Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe ngựa chậm rãi đi tới. Mấy ngàn người đi theo ở phía sau thậm chí ngay cả một tiếng động cũng không có. Cách thật xa đã có thể nghe được tiếng bánh xe không ngừng rung động.
- Đội quân thật đáng sợ!
Hổ Si thấp giọng nói.
Lý Lân gật đầu một cái. Bất luận kiếp này hay là kiếp trước, Lý Lân cũng chưa từng gặp đội quân nào đáng sợ như vậy. Thực lực của những người này vẫn là thứ yếu. Đáng sợ nhất chính là tư tưởng của những người này coi thường tất cả, lòng cuồng nhiệt vì người thống lĩnh mà không để ý tới chuyện sống chết. Điều này khiến Lý Lân nghĩ tới đại quân tôn giáo cuồng nhiệt trong lịch sự đã được kiếp trước miêu tả. Có lẽ chỉ có đội quân người điên như vậy mới có thể so sánh được với đội quân trước mắt này.
Xe ngựa từ phía xa đi đến, có vẻ bình thản mà hờ hững. Nếu như không phải phía sau còn có một đội quân đáng sợ như vậy đi theo, sợ rằng mọi người đều cho rằng đây là xe ngựa của công tử nhà ai đi dạo chơi ngắm cảnh!
Một tiếng cót két vang lên. Chiếc xe ngựa đột nhiên dừng ở bên cạnh xe ngựa của Lý Lân. Một bàn tay trắng như ngọc vén màn che lên, Một thanh niên từ bên đi ra. Hình dáng của người thanh niên này oai hùng, khí tức trên người ôn hòa như ngọc, khiến người ta dễ dàng cảm giác thân cận. Đôi mắt đối diện với Lý Lân. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lý Lân cảm giác mình dường như đang đối mặt với một ngọn núi cao khó có thể lay động.
“Người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại nắm giữ lực lượng bá đạo như vậy!"
Lý Lân thầm nghĩ, người này gọi là hoàng tử Đại Đường sao? Nhưng tuyệt đối không thể nào là hoàng tử hiện tại. Vậy thì chỉ có thể là hoàng tử mấy đời trước chưa từng xuất thế.
Người thanh niên lấy ra một ngọc bội màu tử kim, lông mày hơi nhíu nhìn về phía Lý Lân, dường như hơi khó có thể xác định được.
- Ngươi là người nào? Tại sao lại có ngọc bội hoàng tử trực hệ của Đại Đường.
Người thanh niên mở miệng hỏi. Giọng nói của anh ta không lớn, nhưng lại có một loại lực lượng không thể kháng cự.
Vẻ mặt Lý Lân ngưng trọng. Từ lúc nào ngọc bội do hoàng tử nắm giữ lại có tác dụng cảm ứng lẫn nhau vậy? Trước đó tại sao hắn không phát hiện ra.
- Ngươi là ai? Theo ta được biết, trong tám vị hoàng tử của Đại Đường hiện tại cũng không hề có sự tồn tại của ngươi.
Lý Lân trầm giọng hỏi. Tuy rằng trong lòng suy đoán có thể là hoàng tử của mấy đời trước, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta cao cao tại thượng như vậy khiến Lý Lân rất khó chịu, lời nói tự nhiên cũng là vọt ra khỏi miệng.
- Bản vương chính là hoàng tử Đại Đường đời thứ tư, danh hiệu là Sát Sinh Vương. Ngươi bây giờ có thể trả lời vấn đề của bản vương. Tại sao ngươi lại giữ ngọc bội hoàng tử dòng chính của Đại Đường.
Người thanh niên vẫn không nổi giận, chỉ đưa mắt cẩn thận quan sát Lý Lân.
- Ngọc bội ở trên người ta đương nhiên là của ta.
Lý Lân lấy ngọc bội của mình từ bên trong túi không gian ra, treo ở bên hông. Không biết vì nguyên nhân gì, từ sau khi hắn xuyên qua, cái ngọc bội này vẫn không ngừng phát sinh biến hóa. Ngọc bội đã sớm không còn thuần màu tím nữa. Bên trong màu tím đã xuất hiện màu vàng kim. Nửa năm qua, theo thực lực của Lý Lân tiến mạnh, màu vàng kim bên trong ngọc bội cũng càng ngày càng nhiều. Tuy rằng hiện tại vẫn chỉ chiếm một phần mười của toàn bộ ngọc bội. Nhưng so với ngọc bội của Sát Sinh Vương chỉ phát ra ánh vàng nhàn nhạt, rõ ràng óng ánh hơn rất nhiều.
