Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô… cô muốn làm gì?” Người đàn ông thấy Nam Hướng Bắc đứng dậy thì nét mặt lập tức đanh lại và càng hung tợn hơn, cùng với vài tiếng kêu thất thanh rộn lên trong khoang máy bay, lưỡi dao sắt bén bị hắn áp sát thêm vào cổ của cô tiếp viên.
Nam Hướng Bắc lo lắng vô cùng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, cô cắn nhẹ môi, từ từ giơ hai tay lên, “Xin lỗi, tôi chỉ là muốn đi vệ sinh, không ngờ ông lại đột nhiên…..”
Đôi mắt đỏ ngầu của đối phương nhìn chăm chăm vào Nam Hướng Bắc, phát hiện nét mặt ấy lộ vẻ sợ hãi, người đàn ông bèn dời ánh nhìn đi nơi khác, trông thấy những cô tiếp viên còn lại đang đứng ở cách đó không xa, toàn thân run rẩy nhưng lại không biết nên làm gì cho phải, người đàn ông liền rống lên: “Có nghe không hả, chuyển hướng bay sang Mĩ!”
“Thưa ông.” Tuy đang bị kìm kẹp, thậm chí vùng cổ đã cảm nhận được cái lạnh từ lưỡi dao, lần đầu tiên tiếp cận cái chết gần như vậy, một Tô Hướng Vãn lâu nay luôn hành xử ung dung cũng không khỏi sợ hãi, nhưng càng như thế thì cô càng ép mình phải bình tĩnh, vì vậy mà giọng nói tuôn ra vẫn điềm nhiên và thanh lạnh như ngày thường, “Tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này, ông có yêu cầu gì, chúng ta có thể thương lượng.”
Nghe thấy những câu chữ bình tĩnh tuôn ra từ giọng nói luôn thu hút mình, trong lòng Nam Hướng Bắc có hơi kinh ngạc, song khi liên tưởng đến đại sư tỷ trong game, trái tim mới nãy còn đập như trống vỗ của cô cũng dần lấy lại tần số thông thường. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, cô phát hiện vài người đàn ông mặc thường phục đang theo dõi sát từng hành động của kẻ cướp máy bay, trong lòng hiểu ngay đó là cảnh sát không trung, nghĩ ngợi gì đó, Nam Hướng Bắc nói: “Hóa ra cô là tiếp viên trưởng à, hình như chỉ có cô mới có thể truyền lời đến cơ trưởng mà đúng không?”
Vừa nghe câu nói của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn bất giác nhướng mày nhìn về phía đối phương, bắt gặp một đôi mắt trong vắt, song bên trong lại mang một cảm xúc lạ lùng mà cô không thể xác định đó là gì, chưa kịp đáp lời thì cánh tay của người đàn ông đang khống chế cô đã lại siết chặt hơn, giọng nói ồ ồ: “Vậy còn không nhanh chóng đi bảo họ bay qua Mĩ cho tôi!”
“Ông siết chặt như vậy thì làm sao cô ấy đi thông báo cho người trong khoang lái được?” Nam Hướng Bắc lắc đầu, tiếp đó lại nói như chợt nghĩ ra gì đó, “À phải, ông qua Mĩ để làm gì?”
Đây là chuyến bay quốc nội, cướp một chiếc máy bay di chuyển từ thành S đến thành Z để đi Mĩ? Người này nghĩ gì kia chứ!
Nét mặt của người đàn ông xẹt qua một sự mơ màng, nhưng chỉ giây tiếp theo, hắn đã lại trở nên hung hãn, “Qua Mĩ giết đôi cẩu nam nữ đó!”
“Ơ….” khẽ gọi một tiếng, tiếp đó liền bộc lộ sự đồng cảm, Nam Hướng Bắc gật gật đầu như hiểu được tâm trạng của người đàn ông, “Tôi hiểu rồi, thế này đi, ông hãy để…. để vị tiếp viên trưởng này đến thông báo cho cơ trưởng, tôi làm con tin cho ông.”
Tim giật thót lên, Tô Hướng Vãn mở to mắt nhìn vào nét mặt mang nỗi tiếc nuối và đồng cảm, pha lẫn sự nghiêm túc của Nam Hướng Bắc, trong lòng đầy nghi vấn.
Chau mày, người đàn ông quan sát Nam Hướng Bắc vài giây, chưa kịp nói gì thì Nam Hướng Bắc đã lại giơ cao hai tay, “Tôi hiểu được tâm trạng của ông nên mới đồng ý làm vậy, vài ngày trước tôi cũng vừa bị bỏ rơi, tôi lên chuyến bay này chính là để đến thành phố Z tìm người đó rồi cho hắn một bài học… Đừng nhìn những cô tiếp viên đứng bên kia làm gì, họ không có sức lực đi sang đây đâu, ông cũng đâu thể nào kìm kẹp vị tiếp viên trưởng này đi đến chỗ thông báo đúng không, lẽ nào lại không sợ xảy ra sự cố gì?”
