Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tàn Bào
  3. Chương 45 : Bắt Liễu Điền
Trước /457 Sau

[Dịch] Tàn Bào

Chương 45 : Bắt Liễu Điền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuy rằng bị chặn ở trước tầng hầm nhưng Tả Đăng Phong vẫn không kinh hoảng, bởi vì trước đó hắn đã tính đến mọi chuyện xảy ra, chính là vì ứng phó với tình huống này. Phía Bắc chắc chắn là không thể nào ra được rồi, nhưng hành lang ở phía Nam thì được, chạy về phía đó chính là một cái lò đốt xác, trong lò này có một cái ống khói, dùng để chạy trốn thì được nhưng mà nếu mang theo người leo lên ấy thì lại rất khó. Còn có một con đường đó chính là một cái cửa sổ cách tầng hầm chừng 0.5m.

- Mau tới giết chết tên chó TQ này.

Ngay tại lúc Tả Đăng Phong nhíu mày tự hỏi thì Liễu Điền lại hô lớn.

Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, muốn bóp nát miệng của hắn nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, hắn muốn để Liễu Điền nói ra chỗ ở của Đằn Khi. Do dự một chút, cuối cùng hắn lôi Liễu Điền chạy về một gian phòng thí nghiệm ở phía Tây.

Cửa sổ của phòng này được làm bằng cổ, trên mặt bàn có một cây sắt, đi vào đó Tả Đăng Phong lập tức lấy cây sắt xuống rồi đẩy Liễu Điền ra ngoài cửa sổ.

- Ta ở trong này, mau tới giết chết tên chó TQ này.

Liễu Điền bị ném ra liền kêu to.

Nghe được Liễu Điền kêu to thì đám lính NB liền vội vàng chạy tới, Tả Đăng Phong nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi cõng Liễu Điền chạy về hướng Tây. Sở dĩ hắn cõng Liễu Điền chính là muốn mượn thân thể Liễu Điền để bảo vệ bản thân, phòng đám lính NB nổ súng ở phía sau.

- Hắn không thể nhảy qua được lưới điện đâu, không cần nổ súng, mau cứu thiết tá.

Một tên lính NB thấy thế liền nói.

Ngay tại Tả Đăng Phong tăng tốc độ chạy thì phía sau lưng truyền đến cơn đau, hắn nghiêng đầu lại thì thấy Liễu Điền đang nghiến răng nghiến lợi cắn lấy gáy mình. Dưới cơn đau Tả Đăng Phong vội vàng ném Liễu Điền ra, đưa tay sờ ra sau gáy thì phát hiện ở sau gáy đã chảy máu.

- Mau nổ súng.

Liễu Điền bị Tả Đăng Phong ném xuống đất liền hô lớn lên. Tả Đăng Phong thấy thế liền đánh hắn, rồi lại nâng hắn lên, nhưng mà lần này hắn đã để đầu của Liễu Điền ra sau, đề phòng hắn tiếp tục cắn người.

2 tay của Liễu Điền đã bị Tả Đăng Phong đánh gãy, lúc này Tả Đăng Phong dùng lực cầm vào tay trái của hắn, tự nhiên là đau nhức vô cùng, kêu rên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

- Trung Thành, Đoàn Kết, Dũng Cảm, mau tập kích hắn.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy tỏ ra nghi hoặc, bất quá có 3 con chó săn ở cách đó không xa vọt tới hắn.

Chó săn chạy rất nhanh, nó chạy đến tập kích Tả Đăng Phong, có Liễu Điền ở phía sau nên Tả Đăng Phong hành động bất tiện. Chỉ có thể dùng 2 chân đá mấy con chó săn này, mà 3 con chó săn này cũng đã được huấn luyện, 1 con bị Tả Đăng Phong đá bay ra, 2 con còn lại thấy vậy thì không còn chạy tới cắn xé nữa mà là ngăn cản hắn, không cho hắn chạy về phía trước. Tình huống này khiế Tả Đăng Phong không ngừng kêu khổ, trên thực tế hắn hoàn toàn có thể nhảy qua 2 con chó này nhưng nếu hắn làm như thế thì đám lính NB sẽ phát hiện hắn có năng lực nhảy qua lưới điện, đến lúc đó bọn hắn tất nhiên là nổ súng không cho hắn đến gần tường có lưới điện.

Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong đành phải chạy về phía trước, nhưng mà mấy con chó kia một mực làm phiền hắn, không phải từ bên cạnh nhảy qua cắn vào ống quần hắn thì cũng từ phía sau túm lấy giày của Liễu Điền, làm cho tốc độ của Tả Đăng Phong chậm lại. Đám lính NB ở phía sau càng lúc càng gần.

Thời khắc mấu chốt, một đạo hắc ảnh ở bên ngoài liền bay vào, nhanh chóng chạy tới chỗ Tả Đăng Phong, không hỏi cũng biết đây chính là 13 chạy đến để cứu viện.

13 xuất hiện, nó liền vung móng vuốt cắt đứt đầu 1 con chó, một kích thành công nó cũng không dừng lại, vì thế nó liền chạy tới cào vào cổ, mắt và đầu của con chó còn lại.

Sau khi xử lý xong đám chó săn thì 13 liền chạy tới tường vây, Tả Đăng Phong ở phía sau, lúc này đám lính NB cách đó không xa, bọn hắn cũng không dám nổ súng bắn Tả Đăng Phong, sợ sẽ bắn trúng Liễu Điền ở sau lưng Tả Đăng Phong.

