Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Động tĩnh bên này làm quá lớn, Lý Tiểu Mai đã sớm theo mấy người xem náo nhiệt cùng nhau ngây ngốc đứng ở cửa sân, đợi cho nương nàng kêu tên, lúc này mới bước nhỏ di chuyển vào sân, lại bị Vương thị kéo một phen đến trước mọi người.
“Con… con… con không biết.” Lý Tiểu Mai nhìn nhìn Lô Trí đứng ở một bên cúi đầu làm như khóc cùng Di Ngọc ngẩng đầu nhỏ dùng ánh mắt khờ dại nhìn nàng, há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì cho phải.
“Nói buổi sáng bọn hắn như thế nào khi dễ ngươi! Nói a! Đứa nhỏ ngu ngốc này! Bình thường không phải nói nhiều lắm sao! Nói bọn hắn như thế nào chửi mắng ngươi, ngươi nói với ngài thôn trưởng, nói cho hắn biết, có phải hay không bọn hắn chửi mắng ngươi ngốc tử?” Vương thị nhìn con gái của mình bộ dáng ngu ngơ đã phát bực cùng một chỗ.
Vốn ả đã chướng mắt Lô thị thân là quả phụ, bởi vì đối phương biết chữ lại biết thêu càng thêm hơn một phần ghen ghét, hết lần này đến lần khác mỗi lần nam nhân nhà ả đi Lô gia mượn trâu trở về đều mang theo cười ngây ngô thỏa ước mong nguyện, có thể nào không làm cho ả căm tức. Bình thường ả cũng sau lưng Lô thị nói bậy không ít, hơn nữa thích lấy sự ngu dại của Di Ngọc làm bình thường chuyện phiếm trò cười, nhưng sau Di Ngọc lại tốt rồi. Lần trước ả lấy cớ đi Lô gia mượn đòn gánh, chẳng những bị Lô Trí chế giễu, lại thấy Di Ngọc thay đổi vẻ ngốc ngày nữa, lộ vẻ linh hoạt tương tự Lô thị, trong lòng ghen ghét quá nặng. Buổi trưa hôm nay ả từ trên ruộng trở về, thấy con gái ngồi trong sân khóc, hỏi đại khái sau liền chạy tới Lô gia chuẩn bị nương theo chuyện này trút cơn giận, không nghĩ tới lại bị Lô thị trái lại bạo đánh cho một trận, trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự lấy tảng đá đập chân mình.
Mắt nhìn thấy chỉ có thể dựa vào con gái ả nới vài lời để thiên vị ả, lại không nghĩ Lý Tiểu Mai càng ngớ ra dường như nửa câu nói giúp cũng nói không nên lời, lập tức cơn tức trong lòng đột nhiên lên tới cổ họng, phất tay một chưởng liền rơi xuống trên mặt con gái mình.
“A!” Một tát này chính là toàn sức tức giận, trực tiếp đem một cô bé mới sáu tuổi quen nuông chiều té lăn trên mặt đất. Một màn này cũng làm những người chung quanh sợ ngây người, Lô Trí vốn đang giả vờ khóc cùng giả bộ ngây thơ Di Ngọc đều choáng váng, chỉ lăng lăng trừng lớn hai mắt.
Chỉ còn Lô thị coi như thanh tỉnh, tiến lên hai bước ôm Lý Tiểu Mai đang quỳ rạp trên mặt đất khóc oa oa, nhẹ dỗ vài câu sau ngẩng đầu yên lặng nhìn Vương thị gằn từng tiếng nói: “Ngươi đối với chính con của mình còn nhẫn tâm như thế, hôm nay ta thật may mắn chính mình trở về sớm, nếu Ngọc nhi nhà ta trúng ngươi lần này, ta nhất định cho ngươi chịu thập bội.”
Vung qua bàn tay mới bắt đầu hối hận, Vương thị chỉ có thể ngây ngốc nhìn thấy con gái của mình dựa vào trong lòng Lô thị oa oa khóc, bị cắp mắt hơi lộ nếp nhăn kia nhìn chòng chọc da đầu ả có chút run lên, quay đầu lại nhìn bốn phía, chỉ thấy trong mắt mỗi người đều mang theo chán ghét, lộ vẻ không tiếng động chỉ trích, ả há miệng thở dốc muốn nói gì, nhưng lại phát hiện cổ họng mình mơ hồ khô khốc, nửa chữ cũng phun không ra.