Ánh mắt lóe lên như đang nghĩ ngợi gì đó, người đàn ông trầm tư, song con dao kề trên cổ của Tô Hướng Vãn lại đã dần nới lỏng, cô gái bị khống chế nãy giờ cuối cùng cũng được phút thả lỏng.
Lén nhìn về phía cảnh sát không trung, nhận ra sự bất mãn của một trong những người đó, Nam Hướng Bắc biết ắt hẳn là họ muốn lợi dụng lúc tên này khống chế con tin đi sang đó sẽ tìm cơ hội chế phục hắn, nhưng cô không thể để cho Tô Hướng Vãn đang bị uy hiếp tính mạng có bất kỳ nguy hiểm nào, vì vậy mới lựa chọn làm đảo loạn kế hoạch của cảnh sát.
“Được! Cô đi qua đây!” Sau một lúc đắn đo, người đàn ông mở lời. Nam Hướng Bắc gật đầu rồi đi tới đó, Tô Hướng Vãn nhìn cô, bốn mắt giao nhau, Nam Hướng Bắc nhìn thấy rõ ràng sự không hiểu trong mắt của Tô Hướng Vãn, trong lòng thầm cười.
Sự thật là Tô Hướng Vãn rất không hiểu vì sao Nam Hướng Bắc lại đồng ý vì một người xa lạ như mình mà để bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm, nhưng giờ đây, dưới cục diện này, cô cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Khi tiếp xúc với ánh mắt của Nam Hướng Bắc, nhìn thấy trong đó sự trấn an, bảo mình hãy an tâm, vì vậy dẫu cho rất không yên lòng, Tô Hướng Vãn vẫn đã tiến lên vài bước theo ý của Nam Hướng Bắc, từ từ ra khỏi phạm vi khống chế của người đàn ông.
Chính trong lúc này, thừa lúc con dao nhỏ chỉ mới đến bờ vai của mình, Nam Hướng Bắc không màng tất cả dùng tay trái nắm chặt con dao, mặc kệ lưỡi dao đó sẽ rạch đứt lòng bàn tay của mình, cô thình lình quay phắt người lại, tay phải nắm thành quyền tấn công vào bụng của người đàn ông, tiếp đó khuỷu tay cong lại huých thẳng vào cằm của đối phương, nhắm ngay lúc người đàn ông chưa kịp phản ứng làm tuột con dao, Nam Hướng Bắc nhanh chóng dùng bàn tay đang chảy máu của mình giật lại con dao rồi vứt ra xa, cũng vào lúc này, những cảnh sát thường phục đồng loạt xông lên khống chế kẻ mưu đồ cướp máy bay.
Sống lưng thấm một lớp mồ hôi lạnh, cùng với lúc lui ra sau vài bước, Nam Hướng Bắc đưa mắt nhìn về chỗ Tô Hướng Vãn đang đứng, thấy cô đã an toàn, khóe môi liền cong lên, Nam Hướng Bắc thở phù nhẹ nhõm.
“Thưa cô.” Sau khi đã còng tay người đàn ông lại, vị cảnh sát nhìn vào rõ ràng là lớn tuổi nhất trong nhóm đã đi đến bên Nam Hướng Bắc, lấy thẻ công tác ra và tự giới thiệu: “Tôi là cảnh sát không trung của chuyến bay này, chào cô.”
“Xin chào.” Nam Hướng Bắc cười đáp lại, cũng rất tự nhiên mà rút ra thẻ quân sự của mình, “Tôi tên Nam Hướng Bắc.”
Nhìn thấy thẻ công tác dành cho quan chức trong quân đội, vị cảnh sát sững người vài giây, từ từ mở ra xem, lại một lần nữa sửng sốt, trả lại thẻ cho cô, cảnh sát nói: “Xin chào cô, Thượng úy Nam.”
Nguy cơ đã được giải trừ, máy bay vẫn tiếp tục hành trình, toàn bộ hành khách trên chuyến bay liền như bong bóng bị xì hơi. Và Nam Hướng Bắc, cô vẫn đang tiếp chuyện với cảnh sát, lúc này Tô Hướng Vãn đã nhanh chóng đi lấy hộp y tế rồi đến tìm cô.
“Tôi rất khâm phục dũng khí và mưu trí của Thượng úy Nam, nhưng hành động như vậy thật sự quá nguy hiểm, không cảnh chúng tôi sẽ nghĩ cách xử lý, Thượng úy Nam….”
“Ừm….” Tay phải xoa xoa vào cằm, cũng không phải là bất mãn với lời nói của cảnh sát, Nam Hướng Bắc gật đầu nói, “Thật có lỗi vì đã làm hỏng kế hoạch của các anh, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Nghe cô nói vậy, trái lại vị cảnh sát không biết phải nói gì nữa, trùng hợp là bấy giờ, Tô Hướng Vãn đã đến nơi, cũng đã nghe được vài câu trong đoạn đối thoại này, chân mày hơi nhíu vào nhau, cô đi tới trước mặt Nam Hướng Bắc, mỉm cười dịu dàng và nói: “Để tôi băng bó giúp cô, tay vẫn đang chảy máu kìa.”
