Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suốt buổi tối, Lý Lân vận chuyển Tiên Thiên Nhất Khí Quyết, không chỉ luyện hóa hoàn toàn tinh khí thịt Địa long còn lại trong cơ thể, mà còn vận hành chân khí toàn kinh mạch thông suốt một lần, khiến kinh mạch lớn hơn và cứng cỏi vững chãi hơn, đồng thời còn khiến cho chân khí Thuần Dương càng thêm lớn mạnh. Hiện giờ đã không còn là tơ nhện yếu ớt nữa, mà đã lớn cỡ cây tăm rồi.
- Đáng tiếc, nếu có thể ăn thịt Phi Long hàng ngày, số tinh khí kia có thể đủ cho cả việc đồng thời tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh. Thế nhưng giờ chỉ có thể tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Quyết mà thôi.
Lý Lân nuối tiếc nói. Tầng thứ nhất của Tiên Thiên Nhất Khí Quyết là luyện tinh hóa khí, cần chuyển hóa số lượng lớn tinh khí, cơ thể là nơi phát ra tinh khí, đồng thời cơ thể cũng có thể từ việc ăn uống mà bổ sung tinh khí bị tiêu hao. Ở kiếp trước của hắn, thiên địa linh khí thiếu thốn, còn thiên địa linh vật có thể nói là đã tuyệt tích từ lâu, còn nhân sâm do con người trồng, bổ sung tinh khí cho cơ thể con người cực ít, đối với võ giả như Triệu Vô Cực, tác dụng có thể nói là bằng không.
Còn sâm hoang dã nhiều năm tuổi chưa nói tới việc hiếm có, cho dù có thì giá trị của chúng cũng cực kì xa xỉ, Triệu Vô Cực lúc đó tuy rằng không thiếu tiền, nhưng còn chưa tới mức có thể mua mấy thứ này về ăn thay cơm. Hơn nữa cộng thêm việc hắn mù quáng kiêm tu hai đại thần công, tinh khí thu được từ việc ăn uống không thể nào chống đỡ cả hai thần công này đồng thời vận chuyển, càng không phải nói tới chuyện muốn tiến giai. Đây cũng là lý do tại sao tuy kiếp trước Triệu Vô Cực tu luyện mười năm cả hai đại thần công, nhưng lúc nào cũng trong tình trạng sống dở chết dở.
Còn ở kiếp này, Triệu Vô Cực tiếp xúc với điển tịch võ đạo cơ sở, có nhận thức mới với chuyện tu luyện võ đạo, biết được ảnh hưởng của tinh khí trong cơ thể đối với võ đạo, đồng thời hiểu lý do vì sao kiếp trước thực lực hắn không thể tiến thêm. Thế nên ở kiếp này hắn chỉ mới tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Quyết mà thôi, không dám kiêm tu thêm cả Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh. Thế nhưng tinh thịt Địa Long đã cho hắn thấy hi vọng có thể kiêm tu cả hai đại thần công. Nếu như có thể ăn tinh thịt giai vị linh thú hàng ngày, số tinh khí kia tuyệt đối có thể chịu nổi tiêu hao của việc tu luyện hai đại thần công.
- Điện hạ! Thanh âm đầy sợ hãi đánh thức Lý Lân khỏi trạng thái tu luyện.
Dao Cơ đứng ở trước người Lý Lân, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu thái giám Hòa Thuận đang đứng ở cửa, thật không thể hiểu tại sao tên tiểu thái giám láu cá của Ngự Thiện Phòng này lại tới đây.
- Dao Cơ, em tới rồi à.
Lý Lân cười cười, đứng dậy, đi về phía cửa đại điện, tiểu thái giám Hòa Thuận đang thở hồng hộc thấy Lý Lân đi tới, lập tức khẩn trương cả lên.
- Tham kiến điện hạ, nô tài đã mang tới tinh thịt điện hạ cần!
Vẻ kính sợ trên mặt tiểu thái giám không phải là làm bộ. Hắn đã tận mắt thấy cảnh Lý Lân mặt không đổi sắc nuốt hơn trăm cân tinh thịt Địa Long, cho nên cảm thấy vị Tam hoàng tử nghèo túng này vô cùng thần bí, hiện tại lại phải gặp mặt trực tiếp, cho nên chuyện hắn khẩn trương là chuyện hiển nhiên.
- Ừ! Để đây là được rồi! Lý Lân gật đầu, ý bảo Hòa Thuận có thể lui.