Qua hơn nửa ngày, thẳng đến lúc Lý Tiểu Mai ngưng khóc, Triệu thôn trưởng lúc này mới đánh vỡ yên tĩnh nói: ” Xem ở thể diện lão đầu tử ta, sự tình hôm nay coi như xong đi, Quế Hương ngươi sau này cần an phận một chút, gặp việc không cần phải động thái quá. Nhị nương, ngươi hôm nay cũng không đúng, sau này có chuyện gì nhẹ nhàng nói, đừng động lại dùng cái chổi lớn nhà ngươi.” Trong lòng hắn hiểu rõ chuyện hôm nay hai bên đều có trách nhiệm, Lô thị xuống tay cũng nặng, nhưng nếu hắn giúp Vương thị nói chuyện, khó tránh làm cho người ta cảm giác khi dễ một cái quả phụ, bởi vậy cũng chỉ có thể nhường Vương thị ăn mệt, hi vọng ả có thể nhớ kỹ lần giáo huấn này, sau này không cần tiếp tục gây thị phi.
Lô thị cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tiểu Mai đi đến hướng Lý gia, Vương thị vừa định đi lên tiếp nhận con gái mình, nhưng làm cho Lý Tiểu Mai sợ hãi hướng trong lòng Lô thị co rúm lại một chút, không khỏi đứng nguyên tại chỗ, thẳng đến đám người trong sân tán đi, Lô thị lại đi một mình trở về ả mới hồi phục lại tinh thần.
Di Ngọc bị Lô thị cùng Lô Trí lôi kéo hướng trong phòng đi, trước khi vào cửa không tự chủ được quay đầu nhìn lướt qua Vương thị đang định rời đi, lại kinh tâm thấy đối phương nhìn chằm chằm bọn hắn trong mắt nồng đậm hận ý, trong lòng biết lần này thật sự kết thù. Không nghĩ tới lời nói đùa giữa trẻ con với nhau, lại làm cho người lớn dẫn tới tình trạng này, trận này trò cười tuy rằng tạm thời chấm dứt, nhưng nghĩ đến sau này Vương thị tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ đơn giản một cái ánh mắt nàng biết ngày sau ả có thể lại đến tìm việc, đến lúc đó chỉ có thể binh tới tướng chặn nước đến đắp bờ.
Vào phòng, Lô thị không rên một tiếng ôm lấy Di Ngọc ngồi ở bên giường, Lô Trí vẫn đứng ở vài bước phía ngoài cúi đầu không nói, cứ như vậy ba người giằng co thời gian nửa ché trà nhỏ, cho đến lúc Di Ngọc nhịn không được ở trên đùi Lô thị nhúc nhích thân mình, lại nghe nàng lớn tiếng quát lớn: “Quỳ xuống!”
Bất thình lình lập tức đem Di Ngọc dọa thất thần, Lô thị đưa tay vỗ nhẹ nhẹ sống sưng của nàng, ánh mắt nhìn tới Lô Trí đã quỳ trên mặt đất.
“Nương, con biết sai, con không nên dùng võ mồm cực nhanh, thiếu chút nữa liên lụy tiểu muội.”
Di Ngọc nhìn thấy Lô Trí quỳ trên mặt đất, đầu óc có chút xoay chuyển không đến, thẳng đến nghe thấy hắn nhận sai mới vội vàng cầm lấy vạt áo Lô thị nói: “Đại ca không sai, đại ca giúp con trút giận!”
Lô thị xoa nhẹ đầu nhỏ của nàng, rồi sau đó thần tình như cũ chính sắc nhìn Lô Trí đang quỳ trên mặt đất mở miệng nói: “Ngươi là một đứa bé có thể dạy bảo, so với nhị đệ ngươi mạnh mẽ, nhà chúng ta sau này phần lớn là cần trông cậy vào trên người ngươi, ta không sợ ngươi gây ra rắc rối, nhưng ngươi không thể liên lụy muội muội ngươi, đối với Tuấn nhi ta cũng yêu cầu giống như vậy.”
Lô Trí nghe xong nghiêm túc gật gật đầu, sau đó làm như nhớ ra cái gì đó, nghiêm nghị đối với Di Ngọc nói: “Tiểu Ngọc, sau này vô luận phát sinh chuyện gì ngươi đều phải đứng phía sau ca ca, không thể tự tiện can thiệp vào, biết không?”
Di Ngọc biết hắn nói rất đúng Vương thị đưa tay chuẩn bị đánh bọn hắn là nàng đẩy hắn một phen, lại xem hắn vẻ mặt nghiêm trang, liền nhu thuận gật gật đầu, trong lòng nghĩ lại là việc khác, chính là nàng sẽ không nói rõ thôi.
“Tốt lắm, ngươi đứng lên đi, Tuấn nhi cũng sắp trở về, nương đi làm cơm, ngươi bồi tiểu muội chơi một lát.” Lô thị nhìn thấy huynh muội hai người bảo hộ lẫn nhau, trên mặt lại mang theo vui tươi tươi cười, đem Di Ngọc đặt ở trên giường liền đi phòng bếp.