- Màu vàng kim? Còn đậm như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?
Lần đầu tiên người thanh niên thay đổi sắc mặt. Huyết mạch màu vàng kim trong hoàng thất Đại Đường nắm giữ một ý nghĩa đặc biệt. Nhưng cũng không phải là mỗi huyết mạch dòng chính của hoàng thất đều có. Ngọc bội của phần lớn hoàng tử đều là màu tím. Chỉ có thực lực đột phá Tiên Thiên mới có thể mở ra huyết mạch màu vàng kim này. Mà Lý Lân rõ ràng chưa đột phá Tiên Thiên. Điều này xem ra thật sự quá quỷ dị.
- Ta chính là Tam hoàng tử Đại Đường, ra mắt hoàng tử đời thứ tư.
Lý Lân vẫn không gọi là thúc gia gia, chỉ rất tùy ý gọi là hoàng tử đời thứ tư. Biểu hiện sự cung kính thực sự rất có hạn. Dù sao dáng vẻ của người thanh niên này trước đó khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Tam hoàng tử Đại Đường, khẩu khí thật lớn. Hiện tại hoàng tử sáu đời của Đại Đường liên tiếp xuất thế. Chỉ riêng Tam hoàng tử đã có sáu người. Không biết ngươi là người đời nào?
Người thanh niên trầm giọng nói. Cũng giống như Lý Lân không cung kính với anh ta, anh ta cũng không có ý thân thiết với Lý Lân.
- Tất cả hoàng tử của sáu đời đều xuất thế sao? Hay lắm. Đại Đường thật sự sắp lật trời rồi.
Lý Lân ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới lại xuất hiện một kết quả như thế. Hiện tại biết chân tướng, hắn lập tức chạy về đế đô, nhận lấy Cảnh Thái trong cung Dao Cơ đến bên cạnh. Ở lại hoàng cung thật sự quá nguy hiểm.
- Không đúng. Đây không phải hình dáng của ngươi. Ngươi dịch dung. Lẽ nào ngươi là Lý Lân, tam hoàng tử đời thứ sáu của Đại Đường? Không nghĩ tới ngươi và ta sẽ gặp nhau như vậy.
Quan sát tỉ mỉ Lý Lân, hoàng tử đời thứ tư trầm giọng nói.
- Là ta thì đã làm sao?
Lý Lân không tiếp tục che dấu nữa. Hắn tháo vật dịch dung trên mặt dịch xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú có chút non nớt.
- Thực lực không tồi. Còn nhỏ tuổi đã đạt đến Vũ tông. Quả nhiên thiên tài bình thường không thể so sánh được.
Hoàng tử đời thứ ta cười nhạt nói.
- Ngươi cũng không tồi. Nhưng nhìn bề ngoài, cao thủ tiên thiên hơn hai mươi tuổi đủ thế nhân khiếp sợ.
Lý Lân không khách khí mắng trả lại.
Hoàng tử đời thứ tư khẽ cười, biểu hiện rất có hàm dưỡng, không hề bị Lý Lân khiêu khích.
- Đúng rồi. Có một việc bản vương phải nói cho ngươi biết. Phụ hoàng của ngươi, chính là Đường Hoàng hiện tại sắp thoái vị. Lão tổ tông sẽ đi ra dẫn dắt Đại Đường lên tới đỉnh cao. Đến thời điểm đó, ngươi và ta có thể đều có thân phận hoàng tử. Hơn nữa lão tổ tông có lời, Đại Đường sẽ lập bốn vị Thái tử, làm người thừa kế cao cấp của hoàng triều Đại Đường để bồi dưỡng.
Hoàng tử đời thứ tư chậm rãi nói.
- Cái gì?
