Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cao Dương vừa đi, Di Ngọc tự giác không tất yếu tiếp tục lưu lại, nên đứng dậy đối với Lý Thái thi lễ, khẽ nói: “Vương gia, tiểu nữ trước hồi trong viên đi.”
Nửa ngày không đợi đến người đáp lời, dư quang đảo qua, chỉ thấy Ngụy vương điện hạ chính đang vọng phương hướng vừa rồi Cao Dương rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Bài thơ kia tên gọi là gì.”
Di Ngọc sửng sốt, mới biết hắn hỏi phải là ngày đó tại bữa tiệc của Cao Dương nàng ứng thẻ viết thơ, “Hồi vương gia, bài thơ kia tên là Xuân giang hoa nguyệt dạ.”
Lý Thái quay đầu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Chữ viết được không tệ.” Nói xong lời này, Ngụy vương điện hạ liền đứng dậy lách ra đình rời đi, thị vệ gắt gao theo sau.
Di Ngọc nhìn bóng lưng người kia khoanh tay đi xa, tâm tình bởi vì gặp Cao Dương mà mây đen dầy đặc, không biết vì sao mây tan không ít.
“Lô tiểu thư, chúng ta trở về đi?”
“Ưm, về đi, ta cũng đói.”
Một đường hướng tiểu viện trở về thì, Di Ngọc mới nghĩ đến không đúng tới, người này biết mình làm một bài thơ thì cũng thôi, lại từ chỗ nào thấy chữ của nàng?
Bên này Di Ngọc ở Hạnh viên dưỡng thương, Lô thị ở trong nhà lại không dễ chịu, ngày đó Di Ngọc cùng hai đứa con trai đi rồi mí mắt nàng vẫn nhảy, sáng sớm ngày thứ hai ngồi ở trong nhà chờ đợi mấy đứa con trở về, nhưng cho đến khi xế chiều mặt trời lặn, mới chờ đến hai đứa con trai, khuê nữ lại không thấy.
Lô Tuấn tới cùng dễ kích động, không đợi Lô Trí nghĩ tốt lý do thoái thác nói ra, đã trước tiên bị Lô thị xem ra không đúng tới, nghiêm mặt làm cho hai huynh đệ quỳ xuống sau, cũng không để con trai lớn mở miệng, liền nghe con trai nhỏ đem sự tình mơ mơ màng màng trước sau nói một lần, đêm đó Lô Tuấn vốn say rượu, sự việc trải qua toàn bộ là từ Lô Trí nghe đến, khó tránh tự thuật sai lệch, Lô Trí nhìn mẹ con hai bọn hắn một cái kể lại mơ hồ một cái nghe càng là mơ hồ, chỉ có thể thầm thở dài một hơi, thành thành thật thật giao đãi.
Mặt Lô thị tối sầm từ đầu tới đuôi nghe hắn nói một lần, cho đến khi hắn nói đến Di Ngọc thay Ngụy vương chịu một đao, khó nhịn xuống phẫn nộ, một bạt tai liền quăng lên mặt Lô Tuấn, Tiểu Mãn đứng một bên hầu hạ cũng không dám lên tiếng nữa, mắt ngó Lô thị lại đem chén trà trên bàn ném hết trên người Lô Trí. Điểm hành vi cử chỉ này của Lô thị lại là cùng Cao Dương công chúa hàng ngày có chút giống nhau, nếu nàng biết cái kẻ đầu sỏ hại khuê nữ của mình cũng là mấy lần quăng chén đập bàn, không biết có phải hay chăng sẽ còn làm như thế.
Lô thị quăng xong cái chén cuối cùng mới tạm ngừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi sự tình sau đó, được biết Di Ngọc đã không còn đáng ngại tạm ở tại Phù Dung Viên dưỡng thương sau, trước sai Tiểu Mãn đi hậu viện nấu cơm, mới bắt đầu ầm ầm răn dạy hai đứa con trai, cuối cùng tốt xấu là dưới sự khuyên giải an ủi của Lô Trí, quyết định ở nhà chờ đợi, điều kiện ở nơi đó của Ngụy vương tự nhiên là không cần nói, lại có thái y chăm sóc, so với ở trong nhà dưỡng thương quả thực là lựa chọn càng tốt.
Thế là ở lúc Di Ngọc chan chứa cho rằng nương nàng bị đại ca nàng giấu thì, Lô thị chính là ăn ngủ không yên ở trong nhà chờ nàng dưỡng thương trở về, ngay cả cửa hàng quả khô Đại Hưng tới cửa thu sơn tra, cũng đều là Lô Trí cùng Lô Tuấn đặc biệt dùng ngày nghỉ về nhà xử lý.
