Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tân Đường Di Ngọc
  3. Chương 4 : Phúc lợi khi xuyên qua
Trước /164 Sau

[Dịch]Tân Đường Di Ngọc

Chương 4 : Phúc lợi khi xuyên qua

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Di Ngọc cảm giác ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, mơ mơ màng màng mở hai mắt, đầu tiên nàng nhìn thấy đúng là xà nhà bằng gỗ trên đỉnh đầu, bên tai truyền tới tiếng nói nhỏ đứt quãng của phụ nữ cùng trẻ con, nàng mới biết mình cũng không có nằm mơ, mà thật sự xuyên qua thời không, biến thành một tiểu cô nương nông gia Đường triều, quan trọng nhất là hiện tại nàng có thân nhân.

Cái mũi dùng sức hút không khí một hơi, nàng nhịn xuống chua xót, từ chiếc ván lót giường có chút cấn người Di Ngọc ngồi dậy, hắng giọng một cái hô lớn một tiếng: “Nương!”

Trong nháy mắt công phu Lô thị liền từ bên ngoài sân chạy vào, phía sau còn đi theo hai cái đuôi nhỏ. Di Ngọc đảo mắt tặng cho ba người ba cái ánh mắt, sau đó nở rộ một cái tươi cười thật to.

“Tiểu Ngọc ngươi dậy rồi! Nương không cho ta làm phiền ngươi.” Lô Tuấn quệt mồm chạy đến bên giường ngồi xuống, có chút ủy khuất theo sát Di Ngọc oán hận.

Di Ngọc cười hì hì xem hắn, ngọt ngào kêu một tiếng “nhị ca”, lập tức làm cho Lô Tuấn vui vẻ ra mặt. Lại quay đầu hô Lô Trí một tiếng “đại ca”, tinh mắt ngắm thấy mặt của hắn lại hơi hơi đỏ lên.

“Tốt lắm, giúp tiểu muội các ngươi thu thập, nương đi làm cơm nóng.” Không biết có phải ảo giác hay không. Di Ngọc mơ hồ cảm thấy thanh âm của Lô thị một tia nghẹn ngào, nhưng xem trên mặt nàng cũng mang theo cười.

Nếm qua cơm trưa, Lô thị dẫn ba đứa con ngồi ở tảng đá lớn trong sân phơi nắng, chính mình cầm theo đồ thêu làm. Di Ngọc một bên cười híp mắt ứng phó Lô Tuấn làm trò hề chọc nàng, một bên lưu ý thủ công của Lô thị.

Thấy nàng một tay vững vàng cầm khung thêu hình tròn, một tay châm tuyến trước mặt xuyên qua. Di Ngọc nhìn thật là tò mò, mặc dù đã biết Lô thị là biết thêu vài thứ, nhưng thấy người cổ đại chân thật làm nữ công thì thật sự là lần đầu tiên, cũng không biết cùng thêu chữ thập ở hiện đại có hay không bất đồng.

Vì thế nàng liền hướng bên cạnh Lô thị đụng đụng, vải dệt kia nhìn thấy giống như là tơ lụa mà không giống như trên người bọn họ mặc là vải thô, hình dáng lớn nhỏ cỡ khăn tay bị khung thêu giữ chặt, mặt trên chỉ nổi lên cái đỉnh, có nhiều điểm xanh biếc thôi. Nhưng lúc này ngón tay Lô thị tung bay, vài cổ màu sắc bất đồng theo châm tuyến ở mặt trên tơ lụa màu trắng xuyên qua lên xuống một trận công phu sau, kia nguyên bản lụa trắng không có vật gì tại trên mặt một góc liền thêm một con chuồn chuồn xanh biếc, tuy rằng màu sắc sợi vải không thể so với hiện đại xinh đẹp, nhưng là hình dáng của chuồn chuồn đều vô cùng sinh động, đôi cánh hơi mỏng làm như nhẹ nhàng chấn động, đến ánh mắt nhỏ của nó cũng có thể rõ ràng phân rõ.

Lô Tuấn thấy nàng phân tâm không để ý tới chính mình, liền kéo tay nhỏ của nàng hỏi: “Tiểu Ngọc xem nương làm công việc a?”

Di Ngọc quay đầu lại nói:”Dạ, đẹp.” Lời này nói là không giả, người hiện đại phục sức cùng phụ kiện đều là dùng máy móc in hoa, ngẫu nhiên có một chút chỗ thêu cũng là dùng máy móc thêu. Phải nói lúc nàng lên đại học cũng đi theo bằng hữu chơi đùa một chút đơn giản thêu chữ thập gì đó, so với cái này chính diện tú nghệ, lúc đó nàng làm chính là lớn nhỏ cỡ bàn tay cũng tiêu phí hơn một tuần, đến cuối cùng cũng chỉ là nhìn mẫu mà bắt chước thôi.

Bởi vậy đối với tay nghề Lô thị như vậy chỉ một chốc liền thêu ra tới cái đồ hình, nàng quả thật liền bội phục. Còn muốn thủ pháp như Lô thị vừa rồi — Di Ngọc đột nhiên thất thần, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Lô Tuấn, ánh mắt ngơ ngác kia làm hắn sợ tới mức liền vươn tay đẩy nàng.

