liệt bảo lớp trưởng giữ gìn trật tự, sau đó nhanh chóng rời đi.
Anh tìm được cô ở góc tường phía sau trường học.
Từ Đồ đang ngồi xổm trên gốc cây đã bị đốn ngang hút thuốc, khuỷu tay khoác hờ trên đầu gối, cánh tay buông thõng xuống; tay kia cầm điếu thuốc, đầu hơi ngẩng lên, tầng tầng khói tỏa lượn lờ bên cánh môi.
Nếu không có những vòng khói đang chậm rãi tan ra, hình ảnh đó tĩnh lặng đến tột cùng, như phảng phất chìm vào không gian khác.
Nhìn cô ngồi trơ trọi một mình ở đó, sườn mặt nghiêng vọng vào thăm thẳm hư vô, chẳng chút động đậy, thân hình mảnh mai bé nhỏ càng trở nên đơn bạc mong manh. Trong lồng ngực Tần Liệt cuộn trào đủ các loại cảm xúc hỗn loạn, những nóng giận bực tức vừa rồi cơ hồ đã tan ra chẳng còn manh giáp.
Anh bước lại đứng trước mặt Từ Đồ, nét mặt đông lạnh, hạ thấp cánh tay rút điếu thuốc của cô, gập mạnh thân thuốc, tàn tro lả tả rơi xuống, anh ném điếu thuốc đi: “Có biết mình phải làm gì không?”
Từ Đồ thoát ra khỏi ký ức, ánh mắt dần lấy lại sự tập trung, ánh mặt trời chói chang nhức nhói trước mặt đã bị bóng hình anh ngăn lại, vì xoay lưng về ánh sáng, khuôn mặt anh cũng mông lung mơ hồ, cô chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc tột cùng len vào trong chóp mũi.
Tần Liệt nheo mắt lại nhìn vào mắt cô, lúc này mới phát hiện ra đôi mắt đó đỏ hoe: “Bị đám nhóc kia bắt nạt sao?” Giọng nói của anh trong nháy mắt bỗng trở nên mềm nhũn, anh khom nửa người, đặt năm ngón tay lên đỉnh đầu cô.
Từ Đồ quẹt quẹt mũi, cười ngượng nghịu: “Sao có thể chứ.”
Cứ như vậy ngắm cô hồi lâu: “Nhìn bản lĩnh của em cũng không giống thế.” Tần Liệt thở một hơi rất nhẹ, giọng nói cũng theo đó đầy âu yếm cưng chiều: “Vậy thì làm sao nào?”
Từ Đồ đáp lại: “Có lẽ em không thích hợp làm việc này.”
Bàn tay đang đặt trên đầu cô khẽ nâng lên, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào mắt cô, cuối cùng nhấc tay ra, xoay mũi chân, chống đầu gối ngồi xổm xuống.
Từ Đồ nhìn thẳng về phía trước, Tần Liệt nghiêng đầu nhìn cô: “Em nói dạy học sao.”
Từ Đồ lắc đầu: “Không phải, là vẽ.” Cô giơ tay phải lên, xòe rộng năm ngón tay ra hướng về phía ánh mặt trời chiếu rọi, những tia nắng xuyên qua khe hở, làm bừng sáng những đầu ngón tay thon nhỏ trắng hồng: “Chỉ trách em, biết rõ nó không còn dùng được, vậy mà lại không biết lượng sức muốn cầm bút vẽ.”
“Cảm thấy rất tệ sao?” Tần Liệt lấy một lát cau cho vào miệng, rồi cầm một miếng khác đưa qua cho Từ Đồ.
Từ Đồ nhận lấy, nhìn nhìn một hồi rồi há miệng ngậm vào, nói: “Lúc đầu thì như vậy, nhưng bây giờ không còn nghĩ đến nữa.”
Ánh mắt Tần Liệt dừng lại trên bàn tay phải của cô, hỏi một câu chẳng chút liên quan: “Lúc ăn cơm, em thuận tay trái sao?”
Từ Đồ không hiểu ý anh, chỉ biết thành thật trả lời: “Không ạ.”
Anh dừng lại một lát: “Vậy lúc viết thì sao?”
“… Cũng sử dụng tay phải.”