Di Ngọc ở tại Hạnh Viên này vừa ở liền ở nửa tháng, vòng eo đều sắp dưỡng ra thịt tới thì, cuối cùng Lô Trí cũng tới đón nhà về nhà, lúc rời đi cũng không nhìn thấy Ngụy vương, nhưng lại có đại quản gia ở Hạnh Viên tự mình tới đưa bọn hắn lên xe ngựa, lại một đường hộ tống đến ngưỡng cửa thành Trường An.
Chờ đến lúc ra khỏi thành Trường An, Di Ngọc ngồi ở trong xe ngựa còn đang nghĩ đến lúc trước khi chia tay Bình Đồng cùng Bình Hủy đều thiếu chút khóc ra, trong lòng tuy có chút không bỏ nhưng càng nhiều là buồn bực, nàng có gọi người thích đến như vậy sao.
“Cầm.”
Nhìn hộp gấm Lô Trí đưa qua, Di Ngọc có chút nghi ngờ cầm lấy, một bên mở ra một bên hỏi: “Cái gì trong này vậy?”
Còn chưa nghe thấy trả lời của Lô Trí, nàng lập tức đã bị vật trong hộp dẫn đi toàn bộ lực chú ý, trong hộp đặt một cái nghiên mực hình bầu dục lớn nhỏ chừng hai bàn tay màu tím, nghiên thủ khắc mấy hàng chữ nhỏ, bên trong tất cả là nghiên đường lõm vào hình tròn, nghiên trì nằm ở trong cùng, trình loan nguyệt trạng. (1)
Trình loan nguyệt trang: Hình thức cong cong, dáng hình như trăng tròn.
“Là vương gia tặng cho Hồng Ti nghiên mực.” (2)
Di Ngọc nhíu mày, vươn tay chạm vào nghiên mực kia, chỉ thấy vừa chạm tay mịn nhẵn bóng loáng, lạnh buốt ngấy da, đem cầm sát đến cửa sổ xe dựa vào ánh sáng nhìn kỹ càng là cả kinh, trên nghiên đường thế nhưng có từng luồng nhạt nhạt tơ hồng, giao nhau mà qua, ẩn ước hình thành một bức cảnh đẹp, có núi có cây có sông càng có nguyệt, thật là vô cùng hiếm lạ.
Di Ngọc một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cảnh tranh trên nghiên đường, một bên nghi ngờ nói, “Cái nghiên mực Hồng Ti màu tím này giá trị quá là xa xỉ, vương gia vì sao đưa cho ngươi vật quý trọng như vậy?”
Biểu tình của Lô Trí liền kỳ quái, ho nhẹ một tiếng, đáp: “Không phải đưa cho ta, là đưa cho ngươi.”
“Hả?” Di Ngọc phủng trong tay nghiên mực khẽ giật mình, vừa vặn liếc đến mấy hàng chữ nhỏ trên nghiên thủ, chăm chú vừa nhìn xem, cũng liền lắp bắp kinh hãi, bốn câu thơ khắc chính là: “Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân.”
(Tinh khiết trời sông một sắc màu, trăng soi vằng vặc suốt đêm thâu. Hỏi ai đã thấy vầng trăng cũ, có nhớ năm nao rực bến đầu.)
Đây chính là bốn câu trong thiên “Xuân giang hoa nguyệt dạ” mà nàng viết ở bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, chữ trên nghiên mực này tuy nhỏ đi một chút, nhưng quả thật là Dĩnh thể của nàng, cho dù thiếu đi mấy phân thần vận do chính tay nàng viết, nhưng từng bút từng nét vạch cũng giống hệt ngày đó nàng viết trên bức tranh giống nhau, chân thực làm cho nàng ngạc nhiên.
Di Ngọc trầm mặc mất một hồi, áp chế nhàn nhạt tình tự không rõ trong lòng, đem nghiên mực để vào trong hộp gấm cất kỹ, không lại cùng Lô Trí đàm luận cái đề tài này, ngược lại hỏi hắn ra sao cùng Lô thị giao đãi hướng đi của mình, suy nghĩ xâu kết thông cung của hai người, trở về cũng miễn cho bị Lô thị vạch trần.
Nào biết Lô Trí lại thẳng thắng nói cho nàng Lô thị sớm đã biết hết mọi việc, lại đem việc phát sinh ở ngày thứ hai sau bữa tiệc nói cho Di Ngọc, chẳng qua là né qua việc Lô thị quăng cái tát cùng ném cái chén.