“Tiểu Ngọc ngươi làm sao vậy!”

Di Ngọc lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy Lô thị cùng Lô Trí đều đã muốn để đồ trong tay xuống khẩn trương cùng Lô Tuấn nhìn về phía nàng, không khỏi có chút áy náy, biết bọn hắn đây là sợ chính mình lại ngốc trở lại.

“Xinh đẹp.” Vì thế Di Ngọc lại dùng ngón tay chỉ trên đầu gối Lô thị gì đó, lúc này mới khiến mẫu tử ba người một lần nữa tản ra mặt mày.

Lô thị lại lần nữa nhặt lên khung thêu tiếp tục thêu đồ đạc của nàng, ngoài miệng đối với Di Ngọc nói: “Ngọc Nhi sau này đừng như vậy, dọa hỏng nương. Con thích nữ công, chờ lớn tuổi chút lại học thôi, mẫu thân tự tay dạy con, ta phần này tay nghề chính là bà ngoại tổ tiên thân truyền chính tông Thục thêu, là truyền con gái không truyền con dâu.”

Lô thị còn đang không ngừng cùng nàng nói thầm, Di Ngọc tuy rằng mặt ngoài ra vẻ nghe, nhưng trong lòng lại là một mảnh nghi hoặc, trong đầu nghĩ đến vẫn là vừa rồi Lô thị cao thấp tung bay ngón tay.

Vừa mới cùng Lô Tuấn nói chuyện thì nàng ngạc nhiên phát hiện vừa rồi Lô thị từng châm thêu chuồn chuồn một đường lại thực rõ ràng khắc ở trong đầu nàng, không giống với trí nhớ kém cỏi trước khi xuyên qua. Đây là có chuyện gì? Khi nào thì trí nhớ của nàng trở nên tốt như vậy?

Đè xuống kinh hãi, nàng lại lặng lẽ ngắm nhìn Lô thị làm việc trong chốc lát, thẳng đến phát hiện vô luận vài lần bỏ qua một bên nhìn trở về, đều có thể đại khái nhớ kỹ rõ ràng các bước Lô thị đổi tuyến cùng nhập châm, tâm trạng lại càng nhất thời đổi sợ thành vui. Thầm nghĩ có thể nào nàng luôn trí nhớ không tốt lúc sau xuyên qua còn có thể tốt lắm?

Nàng rõ ràng cảm giác được chính mình trí nhớ tăng lên, vì thế khẩn cấp muốn tìm chút việc thử một lần.

Mắt thấy một bên Lô Trí đang cầm trong tay một quyển sách đóng da buộc chỉ xem cẩn thận, vì thế liền giả bộ tò mò lại đi qua phía bên kia đi, mẫu tử ba người nghĩ nàng tâm tính trẻ con cũng không thèm để ý. Mà nàng thì rất nhanh mà đem trang văn tự trên tay Lô Trí đại khái quét một lần, tiếp tục hơi hơi bỏ qua trong mắt hồi tưởng, lại là tìm thật lớn nghị lực mới nén trụ tâm tình kích động.

Trí nhớ của nàng thật sự tốt lắm, quyển sách trên tay Lô Trí kia tất cả đều là chữ phồn thể, nàng mặc dù học là văn học Trung Quốc, nhưng đối với chữ phồn thể cũng chỉ có thể tính là xem hiểu, dù sao lúc ở hiện đại nàng chỉ là một người tư chất bình thường. Thế nhưng vừa rồi kia hơn trăm chữ cái một tờ văn chữ phồn thể, nàng lại gần xem qua một lần có thể đại khái hồi tưởng lại bảy phần nội dung trên sách.

Lô Trí thấy bé ở đối diện tiến đến bên cạnh mình lại làm ra một bộ ra dáng đọc sách, nghĩ nàng có hứng thú đối đọc sách biết chữ, không khỏi ngẩng đầu đối Lô thị nói: “Nương, hiện tại Tiểu Ngọc cũng thanh tỉnh, nếu không ngài cũng dạy nàng biết chữ đi, hoặc là con dạy nàng?”

Lúc này Di Ngọc mới thu hồi tâm tình hưng phấn, lại lắc lắc mông nhỏ ngồi xuống trước mặt Lô thị, ánh mắt vẫn còn nhìn quyển sách trên tay Lô Trí, trong lòng nghĩ lên, chính mình là đã sống hai mươi năm, trí nhớ lần đầu tiên tốt như vậy, khóe miệng không khỏi hiện ra xinh đẹp tươi cười.

Lô thị sờ sờ đầu nhỏ của Di Ngọc, ứng tiếng nói: “Vẫn là ta dạy, ngươi còn phải chăn trâu lại không rảnh mang nàng, Tuấn Nhi cũng không thích đọc sách, nương dạy hai người các ngươi đều tốt, tự nhiên cũng tự dạy được muội muôi các ngươi vỡ lòng. Hiện tại Ngọc Nhi bốn tuổi, tuổi này đúng là nên nhận thức một ít chữ, ta xem nàng lúc này thật sự tốt lắm, chỉ cần đề phòng sau này không đập lên đầu xảy ra vấn đề gì, sợ là sau này chúng ta lại nhiều thêm một em gái thông minh đâu.”

