Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cổ nhân từng lấy cảnh tượng “Hoa sen ba mặt, một thành sơn sắc nửa non nửa nước” để hình dung Tế Nam, bởi vậy có thể thấy đây chính là một tòa thành trong thành có núi. Tả Đăng Phong tìm được một chỗ núi non kéo dài hơn mười dặm. Hắn dặn dò 13:
- Mày đợi ở chỗ này. Cách 3 ngày, tao sẽ trở lại gặp mày một lần.
Trước mắt là một ngôi miếu bỏ hoang. Tăng nhân hoá duyên, đạo sĩ tự túc lương thực. Vào năm binh hoang mã loạn, không có khách hành hương nuôi dưỡng, hòa thượng quá đói, phần lớn chạy mất, cho nên miếu mạo bỏ hoang hơn đạo quán rất nhiều.
13 nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, gật đầu rồi lao tới một góc bắt chuột. 13 rất yêu thích nhưng chỉ lấy chuột làm đồ chơi, không giết mà cũng không ăn.
Tả Đăng Phong đi xuống chân núi, tờ mờ sáng hắn đã tới được tiểu lâu nọ. Tường bao bên ngoài cao tới hai thước, phía trên còn có lưới sắt khoảng 50 cm.
Như Cổ Chính Xuân cùng Kỷ Toa từng nói. Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, có ba trạm gác đều đặt súng máy, hơn mười tên lính vác súng lên đạn gác cửa, ngoài ra còn có tám tên tuần tra chung quanh.
Gần ngôi lầu này không tòa nhà cao nào, cho nên Tả Đăng Phong không thể nhờ đó quan sát tình huống trong sân. Lúc này trời còn sáng, hắn không dám nhảy lên quan sát, chỉ có thể đợi đến tối.
Lính NB giới nghiêm, cấm cư dân tới gần. Tả Đăng Phong đành rúc ở góc tường xa xa xem chừng. Cũng may thời này nạn dân đông đảo, hành động này không khiến cho người chú ý.
Tả Đăng Phong chưa bao giờ lười biếng tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết, Đạo thuật Xiển Giáo thời thượng cổ để lại uy lực rất lớn nhưng cảnh giới Tam Đang Chi Cảnh chỉ xem vừa tìm thấy đường, tu hành chín lần đến Cảnh giới Chí Tôn Chi Cảnh mới xem như lô hỏa thuần thanh, chín chín tám mươi mốt lần đến Cảnh giới Vô Cùng mới là đăng phong tạo cực. Trong khoảng thời gian này, Tả Đăng Phong hiểu rõ uy lực của cảnh giới Tam Đang Chi Cảnh thực sự có hạn. Nếu tiến vào Cảnh giới Chí Tôn Chi Cảnh, súng trường của lính NB không thể uy hiếp đến hắn, bởi tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn người thường đến chín lần.
Co ro ở góc tường, Tả Đăng Phong bắt đầu thổ nạp luyện khí, đây là phương pháp hấp thu linh khí ngoại giới nên không cần đeo bao tay hàn khí. Tới gần giữa trưa, Tả Đăng Phong mới lẳng lặng đeo bao tay vào, nhằm cân bằng âm dương điều hòa nguyên khí.
Hai giờ chiều, Tả Đăng Phong đứng dậy, giờ trên người không còn tiền. Trong thời loạn, do nhu cầu nên hiệu cầm đồ mọc lên khắp nơi, hắn liền tìm đến một hiệu cầm đồ có mặt tiền rất rộng.
Hiệu cầm đồ chính là người An Huy mở ra, chưởng quỹ kêu là quan triều phụng, lão triều Phụng An Huy cùng sư phụ gia Thiệu Hưng đều nổi danh cả nước, bất kể ngươi có bảo vật quý trọng hay bình thường, bọn họ đều trực tiếp đưa ra giá cả công bằng.
- Có muốn xướng tên hay không?
Lão Triều phụng tiếp nhận Dạ Minh Châu do Tả Đăng Phong đưa tới, quan sát hồi lâu rồi quay ra nhìn hắn.
- Xem giá, không cần xướng tên.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng. Thời kỳ Dân quốc, hiệu cầm đồ đều nói ra lai lịch đồ đem cầm, để cho tên tiểu nhị ở gần đó viết biên lai, cũng để khách xem có đúng hay không. Viên dạ minh châu này không rõ lai lịch. Trong tiệm cầm đồ hỗn tạp nhiều người, Tả Đăng Phong không muốn đối phương nói ra.
Lão Triều phụng nghe vậy, trả lại Dạ Minh Châu cho Tả Đăng Phong, sau đó ngoắc ý bảo tiểu nhị cầm qua phòng tứ bảo, bắt đầu viết giá. Bọn họ có một quy củ, chính là đồ vật được cầm sẽ không rời tầm mắt nguyên chủ.
Giờ phút này Tả Đăng Phong đã biết viên dạ minh châu nọ giá trị không nhỏ, bởi nếu không phải thế, hiệu cầm đồ đã trực tiếp ra giá rồi.