- Nô tài còn muốn dọn dẹp Nô tài xin cáo lui! Thấy sắc mặt Lý Lân trầm xuống, Hòa Thuận rất sáng suốt nhanh chóng ngậm miệng lại.
- Điện hạ, có chuyện gì vậy?
Ngự Thiện phòng giờ lại phục vụ chuyện ăn uống của điện hạ rồi sao? Dao Cơ kinh ngạc nhìn chuyện trước mắt, cảm thấy điện hạ của nàng thoáng chốc trở nên xa lạ.
- Ừ, tối hôm qua ta tới Ngự Thiện Phòng một chuyến, hiện giờ ta đang tuy luyện võ đạo, cần ăn rất nhiều thịt. Số lượng rất nhiều, nên không thể để một tiểu nha đầu như em phải làm hết được. Huống chi dù sao ta cũng là Tam hoàng tử, chút quyền lợi này cũng nên có.
Lý Lân cười cười. Đồng thời mở nắp thùng lớn thịt trên xe đẩy lên. Năm trăm cân tinh thịt, đặt trong một thùng lớn để giữ ấm, tổng cộng phải lên tới sáu bảy trăm cân, đáng ra cần ba người khiêng mới được, thế nhưng Ngự Thiện phòng chỉ phái tới một tiểu thái giám là Hòa Thuận, chuyện này cũng thật quái lạ, nhưng Lý Lân cũng không hơi đâu mà tìm hiểu.
- Điện hạ, ngài ngài thật khỏe! Dao Cơ kinh ngạc, miệng nào há to như chữ O vậy.
- Bổn hoàng tử tu luyện võ đạo, đương nhiên sức lực phải tăng lên nhiều! Chút trọng lượng nho nhỏ này có là gì cơ chứ! Lý Lân cười cười, trước mặt tiểu nha đầu đơn thuần này, hắn không cần che giấu gì cả.
- Điện hạ thật lợi hại!
Tâm tư Dao Cơ đơn thuần, không có kiến thức gì, với nàng Lý Lân nói sao thì chính là thế ấy. Thế nhưng chuyện Lý Lân dễ dàng bê 500 cân lại bị một thái giám trung niên trốn sau hòn giả sơn cách đó không xa nhìn thấy. Đằng sau thái giám trung niên này còn có hai tiểu thái giám khác mặc y phục giống hệt Hòa Thuận đang đứng cung kính.
- Hai người các ngươi đi đi! Chuyện ngày hôm nay không được nói với ai hết.
Thái giám trung niên phất phất tay, không lo lắng chuyện hai người tiết lộ tin tức ra ngoài chút nào. Đây là hoàng cung, người không biết giữ miệng căn bản không thể sống tới giờ. Huống chi thái giám trung niên cũng chả sợ gì nếu hai tên thái giám nho nhỏ này nói ra.
Hoàng cung Đại Đường chia thành nội đình và ngoại đình. Nội đình là tẩm cung của hoàng đế và các phi tần, còn ngoại định là nơi ở của đám hoàng tử và công chúa, còn Đông cung của thái tử thì nằm ở vị trí trung tâm ngoại đình. Hiện giờ Đông cung trống rỗng, còn mấy hoàng tử lớn hơn mười tuổi đều tới ngoại đình ở. Tiểu điện của Lý Lân cũng là một phần của ngoại đình, chẳng qua do gần lãnh cung, nên điều kiện kém cỏi nhất mà thôi.
Ban đêm tại Vĩnh Lạc cung nơi gần Đông cung nhất, một thanh niên nam tử ước chừng 18, 19 tuổi đang nhàn nhã uống rượu. Thanh niên vóc người thon dài, mặt như quan ngọc, chỉ nằm lười biếng ở kia thôi, nhưng lại tỏa ra quý khí bức người. Y chính là nhị hoàng tử Đại Đường- Lý Hiền, nổi danh thiên tài võ đạo hoàng thất thế hệ này. Y năm nay mới 17 tuổi, nhưng đã là Võ sư cửu phẩm đỉnh phong, chỉ còn một chút nữa sẽ bước vào trình độ Võ đạo tông sư. Y chỉ ra đời sau Đại hoàng tử Lý Khác ba ngày mà thôi, nhưng vì không phải con đẻ của hoàng hậu, cho nên địa vị có chút xấu hổ.
- Như thế nào rồi?