Tới trước tường vay 13 liền nhảy lên đầu tường.

Ngay tại khi 13 nhảy lên thì Tả Đăng Phong liền biết nguy rồi, dựa theo thói quen của 13 thì chỉ khi nào nó xác định được Tả Đăng Phong an toàn thì nó mới chạy đi, nhất định nó sẽ nhảy lên đầu tường rồi xoay đầu lại nhìn Tả Đăng Phong.

Quả nhiên, 13 nhảy lên tường, chưa kịp xoay đầu lại thì nó liền “Ngao” một tiếng, bị lưới điện trên đó đánh gục, nó liền ngã xuống đất.

Một màn này làm cho Tả Đăng Phong âm thầm kêu khổ, lúc trước hắn đã nói qua cho 13 biết rằng lưới điện trên tường này rất nguy hiểm nhưng mà hắn rất khó lý giải cho 13 biết điện là cái gì. 13 cũng không nhỏ, Tả Đăng Phong cũng rất khó mang nó cùng Liễu Điền mang đi. Thời khắc nguy cấp, Tả Đăng Phong liền nổi giận gầm lên một tiếng rồi ném Liễu Điền ra bên ngoài tường, sau đó hắn liền lập tức chạy tới ôm lấy 13.

Đám lính NB thấy vậy liền giương súng lên bắn về phía Tả Đăng Phong, bởi vậy đợi cho Tả Đăng Phong nhảy lên rồi thì tiếng súng mới vang lên, may cho hắn là lúc này đã khuya, đám lính NB cũng không nhắm được, bởi vậy Tả Đăng Phong mới an toàn rơi xuống đất.

Sau khi nhảy ra khỏi tường thì Tả Đăng Phong liền ôm lấy 13 cùng Liễu Điền, rồi chạy về phía Nam, phía Nam chính là núi, Tả Đăng Phong muốn chạy trốn theo đường này.

Rốt cuộc cũng trốn khỏi hang hổ, Tả Đăng Phong mới cảm thấy thoải mái nhưng mà hắn cũng cảm thấy thật nặng, cả Liễu Điền cùng với 13 cộng lại cũng quá 150kg, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất tốn sức, chạy được một lát thì Âm-Dương trong cơ thể hắn liền mất cân đối, rơi vào đường cùng hắn liền lấy bao tay ở trong hộp sắt ra để bổ sung Hàn khí điều hòa Âm-Dương.

Trước khi hành động, Tả Đăng Phong đã xác định được tuyến đường chạy trốn, nên sau một lát hắn liền thả 13 xuống rồi ôm Liễu Điền chạy về phía Nam.

3h sáng, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng chạy tới được Thanh Long sơn.

Sau khi thả Liễu Điền xuống thì Tả Đăng Phong ngẩn ra, cả người Liễu Điền lạnh lẽo, tứ chi cứng ngắc, trên mặt phủ một lớp sương. Một lát sau, Tả Đăng Phong mới hiêu rõ, thì ra là hàn khí trong bao tay của hắn phát ra nên mới làm cho Liễu Điền cho tình huống như thế.

- 13, mày không sao chứ?

Tả Đăng Phong tháo bao tay bỏ vào hộp sắt rồi hỏi 13.

13 nghe vậy lắc lắc đầu, ánh mắt tỏ ra sợ hãi cũng nghi hoặc. Một màn điện giật vừa rồi làm nó hoảng sợ không nhỏ.

- Đi thôi, nơi này không an toàn.

Tả Đăng Phong lại nâng Liễu Điền rồi nói với 13. Hắn muốn hỏi tin tức của Đằng Khi, cùng với mục đích của bọn hắn bắt 13 là gì.

Đi vào trong núi, Tả Đăng Phong thấy được chung quanh ngọn núi này có rất nhiều hố đã được người ta đào lên. Đi thẳng vào trong, Tả Đăng Phong muốn tìm một sơn động.

- 13, mày nhìn cái chi đó?

Sau khi vào một sơn động, Tả Đăng Phong thấy được 13 đang nhìn lên đỉnh của sơn động.

13 nghe vậy cũng không có lên tiếng, lúc này sắc trời còn chưa sáng, Tả Đăng Phong lại thấy mắt của 13 biến thành màu vàng. Tả Đăng Phong thấy thế thì tỏ ra nghi hoặc nhìn lên trên đỉnh, phát hiện bên trên vẫn không có cái gì, mà phía sâu trong động cũng không có chỗ lạ nào.

13 ngẩng đầu nhìn một hồi lâu sau thì mắt phải nó mới trở nên bình thường rồi kéo lấy Tả Đăng Phong đi ra ngoài.

- Phía trên này có cái gì đó sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

13 nghe vậy gật gật đầu, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.

- Mày đánh không lại nó sao?

Tả Đăng Phong lại hỏi.

13 không có lắc đầu cũng không có gật đầu.

- Được rồi, đi tới chỗ khác.

Tả Đăng Phong khiêng Liễu Điền đang hôn mê lên rồi chạy tìm một sơn động khác.

Tả Đăng Phong đi về phía Tây, 13 đi theo sau, đi được một lát thì đột nhiên nó quay đầu trở lại, tới trước cái động kia nó tè một bãi rồi mới trở về.

Một màn này làm cho Tả Đăng Phong buồn cười.

Đi được vài km, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng tìm được một sơn động, lúc này mặt trời đã sáng hơn, mà Liễu Điền cũng vừa tỉnh lại.

Bức cung bắt đầu…

Quảng cáo
Trước /457 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôn Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net