Tần Liệt lại nhìn thêm lúc nữa, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng. Nghe cô nói như vậy, anh biết bàn tay cô không có vấn đề gì, chẳng qua những chuyện đã gặp phải trong quá khứ khiến cho suy nghĩ sinh ra kháng cự với việc cầm bút vẽ. Tần Liệt không hỏi thêm gì, anh ngồi kiễng người lên, một chân kê dưới mông, gót chân cách mặt đất, chân còn lại chống phía trước trụ cơ thể, khuỷu tay khoác lên đầu gối, vắt ngang qua chân kia.
Da thịt đàn ông rắn chắc, cơ bắp vạm vỡ căng đầy, vì anh ngồi kiễng người, thắt lưng thẳng tắp hơi nghiêng về phía trước, khiến cho cơ thể càng trở nên cao lớn hơn rất nhiều so với người nhỏ bé ngồi đối diện.
Từ đầu tới cuối Tần Liệt vẫn luôn rủ mắt nhìn cô, đột nhiên anh nắm lấy cổ tay cô đưa đến trước mặt, dùng bụng ngón tay cái của mình dịu dàng miết nhẹ ngón tay cái của cô, động tác vô cùng bình thản thong dong.
Từ Đồ nhất thời quên luôn nói chuyện.
Tần Liệt lại nhẹ nhàng miết thêm mấy cái: “Có cảm giác không.”
Từ Đồ: “…”
Dường như anh cũng chẳng đợi câu trả lời của cô, Tần Liệt buông lỏng ngón tay cô ra nắm lấy cổ tay rồi trượt dần lên đầu vai, tay còn lại cũng nắm lấy đầu vai bên kia.
Từ Đồ bị anh nhấc đứng dậy.
“Em thật sự không muốn dạy bọn chúng nữa sao?”
Anh đồng loạt buông cả hai tay ra, để lại trên làn da cô nhiệt độ khô hanh.
Từ Đồ: “Dạ.”
Tần Liệt: “Có nhớ những gì tôi đã nói với em đêm đó không?”
“Đêm đó?”
“Tôi nói, tôi chỉ yêu cầu em một điều duy nhất.” Anh dừng lại một lúc, giọng nói cũng trầm lắng đôi phần: “Là phải có ý thức trách nhiệm.”
Từ Đồ ngẩng đầu nhìn anh.
Hai tay Tần Liệt đút vào túi quần, bờ vai thả lỏng hơi rủ xuống, từ cổ đến cánh tay kéo dài thành một đường cong thư thái.
Anh tiếp tục: “Lúc đó em đã trả lời tôi thế nào? Nhưng bây giờ thì sao? Trong thời gian dạy học lại bốc đồng chạy ra ngoài, bỏ mặc bao nhiêu học sinh trong lớp, nếu như lúc này có chuyện gì xảy ra với bọn chúng, thì chính em là người phải chịu trách nhiệm chứ không phải bất kỳ ai khác.”
Từ Đồ mím chặt môi: “Vừa rồi, em chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành.”
“Bây giờ đã xong chưa?”
“… Xong rồi.”
Tần Liệt hướng về phía phòng học bên cạnh hất cằm: “Đi đi, trước hết phải dạy cho xong tiết học này.”
“Nhưng…” Lòng bàn tay Từ Đồ lại túa đầy mồ hôi.
“Khi đã quyết định làm bất cứ việc gì, phải làm cho đến nơi đến chốn.”
Những lời này của anh có chút lạnh lùng khiến người ta không khỏi tủi thân, nhưng chưa tới một giây ngắn ngủi sau, ánh mắt anh đầy sâu lắng âu yếm nhìn cô, một lần nữa đặt bàn tay lên đỉnh đầu Từ Đồ, lần này hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
Hốc mắt Từ Đồ chua xót.
Anh cong khóe môi, ngữ điệu bỗng chốc thật trầm lắng: “Đi đi, tôi ở đây.”
Năm chữ, chỉ năm chữ đơn giản ngắn ngủi vậy thôi nhưng khiến cô cảm thấy hết mực vững tâm như có được một điểm tựa chắc chắn, đầy an ủi khích lệ.
Cô mím môi, ánh mắt rơi trên lồng ngực anh, nơi đó bằng phẳng rộng lớn, dày dặn chắc nịt đầy vững chãi, hơi thở chầm chậm ổn định, nhẹ nhàng lúc lên lúc xuống, phảng phất như có ma lực trấn an lòng người.
Trái tim Từ Đồ chấn động.
***
Mặt trời giữa trưa hừng hực như cái chảo lửa, bọn họ đi vòng qua sân trường phía trước, mùi thức ăn từ trong nhà bếp theo gió thoang thoảng bay ra thơm lừng.