Lý Lân kinh hãi đến mức biến sắc. Lý Chấn Xa muốn thoái vị? Lão tổ tông thần bí kia lại muốn đi ra lâm triều tọa trấn. Khốn kiếp. đây là chuyện gì vậy? Lão bất tử kia đều đã mấy trăm năm không quản chuyện rồi. Hiện tại tự nhiên xuất hiện là sao? Hơn nữa hoàng tử Đại Đường trước sau sáu đời, cho dù mỗi đời đều chỉ có tám người, đó cũng là gần năm mươi người. Trong đó, mọi người không thể nào đều không được giống như Lý Chấn Uy. Hơn nữa còn từ trong hoàng tử trước sau sáu đời chọn ra bốn người phong làm Thái tử. Vậy đám hoàng tử kia tranh đấu càng thêm tàn khốc.
- Sao vậy, có muốn gia nhập dưới trướng của bản hoàng tử hay không?
Hoàng tử bốn đời tung cành ô-liu. Hoàng tử Đại Đường sáu đời mỗi người đều có ưu thế riêng, cũng đều khuyết điểm riêng của mình. Hoàng tử sinh ra ở đời trước bởi vì tuyết tàng, chuyên tâm tu võ, thực lực đa số rất cao cừng. Khuyết điểm là đoạn tuyệt nhân mạch. Hoàng tử sinh ra sau giao thiệp sẽ khá hơn một chút, nhưng thực lực bản thân lại yếu ớt. Xem xét một cách lâu dài, hoàng tử sinh ra cuối cùng là chịu thiệt nhất.
Mặc dù Lý Lân là một trong số những hoàng tử hiện tại, thế lực bên trong nhỏ nhất. Nhưng từ sau khi hắn lên phía bắc dẫn tới một loạt chuyện, đủ khiến cho toàn bộ hoàng tử coi trọng. Tuy rằng hoàng tử nắm giữ ba ngàn cấm vệ quân khủng bố, nhưng điều này không đủ để leo lên chiếc ghế Thái tử.
- Không có hứng thú. Bản hoàng tử không thích làm chó cho người ta.
Lý Lân không chút khách khí nói.
Mặt hoàng tử đời thứ tư liền biến sắc. Ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đã lạnh hơn rất nhiều.
Người đánh xe cho hoàng tử đời thứ tư chính là một lão già hơn năm mươi tuổi. Một khuôn mặt già nua dãi dầu sương gió dày đặc những vết đao, xem ra dữ tợn vô cùng.
Sau khi Lý Lân nói ra lời từ chối, lão già này bỗng nhiên đứng lên. Trong nháy mắt một khí thế khủng bố bao phủ Lý Lân. Tuy rằng không có sát khí, nhưng muốn hạ uy thế của Lý Lân.
Vẻ mặt Lý Lân biến đổi, gằn rõ từng chữ nói:
- Vương… Tọa… cao… giai!
- Trở lại!
Hoàng tử đời thứ tư hờ hững mở miệng nói. Lão già lập tức thu hồi khí thế trên người, rất thành thật trở lại trên càng xe, dường như trước đó chưa hề phát sinh chuyện gì.
- Bản tọa rất yêu quý ngươi, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ một chút. Vị trí Thái tử tuy rằng mê người, nhưng không phải người nào cũng có thể mơ tưởng tới.
Hoàng tử đời thứ tư lãnh đạm nói.
- Hừ!
Lý Lân hừ lạnh một tiếng. Thực lực không bằng người, hắn không còn gì để nói.
Hoàng tử đời thứ tư trở lại trên xe ngựa. Sau khi anh ta kêu lên một tiếng "Đi thôi", ba ngàn binh vệ thiết giáp nhanh chóng đuổi tới. Từ đầu tới cuối, ba ngàn Thiết kỵ lại không có một người nào nhìn Lý Lân.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Nhìn thấy tất cả đội quân của đối phương đã vào thành, vẻ mặt Lý Lân rất âm trầm nói. Nếu như tin tức hoàng tử đời thứ tư mang đến là sự thật, sợ rằng Đại Đường thật sự sẽ nghênh đón đại biến từ cách thời đại.
Hổ Si thúc xe ngựa, vô cùng trầm mặc tiến vào trong thành. Lý Lân vốn tưởng rằng trở lại Phí Thành là cục diện mọi người đều vui vẻ. Ai biết lại có kết quả như thế.
- Điện hạ, chúng ta đi đâu?
Hổ Si thấp giọng hỏi.