Thần sắc Nhị hoàng tử hơi động, nhẹ nhàng uống thêm một chén, phảng phất nói với không khí vậy.
- Thấp nhất là võ sĩ tam phẩm, thậm chí có thể là cao hơn! Nô không dám xuất thủ thử xem, cho nên không thể phán đoán chính xác được!
Thanh âm vừa vang lên, một thái giám trung niên lập tức xuất hiện trước mặt Nhị hoàng tử, chính là tên thái giám vừa rồi giám thị Tam hoàng tử Lý Lân.
- Chỉ tu luyện một ngày đã có thể lên tới Tam phẩm võ sĩ, lẽ nào lão tam thật sự là thiên tài võ đạo? Nhị hoàng tử cau mày nói.
- Còn có một chuyện, tối hôm qua Tam hoàng tử đã tới Ngự Thiện phòng, ăn hơn một trăm cân tinh thịt Địa Long trước mặt mọi người. Chuyện này nô đã kiểm chứng, là sự thật. Thái giám trung niên thấp giọng nói.
- Hơn trăm cân tinh thịt Địa Long? Nhất giai Địa Long mà hoàng cung vừa đoạt được sao? Trong mắt Nhị hoàng tử bừng lên một tia sáng khiếp người.
- Vâng, rất nhiều người trong Ngự Thiện phòng đã tận mắt nhìn thấy, không thể nào là giả được!
- Ngươi xác định lão tam trước đây chưa từng tu luyện võ? Nhị hoàng tử vươn người đứng dậy, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy uy nghiêm.
- Ba ngày trước nô tài đã từng hóa trang đi qua đại lao, tự mình kiểm tra, khi đó Tam hoàng tử căn bản không hề biết chút võ đạo nào, hơn nữa trong cơ thể còn trúng kịch độc. Thái giám trung niên khẳng định.
- Bổn cung nghe nói Hoàng hậu nương nương từng ban thưởng Giải Độc Đan. Hẳn là để giải trừ đi kịch độc kia. Nhưng tính cách lão tam biến hóa cũng thật quỷ dị, phảng phất như biến hẳn thành một người khác vậy. Nếu tính cách nhu nhược của hắn lúc trước đều chỉ là ngụy trang, vậy lòng dạ của hắn cũng thật đáng sợ.
Nhị hoàng tử khẽ cau mày, nhưng cho dù là vẻ mặt này, vẫn mang tới cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
- Điện hạ, có muốn nô ra tay thử xem chút không? Thái giám trung niên thấp giọng nói.
- Không cần, nếu lão tam thực sự là thiên tài võ đạo, thì tới 15 tuổi mới tu luyện cũng hơi muộn rồi. Khả năng trong tương lai có thể đột phá Võ Sư để lên tới Võ Tông cũng không lớn. Mà cho dù là có ngươi nghĩ một võ tông có thể uy hiếp hoàng cung sao? Nhị hoàng tử vươn tay, ngón tay thon dài còn mê người hơn cả nữ nhân, thế nhưng trong lời nói ẩn chứa sự tự tin cực đại không ai dám xem thường.
- Là nô tài lắm miệng! Thái giám trung niên thấp giọng nói.
- Chuyện lão tam cứ để đó đã, lần này đối thủ lớn nhất của chúng ta là lão đại. Bởi vì chuyện thái tử đã ầm ĩ trong triều rồi, nhưng không ai đoán ra suy nghĩ của phụ hoàng thế nào. Mấy đại lão trong triều cũng bàng quan mà thôi, chỉ có một số tiểu nhân vật mới lăn qua lăn lại. Ta có dự cảm không tốt, chỉ sợ lần này lão đại đạt được ước muốn rồi. Nhị hoàng tử nhíu mày nói.
- Điện hạ, lão nô sống ở hoàng cung cũng đã vài chục năm rồi, đã từng tự thân chứng kiến quá trình bệ hạ đăng cơ. Bệ hạ không phải trưởng tử, càng không phải là thái tử, thế nhưng vẫn kế thừa sự nghiệp, thống nhất đất nước. Năm đó thái tử cũng mất tích không rõ, có lẽ giờ đã là một nắm đất vàng rồi, cho nên điện hạ cũng không cần phải quan tâm quá tới cái ghế thái tử như vậy. Hiện giờ bệ hạ đang ở thời kì tuổi xuân đang thịnh, cái ghế thái tử nhìn thì quý giá vậy thôi, nhưng cũng có thể thành một mũi tên chỉ điểm. Người nhìn chằm chằm vào cái ghế này không ít đâu. Thái giám trung niên mở miệng nói.