Lão Triều phụng viết xong giá, đưa giấy cho Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong tiếp nhận rồi. Thấy ghi cầm chuộc lại thì bảy trăm lượng vàng, cầm đứt thì chín trăm.
- Tôi cầm đứt. Tôi muốn tiền mặt.
Tả Đăng Phong kí tên, đương nhiên không ghi tên thật mà điểm dấu tay.
Đồng ý xong, Lão Triều phụng dẫn Tả Đăng Phong vào nội thất rồi mời trà nước, lát sau tiểu nhị đưa tới ba túi vải trắng, không hỏi cũng biết, bên trong tất cả đều là bạc.
- Đổi thành hai nén vàng lớn, tám nén vàng nhỏ, sáu mươi lượng bạc.
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng. Nhiều bạc như vậy, hắn mang theo không tiện. Thời này không còn tiền Đại hoàng ngư Tiểu hoàng ngư mà thay bằng thỏi vàng lớn nhỏ, Đại Kim mười lượng vàng, Tiểu Kim một lượng vàng, một Tiểu Kim tương đương ba mươi đồng bạc.
Lão Triều phụng nghe vậy gật gật đầu, Sau đó lệnh cho tiểu nhị đi đổi. Giao dịch xong, Tả Đăng Phong giấu kỹ tiền trong người, xoay người đi ra nội thất.
- Thiên vương tiễn thần tài.
Lão Triều phụng cao giọng la lên một câu. Người An Huy chú trọng buôn bán, trong các tiệm cầm đồ đều nuôi người biết võ công. Khi khách nhân cầm tiền, hiệu cầm đồ sẽ phái người đưa bọn họ về nhà. Trên đường nếu bị đoạt tiền, hiệu cầm đồ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
- Không cần tiễn.
Tả Đăng Phong rời khỏi hiệu cầm đồ. Lúc này hắn cực kỳ thương cảm. Xưa nay chưa từng cầm nhiều tiền như vậy, nếu Vu Tâm Ngữ còn sống, vậy cả đời này, bọn họ không còn phải lo cơm áo, đáng tiếc nàng đi quá sớm.
Có tiền, Tả Đăng Phong không tới tiệm ăn mà chỉ mua mấy bánh ngô, hắn đi đến chỗ bộ đội 1875, muốn thủ ở nơi này quan sát tình huống.
Chưa trở về góc tường lúc trước, Tả Đăng Phong tới con đường kỹ viện phía tây. Vào lúc chạng vạng, các nữ nhân bị năm tháng tàn phá dung nhan đứng ở ngã tư đường chờ khách làng chơi. Lớn nhất nơi này chính là kỹ viện "Bát Quái Lâu", là ai đặt cho kỹ viện cái tên văn nhã như vậy thì Tả Đăng Phong không biết, nhưng hắn đã thấy có người mặc quân phục Nhật Bản ra vào.
Từ con đường này cũng có thể nhìn thấy tiểu lâu của bộ đội 1875, trên lầu chót có một gã lính NB đang dùng kính viễn vọng nhìn ra bên này, đương nhiên không phải quan sát giới bị mà là ngắm nghía đám nữ nhân.
Cho dù áo quần rách rưới rối bù, vẫn có mấy ả gái đứng đường lớn tuổi đi đến nói với Tả Đăng Phong "Mười hào, tám hào". Hắn như không thấy, cúi đầu đi nhanh qua.
Đến đầu đường, Tả Đăng Phong xoa mũi, son phấn trên người những nữ nhân kia làm hắn chán ghét, tầm mắt lại không rời lính NB phụ trách theo dõi bên này. Đợi lúc đối hương để ống nhòm xuống, Tả Đăng Phong thấy trái phải không người, lập tức nhảy lên một cây đại thụ, từ đàng xa quan sát tình cảnh trong khu nhà kia.
Đây là một dãy nhà tọa lạc ở giữa sân, sân chiếm diện tích hơn mười mẫu, bên trong trống trải, không có bất kỳ cây cối hay nhà cửa gì để ẩn núp, khoảng cách từ tường rào đến đó rất xa. Trong viện còn có mấy con chó săn, nếu nhảy vào sân sẽ bị chúng phát hiện, mà trên lầu còn ba tay súng máy có thể bắn từ ba hướng. Tùy tiện xâm nhập, đồng nghĩa với việc chịu chết.
Tả Đăng Phong quan sát hồi lâu rồi nhảy xuống, trở về ngã tư đường, tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống. Lúc nửa đêm, hắn phát hiện mấy gã lính NB đi ra từ cửa chính. Đám này cười đùa về phố kỹ viện phía tây, vừa đi vừa nói những từ thô tục, không hỏi cũng biết là tìm nữ nhân phát tiết.