Sau một lúc lâu Lô Tuấn liền kêu to hét lớn chạy vào cửa, Lô Trí đem chuyện buổi sáng nói cùng hắn, ngoài dự kiến của Di Ngọc là bình thường hiếu động Lô gia nhị ca lần này lại không có biểu hiện gì xúc động, chỉ hỏi nàng có bị hù đến hay không, thấy nàng lắc lắc đầu liền tìm chuyện khác đùa với nàng, làm như hồn nhiên không thèm để ý chuyện buổi sáng. Di Ngọc tuy rằng kỳ quái, nhưng nhìn thấy hắn lấy quả dại ra dụ chính mình vui vẻ cũng tạm thời đổi lực chú ý.
Tới lúc chạng vạng, có một vị khách ngoài ý muốn đến nhà. Di Ngọc nhìn vẻ mặt cười làm lành của người đàn ông trung niên đứng ở cửa nhà, không khỏi cảm thấy tên của hắn cùng người của hắn thật xứng đôi – Lý Thành Thật, quả nhiên nhìn thấy thành thật.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Lô thị vừa mới làm tốt cơm chiều, thình lình nhìn thấy người này đứng ở cửa, mày căng thẳng.
“Ha ha, ta, ta đây là vội tới bồi muội tử nói xin lỗi.” Lý Thành Thật thực thật thà phúc hậu hướng về phía Lô thị cười ngây ngô, ba huynh muội ngồi trên chiếu chờ dọn cơm ngẩng mấy khuôn mặt nhỏ nhìn hắn.
“Ta biết, ngươi nhanh chóng về đi đi, đã đến lúc ăn cơm.” Ngụ ý là: nhà chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm, ngươi nên trở về đi, đừng chậm trễ chúng ta ăn cơm chiều.
“Muội, muội tử, ngươi tha thứ cái khẩu tử** kia của nhà ta đi, nàng chữ to nhìn không được một cái, cũng không hiểu được quy củ.”
**口子: khẩu tử – bạn đời (nói với người khác về vợ hoặc chồng của mình).
Di Ngọc tinh nhãn ngắm đến tay Lô thị đang bưng bát nắm thật chặt, sau đó nghe nàng nghiêm trang mở miệng: “Lý Thành Thật, ta tuổi so với ngươi lớn, sau này đừng tiếp tục kêu ta muội tử (em gái), nếu người khác nghe được lại sinh hiểu lầm ra ngoài. Còn có, sự tình hôm nay ngươi không cần nhiều lời, chỉ cần ngươi lo quản người kia trong nhà của ngươi không cần đến làm phiền con ta, ta cũng không cố ý cùng các ngươi khó dễ. Tốt lắm, mời ngươi trở về đi, chúng ta cần ăn cơm.”
Lý Thành Thật sau khi nghe xong Lô thị nói sau, vốn đang cười ngây ngô trên mặt liền biến thành xấu hổ, hắn liên thanh ứng sau đó xoay người bước nhanh ly khai Lô gia.
Di Ngọc thấy người đi rồi, cũng quay đầu tiếp tục ăn cơm, Lô Tuấn lại không đổi sắc nhìn chằm chằm bóng lưng Thành Thật , quay đầu đối Lô thị nói: “Nương lần sau cùng hắn nói chuyện không cần khách khí, không sợ vợ hắn lại đến nhà chúng ta làm phiền, khi dễ nhà chúng ta không có nam nhân sao?”
“Lô Tuấn!” Lô Trí lớn tiếng trách mắng hắn một tiếng, Lô Tuấn giật mình phát hiện chính mình lỡ lời, sắc mặt cứng ngắc cúi đầu mải miết ăn cơm.
Lô thị không có phản ứng, chỉ cùng huynh muội ba người ăn cơm, Di Ngọc nhìn thấy mặt nàng cũng không có gì không ổn, trong lòng ám thở dài một hơi, cái này thật sự là quả phụ trước cửa thị phi nhiều. Nương nàng bên ngoài vốn so với tuổi nhìn nhỏ một ít, khí chất cùng học vấn đàn ông nông thôn chưa từng thấy, khó tránh dẫn người, nghĩ đến Vương thị kia thích tìm phiền toái chỉ sợ chính là nguyên do này, lại nghĩ tới vừa rồi còn cảm thấy Lý Thành Thật phúc hậu thật thà, bây giờ chỉ còn thấy phiền chán.
Về phần vừa rồi Lô Tuấn nhắc tới cũng là có đạo lý, ở cổ đại gia đình không có một người đàn ông trưởng thành nào chứng thực là chuyện không tốt, đơn giản như nhà bọn họ thời điểm thu hoạch không thiếu hướng làng xóm tặng đồ, chỉ vì dựa thế không bị người bên ngoài khi dễ thôi. Hoàn hảo nhà bọn họ hai đứa bé trai đều tương đối trưởng thành sớm bằng không thật không biết Lô thị như thế nào sống qua ngày, cũng may đợi vài năm nữa hai người bọn họ trưởng thành lớn hơn một chút, có thể thay Lô thị đa phần gánh vác.