Thấy vậy, cảnh sát cũng không tiện nói thêm gì, bèn cùng đồng nghiệp lui ra phía sau canh giữ người đàn ông đang nhìn chăm chăm vào Nam Hướng Bắc với ánh mắt đầy thù hận.
Rõ ràng mới nãy còn rất tự nhiên và bình tĩnh, dẫu cho là khi nhìn vào ánh mắt của Tô Hướng Vãn cũng không thấy có cảm giác gì lạ lùng, một lòng chỉ muốn bảo vệ cô an toàn. Vậy mà giờ đây, khi Tô Hướng Vãn đứng ở trước cô trong cự ly gần như vậy, nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự quan tâm dành cho mình, gương mặt của Nam Hướng Bắc thoắt chốc đã đỏ lên như quả táo chín, “Không… không cần đâu, chỉ là chuyện n…”
Phản ứng này của cô lại càng khiến Tô Hướng Vãn không hiểu rồi, nhưng cùng với sắc mặt chuyển dần từ trắng sang đỏ của Nam Hướng Bắc, với cả đầu lưỡi mới lúc nãy còn nói năng rất lưu loát ở trước mặt người đàn ông cầm dao giờ đây lại trở nên ấp a ấp úng, Tô Hướng Vãn như chợt hiểu ra gì đó.
Người này…. đang mắc cỡ ư?
Suy nghĩ này khiến Tô Hướng Vãn cảm thấy mắc cười, nhưng khi nhìn xuống bàn tay đầy máu của đối phương, hai hàng chân mày lại lập tức chụm vào nhau, mặc kệ người ta e thẹn hay mắc cỡ, cô nắm lấy bàn tay không bị thương của Nam Hướng Bắc đi thẳng vào khoang nghỉ ngơi.
Vừa tiếp xúc với bàn tay mềm mại ấy, hai mắt của Nam Hướng Bắc như bị thẳng đờ, tiếng cười nói và thán phục của những hành khách xung quanh dường như không còn tồn tại đối với cô, bên tai chỉ nghe thấy nhịp đập của trái tim mình, thình thịch, từng cái một, phảng phất như đang dùng hết sinh mạng giáng xuống vậy.
Và thế là, Nam Hướng Bắc đã đi theo Tô Hướng Vãn vào phòng nghỉ và ngồi xuống ghế trong sự thất thần, mãi đến khi Tô Hướng Vãn rải bột cầm máu lên vết thương, cô mới tìm lại được hồn phách của mình.
Dưới sự kích thích của thuốc men, vết cắt vốn đã đau nay càng rát hơn, vậy mà Nam Hướng Bắc lại như không có cảm giác vậy, chỉ ngơ ngác nhìn vào cô gái đang băng bó cho mình, đầu óc trống rỗng.
Bờ mi dài và cong, đôi mắt đẹp vô cùng chuyên chú, bờ môi hơi mím chặt, động tác trên tay rất khẽ khàng, như sợ sẽ làm cô đau vậy….
Động tác đích thật rất dịu dàng, nhưng cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc Tô Hướng Vãn đã băng bó xong cho Nam Hướng Bắc, sau khi xác định không còn vấn đề gì khác mới đặt tay của Nam Hướng Bắc xuống, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt khờ khạo ấy đang nhìn mình, sau vài giây khựng lại, Tô Hướng Vãn vẫy vẫy tay trước mặt Nam Hướng Bắc: “Cô không sao chứ?”
“À… không.” Lấy lại tinh thần, Nam Hướng Bắc vội vàng lắc đầu, sau đó lại cúi xuống nhìn tay trái đã được băng bó rất kỹ lưỡng của mình, cô vội nhìn Tô Hướng Vãn nói: “Cám ơn cô.”
“Là tôi cám ơn cô mới đúng.” Tô Hướng Vãn khẽ cười, giọng nói vẫn dịu hòa đến không chịu được, khiến cho trái tim của Nam Hướng Bắc lại một trận nhảy múa điên cuồng, tiếng gọi “đại sư tỷ” suýt nữa đã tuột khỏi miệng.
Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, cũng chẳng biết là vì lý do gì, trước đó cô rõ ràng muốn nói với đại sư tỷ cô chính là Nam Cung Tòng Tâm, vậy mà giờ đây Nam Hướng Bắc lại không định làm như vậy nữa, cắn nhẹ môi, cô nói: “Tôi… tôi tên Nam Hướng Bắc.”
Tô Hướng Vãn sau vài giây ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười đáp lại, “Tôi tên Tô Hướng Vãn.”
Tô Hướng Vãn…. Tô Mạc Lấp….
Trong lòng khẽ gọi hai cái tên này, chỉ trong tích tắc, Nam Hướng Bắc chợt nhận ra điều gì đó.
Chính là chị ấy rồi…. cũng giống như Nam Cung Tòng Tâm chỉ sau lần đầu gặp gỡ Tô Mạc Lấp trong “Giang Hồ” đã bắt đầu ghi nhớ hình bóng hiệp nữ áo trắng, ở thế giới hiện thực, Nam Hướng Bắc hiểu rằng, ngay trong giây phút cô và Tô Hướng Vãn gặp gỡ, mọi thứ đã không còn như trước nữa.