Huynh đệ hai người nghe xong lời mẫu thân đều cười đáp phải, Di Ngọc nhưng có chút buồn bực, coi như đem tới hiện đại cũng chưa từng nghe qua ở trẻ con nông thôn bốn tuổi phải biết chữ vỡ lòng, như thế nào nhà này một nhà như thế không giống người thường?

“Chao ôi, nương dạy tự nhiên là tốt, còn hơn tiên sinh trấn trên một chút.”

“Ca ngươi lại đi trấn trên học trộm?” Lô Tuấn ở một bên ngắt lời, làm cho thần sắc Lô Trí căng một chút, rồi lại thật cẩn thận nhìn Lô thị liếc mắt một cái, thấy trên mặt nàng như cũ mang theo tươi cười, không có điểm bất mãn, lúc này mới nhẹ buông lỏng một hơi chậm rãi hồi phục như cũ.

“Ừm, chính là hôm trước chăn trâu đã đi một chuyến, nghĩ mượn quyển sách, chính là không được.”

Di Ngọc xem hắn nhắc tới chữ “sách” hai mắt liền sáng lên, lại nghĩ tới lúc trước nương kêu hắn con mọt sách, thầm nghĩ đại ca này quả nhiên là người hiếu học, không chừng hiện tại tốt tốt đọc sách, sau này nhưng là có thể mưu cái công danh. Đường triều là có chế độ khoa cử, đại ca chỉ cần có học mới có tiền đồ làm quan, thực sự làm một cái nhân viên công vụ có tài ở cổ đại, cả nhà cũng thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu.

Lô thị nghe xong lời của hắn, cúi đầu trầm tư một chút, ngẩng đầu nhân tiện nói: “Trí Nhi đọc xong “Luận ngữ” tại sao không cùng nương nói một tiếng. Cũng đừng đi mượn sách, trấn trên cái tiên sinh kia ta cũng đã gặp, không phải cái người dễ đối phó, ngươi đi mượn sách khẳng định chịu hắn mặt lạnh. Chờ ta ngày mai đi trên chợ cho Ngọc Nhi mua bột mì, tự nhiên tiện đường mua cái khác cho ngươi.”

Lô Trí nghe xong Lô thị lời nói, vốn là hai mắt sáng lên, lúc sau lại như nhớ ra cái gì đó ngược lại lắc đầu: “Không được nương, sách vở hiện tại rẻ cũng đều bốn mươi văn tiền, không bằng ta đi mượn vài lần, chắc có thể được việc.”

Lô thị lắc lắc đầu không hề nói nữa, Di Ngọc thấy trong mắt nàng tựa hồ ảm xuống, không khỏi cảm thấy lòng chua xót, nghĩ nhà mình hiện tại đến là không giàu có, bốn mươi văn tiền một quyển sách đại ca cũng không chịu mua. Trong nhà mặc dù có ba mươi mẫu đất vườn, nhưng hiện tại sản lượng lương thực khẳng định không cao, lại nhìn đồ Lô thị thêu e là một phương pháp duy trì kế sinh nhai, cũng không biết hiện tại giá hàng thế nào.

Mắt nhìn thấy cả nhà bởi vì tiền mua quyển sách mà ảm đạm, nàng không khỏi càng ôm đầu óc muốn tìm chủ ý làm cho hoàn cảnh cuộc sống trong nhà càng đỡ, nhưng mà nàng học đại học chính là Trung văn hệ văn học, đối với kinh tế gì đó thật không có ấn tượng gì lớn, khổ tư một lúc sau nàng chán nản phát hiện, nửa điểm chủ ý cũng không có. Nàng duy nhất nhiều đúng là người hiện đại sau này tiếp thu văn vẻ cổ đại vĩ đại, nhưng cũng không có nửa điểm tác dụng, chẳng lẽ muốn nàng một đứa bé đi viết sách bán chữ hay sao? Thực đến lúc đó bị người cho là yêu quái bắt đi, muốn khóc cũng không kịp, càng đừng nói nàng ngay cả chữ phồn thể còn sẽ không viết được.

Bất quá hoàn hảo xuyên qua tặng kèm một cái đầu óc tốt, sau này ngày còn dài, không sợ người một nhà qua không được ngày lành. Lại muốn đợi lúc có tiền, nhất định mua một phòng sách cho Lô Trí đọc, cũng không cần Lô thị tiếp tục tân tân khổ khổ bỏ sức nuôi gia đình.

Cả nhà bốn người ý tưởng khác nhau ngồi ở trong tiểu viện nông gia, hưởng thụ ngày đầu mùa xuân đầy nắng ấm, vượt qua cả buổi chiều.

Quảng cáo
Trước /164 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Sếp

Copyright © 2022 - MTruyện.net