Vừa đi đến trước cửa phòng học, Từ Đồ liền xoay đầu lại nhìn anh, nào ngờ Tần Liệt sải chân vượt lên cô, bước thẳng vào lớp học.
Không khí trong lớp vô cùng yên tĩnh, mấy cô bé cậu bé đang tập trung vẽ tranh, chỉ có một chú nhóc cá biệt nghịch ngợm len lén nhìn lên. Tần Liệt giơ ngón tay chỉ về phía hắn cảnh cáo, chú nhóc đó lập tức vùi đầu xuống, động tác còn lẹ làng hơn chuột. Anh đứng yên một lúc rồi đi thẳng đến vị trí còn trống ở dãy bàn cuối lớp ngồi xuống.
Từ Đồ vẫn còn đang đứng sững ở cửa.
Tần Liệt khoanh tay, trước khi nhấc chân đi, hướng về phía cô hất cằm, tỏ ý bảo cô tiếp tục làm những việc còn dang dở.
Cô nào có nghĩ tới, anh nói ‘Tôi ở đây’ thật đúng y boong ý trên mặt chữ, Từ Đồ xoa xoa ngón tay phải, tay chân luống cuống đứng đó một hồi, khóe mắt lướt về phía dáng hình nho nhỏ của Lưu Phương Phương. Cô bước qua, cô bé đang nghiêng đầu úp sát lên mặt bàn, cơ hồ ánh mắt dán chặt vào trang giấy bổi, dưới tay con bé vẫn là cuộn giấy trắng ngà kia, nhưng mẫu bút chì màu xanh lá trên tay chỉ còn lại một cái đuôi ngắn cụt.
Từ Đồ đi tới sát bên cạnh, nâng đầu con bé lên cao hơn: “Ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu lên, không thôi sẽ bị cận thị.”
Lưu Phương Phương mím môi, viền mắt vẫn còn sưng đỏ, cô bé nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô.”
Từ Đồ mỉm cười: “Vẽ tiếp đi.” Cô chống tay xuống mép bàn ngắm bức tranh một lúc: “Ở đây… còn thiếu, có thể vẽ thêm hai nét nữa.”
Phương Phương dựa theo lời cô nói vẽ thêm mấy nét lên trang giấy, cô bé rất có tố chất hội họa, khả năng tiếp thu hết sức nhanh nhạy, cây cối nhà cửa trong tranh được mô phỏng rất chân thật. Cô bé nhìn Từ Đồ, dè dặt hỏi: “Cô ơi, cô sẽ đi sao?”
Từ Đồ nghẹn ngào không nói nên lời.
Lưu Phương Phương thấy cô mím môi không nói gì, hốc mắt lại phiếm hồng, cắn cắn môi, rốt cuộc cũng không nói hết những lời còn lại.
Cô bé cúi đầu tiếp tục vẽ, Từ Đồ vẫn chống tay ở mép bàn hồi lâu, trong phòng học đột nhiên xuất hiện một pho tượng, lúc nào cũng cảm giác như có cái gai đâm ở sau lưng, không thể nào tự do tự tại như bình thường được.
Cô xoay người, nhanh chóng liếc mắt về phía đó.
Tần Liệt không chú ý đến cô mà đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Đồ khẽ ‘ừm’ một cái hắng giọng, rồi đi đến dãy bàn bên cạnh, hướng dẫn cách vẽ cho một học sinh khác.
Sau khi hướng dẫn xong, cô đứng thẳng người dậy len lén liếc mắt nhìn về phía sau.
Anh vẫn đang khoanh tay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ như trước.
Cô nhẹ nhàng bước tới, cố ý đứng thật gần. Tần Liệt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Từ Đồ khom người nhặt cục tẩy. Tần Liệt nhìn bên ngoài cửa sổ.
…
Lúc còn cách giờ tan học chừng năm phút, Từ Đồ đi về phía bục giảng, chuẩn bị kết thúc buổi học.
Phía trước bỗng có tiếng ai đó gọi: “Cô ơi, em chưa vẽ xong nữa.” Chính là cậu nhóc nghịch ngợm lúc nãy.
Từ Đồ nói: “Tiết sau lại vẽ tiếp.”
“Cho em thêm một phút nữa thôi, đi mà, cô ơi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc nhăn hết lại thành hình chữ 囧, năn nỉ ỉ oi.
Từ Đồ đứng lại, cúi xuống nhìn một hồi: “Em vẽ gì vậy?”
Chú nhóc cắn cắn bút: “Dạ, gà con bắt sâu.”