- Đi Trấn Bắc Hầu phủ!
Thời gian Lý Lân dừng lại ở Phí Thành không lâu. Nơi quen thuộc duy nhất chính là Trấn Bắc Hầu phủ. Nửa năm trước mình đột nhiên mất tích, hẳn là đã gây ra không ít phiền toái cho vợ chồng Trấn Bắc Hầu.
Trấn Bắc Hầu phủ vẫn như cũ hùng vĩ, nhưng không đóng chặt cửa lớn như lần đầu tiên hắn đến đây. Tại cửa lớn có gia đinh canh giữ. Mưc độ đề phòng đã tăng lên gấp mấy lần.
- Ngươi là. . . Tam hoàng tử! Người thật sự còn sống sao?
Một tên thị vệ khiếp sợ dụi con mắt, la lớn.
- Phiền ngươi thông báo với Trấn Bắc Hầu, nói Lý Lân ta đã trở lại!
Lý Lân từ trên xe ngựa nhảy xuống, rất ôn hòa nói.
Vợ chồng Trấn Bắc Hầu đối với hắn rất tốt. Hắn ở Trấn Bắc Hầu phủ cũng sẽ không cần giả vờ giả vịt làm gì.
- Không cần không cần, phu nhân đã căn dặn, nếu như là điện hạ hoặc là tướng lĩnh trong Vệ quốc quân đến đây, đều không cần thông báo.
Thị vệ kích động nói.
Trong lòng Lý Lân cảm động. Vợ chồng Trấn Bắc Hầu đối với Lý Lân hắn thật sự rất tốt.
Hắn theo thị vệ trực tiến vào nội viện. Trên đường đi, thấy y sư qua lại, Lý Lân nhíu chặt lông mày.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao quý phủ có nhiều y sư như vậy?
Lý Lân hỏi.
- Hầu gia đã xảy ra chuyện. Chờ một chút nữa điện hạ gặp sẽ biết thôi!
Vẻ mặt thị vệ đầy bi thương nói.
Sắc mặt Lý Lân trầm xuống. Không trách được toàn bộ người trong Trấn Bắc Hầu phủ đều có vẻ mặt tang thương như vậy.
- Ngươi là. . . Tam điện hạ?
Một nữ tử mặt áo giáp trắng đang cúi đầu đi tới. Trên mặt nàng đầy vẻ khiếp sợ.
- La Lâm, nàng cũng mới trở về sao? Trấn Bắc Hầu xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Lân ân cần hỏi han.
- Phụ thân ở trên chiến trường gặp ám toán. Tình huống bây giờ thật sự không tốt!
Sắc mặt La Lâm có chút tái nhợt, hai mắt hơi sưng. Xem ra trước đó nàng đã khóc.
- Dẫn ta đi gặp người!
Lý Lân trầm giọng nói.
La Lâm nhìn huynh muội Hổ thị đi theo phía sau Lý Lân một chút, gật đầu một cái, liền dẫn theo Lý Lân tiến về phía chủ viện.
Trong chủ viện, một vài y sư đang tụ tập cùng một chỗ thảo luận. Lông mày mỗi người đều nhíu chặt, xem ra vô cùng khổ não.
Trong lòng Lý Lân càng trầm. Nhiều y sư như vậy đều bó tay, lẽ nào thương thế của Trấn Bắc Hầu thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Tiến vào trong nhà chính, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt. Vẻ mặt Lý Lân không đổi, nhanh chân đi vào.
- Tam hoàng tử!
Một tiếng kinh ngạc vui mừng vang lên. Một phu nhân dáng vẻ tiều tụy kích động chào đón.
- La phu nhân, ta đã trở về! Tình hình Hầu gia thế nào rồi?
Lý Lân cung kính nói. Nữ nhân này cho hắn cảm giác của mẫu thân, đáng để hắn tôn trọng.
- Vẫn như vậy. Đã mười ngày nay, một chút khởi sắc đều không có.
Nói đến Trấn Bắc Hầu, sắc mặt La phu nhân càng thêm tái nhợt tiều tụy.
- Để ta tới thăm một chút!
Lý Lân tiến lên một bước, thấy Trấn Bắc Hầu đang nằm ở trên giường, thần sắc trên mặt trong nháy mắt cũng cứng lại.