- Sao ta lại không biết điều đó cơ chứ. Nhưng nếu không như vậy sẽ không danh chính ngôn thuận, nhìn 500 năm lịch sử của Đại Đường ta, không phải Thái tử mà có thể kế vị chỉ có hai người là Thái Tông hoàng đế và phụ hoàng ta, tỷ lệ này quá thấp. Hơn nữa nếu lên làm thái tử, có thể nhận sự ủng hộ của đại lão trong triều, có trợ giúp rất lớn đối với việc bồi dưỡng thế lực của mình. Nhị hoàng tử thở dài.
- Điện hạ, kỳ thực tranh giành ngôi thái tử lần này chắc gì ngài đã không có cơ hội, ngài đã có hiền danh, nếu trong triều có đại gia tộc nào chịu ủng hộ điện hạ, cái ghế thái tử này còn chưa biết sẽ vào tay ai đâu. Thái giám trung niên mở miệng nói.
- Đâu có dễ như vậy, mấy lão già này có ai không phải cáo già thành tinh chứ, trước khi phụ hoàng mở miệng, mấy người này tuyệt đối sẽ không tham gia. Nhị hoàng tử lắc đầu, y đã quá hiểu tính cách của mấy vị đại lão trong triều rồi, trước khi mọi chuyện rõ ràng, không kẻ nào nguyện ý trôi vào vũng nước đục này đâu.
- Trong tình huống bình thường thì sẽ là như vậy, nhưng nếu là tình huống đặc biệt thì sao? Ví dụ người thừa kế duy nhất của gia tộc ngưỡng mộ điện hạ chẳng hạn? Thái giám trung niên gợi ý.
Thân thể nhị hoàng tử chấn động, thất thanh kêu lên:
- Ngươi đang nói tới cháu gái duy nhất của Tần lão nguyên soái Tần Tuyết Linh.
Thái giám trung niên gật đầu.
- Không được, tuyệt đối không được! Nhị hoàng tử không nghĩ ngợi gì, trực tiếp cự tuyệt.
- Điện hạ, chưa thử sao đã biết là không được chứ! Lão nô tuy không phải nam nhân, nhưng cũng biết người văn võ toàn tài như điện hạ, là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ. Tần đại tiểu thư chỉ lạnh lùng một chút mà thôi, có thế nào cũng chỉ là một nữ tử đang tuổi thanh xuân, không thể nào thờ ơ được. Hơn nữa thiên phú võ đạo của Tần đại tiểu thư vô cùng tốt, nếu vào trận doanh của điện hạ, tương lai sẽ là trợ lực cực lớn.
Sắc mặt Nhị Hoàng tử âm tình bất định, không biết đang suy nghĩ gì.
- Điện hạ, cho dù không nói tới gia tộc của nàng, Tần Tuyết Linh cũng là mỹ nữ nổi danh trong kinh thành, hơn nữa lại là cháu gái ruột của Tần lão nguyên soái, xét về thân phận hoàn toàn xứng đôi với điện hạ. Nếu Tần Tuyết Linh ngưỡng mộ điện hạ, tương đương đã cột toàn bộ Tần thị gia tộc lên chiến xa của điện hạ rồi. Cứ cho là lần này Đại Hoàng tử lên ngôi thái tử. Nhưng có Tần thị gia tộc ủng hộ phía sau, chưa chắc Nhị Hoàng tử đã không có sức cạnh tranh. Trung niên thái giám nói.
- Chuyện ngươi nói đâu có đơn giản như vậy. Chưa nhắc tới chuyện bổn cung có bắt được phương tâm của Tần Tuyết Linh hay không, cho dù có làm được, phụ hoàng chưa chắc đã đồng ý cột Tần gia lên chiến xa của ta. Càng huống chi Tần Tuyết Linh đã từng tuyên bố nàng là người thừa kế dòng chính của Tần gia, tương lai chỉ chiêu nam tử tới ở rể, để bảo đảm huyết mạch Tần thị kéo dài, ngươi lẽ nào để ta thân là hoàng tử đi ở rể Tần gia?
Chuyện Tần gia ủng hộ tuy rằng cũng khiến y động tâm, nhưng suy nghĩ kĩ lại về Tần Tuyết Linh, y lại lắc đầu. Biết rõ không thể mà vẫn làm, tuyệt đối không phải tính cách của y.