Sắc mặt Di Ngọc lập tức cứng ngắc, nghĩ đến bản thân mình lúc ở tại Hạnh Viên cơm tới há mồm áo tới chỉ việc duỗi tay, Lô thị lại ở trong nhà ngày ngày lo lắng, khó tránh hổ thẹn một trận.
Chờ bọn hắn trở lại Long Tuyền trấn, đi tới con đường mà nơi có nhà mình, xa xa liền nhìn thấy Lô thị đứng ở phía sau cửa chờ, trong lòng Di Ngọc đau xót, bước chân tăng tốc mấy phần, bên kia Lô thị đã nhìn thấy nàng, cũng vội nghênh đi qua, hai mẹ con nửa tháng không gặp vừa thấy mặt, thiếu chút đều rơi lệ.
Lô Trí dở khóc dở cười nhìn thân nương cùng muội muội bắt đầu ở trong ngõ hẻm “Lẫn nhau tố tương tư”, vội tiến lên khuyên các nàng về nhà lại nói.
Chờ đến ban đêm Di Ngọc nghỉ ở trên giường Lô thị thì, ngửi trên thân nương nàng đạm đạm hương khí, bị nàng nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt đầu, còn cảm khái lý luận ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó.
Nửa tháng trước khi nàng rời nhà thì còn nghĩ bất quá là công chúa mời khách ăn bữa cơm thôi, nào biết ngày đó vừa đi, lại một đường chọc ra rất nhiều việc tới, hiện nay lại nghĩ nghĩ tất cả những chuyện đã phát sinh trong bữa tiệc sinh nhật của Cao Dương, trước là công chúa không rõ ra sao lại xem nàng không thuận mắt, rồi sau đó lại rút thẻ lệnh của nàng, lại là dựa vào tranh làm thơ, tiếp theo là mù mắt đoán vật, bị thị vệ bắt, cuối cùng gặp được thích khách, mắt hỏng thay Ngụy vương bị đâm một nhát, gây ra một chuyến hồn du, đêm hôm đó quả nhiên được cho là kinh tâm động phách.
Đoạn thời gian ở Hạnh Viên nghỉ ngơi này, Di Ngọc nghĩ rất nhiều, từ Cao Dương nghĩ đến vương quyền phong kiến, từ Ngụy vương nghĩ đến đại lộ sau này Lô Trí muốn đi, từ trong áo cơm ăn ở trong Hạnh Viên nghĩ đến trạng huống kinh tế nhà mình, nhưng tối đa vẫn là đang tự hỏi lời nói của Hắc Bạch Vô Thường lúc hồn du, đối với điểm đặc thù tình huống trên thân nàng kia, cuối cùng nàng không lại giống như lọt vào trong sương mù, tinh tế nhắm nuốt lại lời dặn bảo của bọn hắn, trải qua nhiều ngày suy nghĩ, cảm thấy cuối cùng là có để.
Nhắc tới cũng khéo, nàng từ tám năm trước phát hiện điểm “Đặc thù” của bản thân sau, mỗi lần đều là từ đầu ngón tay chích máu ra, chính là đánh bừa mà trúng, hiện nay biết chỉ có máu từ mười đầu ngón tay phóng xuất ra mới hữu dụng, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng là cảm thấy buồn cười khi trong quá khứ còn tự nhận bản thân tương tự “Đường Tăng”.
Nàng chặt chẽ nhớ kỹ câu nói hao tổn quá độ liền có nguy hiểm đến tính mạng kia, hai người đó tuy không nói rõ ràng cái “Độ” này giới hạn ở nơi nào, Di Ngọc đại khái cũng đã đoán được, phải là ở lượng mỗi ngày hai giọt máu, miệng kim còn có thể tự mình khép lại. Còn nhớ được mới trước đây có lần trong thôn bị nạn hạn nhán, nàng trong một lần chích ra thật nhiều máu, sau đó bàn tay nàng bắt đầu đau mấy ngày, hiện nay nghĩ đến trận đó lại sợ, may mà nàng vốn không lòng tham, tám năm nay chưa từng quá cái “Độ” này, cũng là an an ổn ổn.
Lô thị không biết Di Ngọc chỉ nhắm mắt lại một bên chợp mắt một bên nghĩ sự tình, chỉ cho là nàng đã ngủ, sửa tốt góc chăn lại cho nàng, cũng nằm xuống, quay đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ trong hắc ám của Di Ngọc một hồi, lần đầu trong mấy ngày liên tiếp gần đây mới an tâm khép mắt lại chậm rãi nhập mộng.