Lính NB đi qua bên cạnh, Tả Đăng Phong muốn ra tay. Một tên trong này từng xuất hiện ở Thanh Thủy Quan, hơn nữa chúng không mang theo súng. Có điều cuối cùng Tả Đăng Phong nhẫn nhịn được. Lúc trước trung niên tăng nhân từ Tế Nam tới huyện Văn Đăng, như vậy trong thành còn có cao thủ khác, giết mấy tên lính NB này đơn giản nhưng sẽ đả thảo kinh xà. Lính NB đóng cửa không ra còn dễ nói, vạn nhất có cao thủ tìm đến, đạo pháp trước mắt của hắn chỉ như mèo ba chân, rất khó có quả ngon để ăn.
Tả Đăng Phong đợi ở góc tường, lúc này là đầu xuân nhưng nhiệt độ rất thấp, hắn chỉ có thể lưu chuyển linh khí chống rét. Hừng đông lên mà tuyết lại nổi, ngay tại lúc Tả Đăng Phong muốn đứng dậy hoạt động thân thể, một lính NB cầm súng từ đằng xa đi tới chỉ vào hắn.
Tả Đăng Phong thấy thế trợn mắt, muốn ra tay, kết quả phát hiện lính NB kia hét lớn:
- Không đi thì chết. Không đi thì chết.
Tả Đăng Phong đành đứng dậy rời đi, đích xác là đám lính NB phòng thủ chặt chẽ, không cho phép khất cái lưu lại gần.
Lúc này nếu ở gần quan sát, lính NB nhất định sẽ sinh nghi. Tả Đăng Phong tìm kiếm khắp nơi chỗ khác có thể ẩn thân nhưng không hề thấy. Đang lúc khó xử, đột nhiên hắn nhớ lại một tòa nhà cũ nát trên phố kỹ viện. Nghĩ đến đây liền bước nhanh tới con phố phía tây, lúc này ở ngã tư đường không có bất kỳ ai, vô cùng im ắng.
Căn nhà lầu cũ nát ở phía bắc ngã tư, từ nơi đây có thể chứng kiến tình cảnh của bộ đội 1875, tuy góc độ quan sát không quá tốt nhưng chấp nhận được. Nếu góc độ tốt, lính NB đã không để chỗ này tồn tại.
Bên ngoài nhà có quần áo, là nơi ở của đám gái bán hoa đứng phố. Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày. Cổ ngữ có nói phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe. Riêng vào chỗ này, có thể nhìn, có thể nghe nhưng nhân phẩm gái bán hoa không đáng tin, nếu mật báo bán rẻ hắn thì sao?
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lắc đầu rời đi, nhân phẩm tin cậy thì đã không đi làm Gái rồi.
Đi dạo vài vòng, Tả Đăng Phong trở lại, chỉ có nơi này là nơi tốt nhất. Tình huống trước mặt ác liệt, không thể từng thu thập từng tên lính NB, bằng không đối phương sẽ phòng bị, xuống tay nhất định phải giải quyết hết một lượt. Cho nên bất kể thế nào, hắn cũng phải tiến hành quan sát từ nơi này.
Ban ngày, gái bán hoa không ra khỏi cửa, màn đêm buông xuống mới hoạt động. Vào buổi sáng, Tả Đăng Phong đã thấy một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi, cho nên đợi nàng đi ra, hắn liền nghênh đón.
Chuyện phòng the quá độ sẽ làm phụ nữ chóng già. Tuổi của nữ nhân trước mắt có thể chưa bốn mươi nhưng trên mặt đã có nếp nhăn.
Tả Đăng Phong chưa trải qua chuyện thế này, khẩn trương nói không ra lời. Nữ nhân kia cũng nghi hoặc, nhíu mày đánh giá hắn.
- Tôi không phải loại người như vậy.
Do khẩn trương, Tả Đăng Phong nói năng lộn xộn.
- Anh zai không có tiền?
Ả gái trung niên cười nói.
Tả Đăng Phong lắc đầu. Có điều cảm giác lắc đầu đại biểu cho việc không có tiền, vì thế hắn lại gật đầu một cái, nhưng gật đầu chính là đại biểu cho nữ nhân nọ đã nói đúng.
- Ê, em giúp anh zai xóc lọ nhé.
Nữ nhân kia định kéo Tả Đăng Phong ra chỗ tối.
- Tôi có tiền, đi lên nói chuyện.
Tả Đăng Phong giãy khỏi tay nàng, lấy từ trong túi ra một đồng bạc bỏ vào tay đối phương. Nữ nhân nghe tiếng kêu của tiền, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, mãi mới xác định là sự thật.
- Em không có tiền lẻ, nhưng em có thể chiều anh zai tới bến.
Nữ nhân nắm chặt đồng bạc. Tương đương với hơn một trăm hào, một đêm không cách nào kiếm nhiều như vậy.
- Dẫn tôi lên phòng cô.
Tả Đăng Phong gật đầu mở miệng.
Nữ nhân nghe vậy, liên tục gật đầu, giấu kỹ tiền rồi xoay người lên lầu. Tả Đăng Phong nhíu mày vài lần, cuối cùng lấy dũng khí đi theo...