Từ Đồ lại nghiêng đầu nhìn thêm một lúc: “Ừm, thật sự chưa nhìn ra đây là con gà.” Cô hạ thấp giọng lẩm bẩm một mình: “Nét phóng bút của ngài, sau này chắc là đi theo trường phái trừu tượng.”
Chú nhóc: “Dạ?”
“Không có gì.” Từ Đồ nheo mắt lại, tìm thật kỹ: “Sâu đâu rồi?”
“Em không biết vẽ.”
Trái tim Từ Đồ khẽ nảy lên căng thẳng.
Không ngoài dự kiến, chú nhóc nói luôn câu phía sau: “Cô ơi, cô có thể vẽ giúp em một chút không?”
Từ Đồ sững người đứng yên tại chỗ, bên tai vang lên những tiếng ong ong, không khí trong phòng học không còn yên tĩnh như trước, có tiếng những trang vở sột soạt gấp lại, tiếng bàn ghế cọ trên mặt đất, những đứa trẻ đang bồn chồn hiếu động vì chuông tan học sắp vang lên, không có ai chú ý đến hai người bọn họ.
Chú nhóc cũng chẳng chút sợ sệt, trực tiếp nhét cây bút màu vào tay cô.
Từ Đồ cảm thấy đầu ngón tay mình run lên, ánh mắt ngây ra nhìn chằm chằm cây bút màu, mãi hồi lâu sau vẫn không có phản ứng.
Chú nhóc huơ huơ cánh tay: “Cô ơi, tỉnh dậy!”
“… Hở?”
“Vẽ a.”
Từ Đồ liếm liếm đôi môi khô khốc, cố dằn xuống những sợ hãi trong lòng, chậm rãi hạ cổ tay xuống trang giấy bổi, những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra hai bên tóc mai.
Cánh tay vẫn còn đang run rẩy, bỗng phía sau có một cơ thể ấm nóng kề sát lại gần, không biết tự khi nào Tần Liệt đã bước tới, cánh tay anh choàng ra phía trước, một phần cánh tay áp trên lưng cô, đầu cúi xuống, vừa khít rơi nghiêng trên vai cô, phả ra hơi thở nhè nhẹ vào cổ vào gáy.
Hai cơ thể không hoàn toàn dán chặt nhau, khoảng cách như gần như xa.
Tần Liệt rút cây bút trên tay cô, khẽ di chuyển tới phía trước nửa phân, ngòi bút hạ xuống trang giấy bổi.
Mu bàn tay của Từ Đồ nằm dưới cổ tay anh, có thể cảm nhận rất rõ một lực dày nặng áp chặt lên, anh vừa chuyển động, nguồn lực này liền tác động dẫn dắt cô đi; anh vẽ, phảng phất cô cũng đang vẽ.
Giữa những tiếng kêu ong ong vẫn không ngừng vang lên, là giọng nói của anh kề sát bên tai cô, rất nhẹ: “Đã nói, tôi ở đây.”
Âm thanh đó chưa bao giờ dịu dàng và ấm áp đến vậy.
Anh lại nói: “Em xem, rất đơn giản.”
Từ Đồ xoay cổ ngửa đầu lên, bất ngờ đập vào tầm mắt là chiếc cằm góc cạnh lạnh lùng của anh, gần như vậy, có thể nhìn thấy rất rõ những sợi râu đâm nhô ra và cả từng lỗ chân lông.
Tiếng ong ong dần biến mất, sống lưng của Từ Đồ cũng từ từ thả lỏng xuống.
Tần Liệt vẽ trên giấy một đường cong, mấy đường gấp khúc tượng trưng cho mấy cái chân, vẽ tổng cộng sáu cái.
Anh thả bút xuống, đứng thẳng người lên.
Tay của Từ Đồ cũng rời khỏi trang giấy.
Không khí trong phòng còn ồn ào hơn lúc nãy, mấy cái đầu đều nhao nhao nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, đợi chuông tan học vang lên là vội vàng cầm hộp cơm xông ra ngoài.
Chú nhóc chớp chớp mắt không ngừng: “Đây là sâu sao?”
Tần Liệt bình thản trả lời: “Đúng.”
“Vậy sao nó không có đầu ạ?”
Tần Liệt nhìn nhìn mấy thứ mình vừa vẽ, lại lướt mắt nhìn sản phẩm dưới ngòi bút của chú nhóc kia.
Tám lạng nửa cân.
Anh nói: “Bị gà ăn rồi.”