Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Tô Tiêm Ảnh nói: “Khi đó chúng ta cùng đi mua đồ, chính là lần trước khi ra khỏi trường đến siêu thị đó.”
Phan Hiểu Huyên không tin nổi: “Tô Tiêm Ảnh, cậu nói lại lần nữa, cậu nói lần cùng nhau đến siêu thị mua đồ sao?”
Tô Tiêm Ảnh gật đầu: “Đúng vậy, sau khi chúng ta từ trường học trốn ra, rồi cùng đi siêu thị mua rất nhiều đồ, vì cậu thức tỉnh dị năng không gian nên đồ mình mới để ở chỗ của cậu, bây giờ cậu đi rồi thì tất nhiên phải để lại.”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Phan Hiểu Huyên rất giận, nếu không phải được dạy dỗ tốt, chắc chắn không nhịn nổi tát cho một cái: “Tô Tiêm Ảnh cô vừa vừa phải phải thôi, lần trước đi siêu thị mua đồ không phải tôi không chia đồ cho cô…” Gạt tay cô ta ra rồi cách xa hai bước, “Chắc cô quên rồi, lần mua đồ đó, cô không bỏ một đồng nào cả, sau đấy, mỗi ngày lại dựa vào đồ ăn tôi đưa cho, bây giờ còn đòi chia đồ, cô lấy gương mà soi lại mình đi, dựa vào đâu mà đòi hỏi.”
“Hiểu Huyên, cậu không thể như vậy được, sao có thể nói ác độc như vậy, rõ ràng về sau mình đã đưa tiền cho cậu rồi… Cậu không thể dựa vào việc cậu có không gian, không lấy đồ của mình ra…” Nói xong, nước mắt cô ta rơi lã chã, “Uổng công trước đây mình tin cậu như vậy, cậu không thể như thế được, cầm xong còn không trả lại cho người ta…”
Phan Hiểu Huyên lùi lại hai bước, những lời cô nói lọt vào tai Phan Đại Vỹ.
Con gái của mình cãi nhau với người ta, tất nhiên làm cha phải đi tới hỏi han: “Huyên Huyên, sao vậy con?”
Phan Hiểu Huyên quay đầu lại: “Không có việc gì đâu cha ạ, chúng ta đi thôi.”
“Hiểu Huyên, cậu thật sự lật lọng như vậy được sao?” Tô Tiêm Ảnh đứng tại chỗ mắt ầng ậc nước, “Được rồi, nếu cậu không muốn trả thì thôi, dù sao chúng ta cũng vẫn là bạn tốt…”
Phan Hiểu Huyên muốn phát điên, nếu bây giờ có súng, chắc chắn muốn bắn chết người này: “Đừng bày ra bộ dạng khổ sở như vậy với tôi, mỗi lần nói chuyện với người khác cứ giả vờ như vậy cô không mệt à, nếu tôi có nhiều đồ, không ngại đưa cô một chút, nhưng trên người tôi không có gì nữa, vả lại lần đó cô nói cô trả tiền ấy à, lần đó cô đưa mấy cái vòng tay bằng bạc, có khi mua không nổi nửa gói mì tôm ấy chứ…”
Cho dù chỉ nghe được một nửa, Phan Đại Vỹ cũng hiểu được vấn đề đang cãi nhau.
Đối với đồ đạc, hiện tại ông cũng không thiếu, cô gái này cũng sáng sủa ưa nhìn, mặc dù muốn dạy dỗ, nhưng không phải con cái nhà mình, lớn lên như thế nào, ông cũng chẳng muốn quan tâm.
Hiện tại, ông cũng không còn làm ở chỗ trại lao động cải tạo nữa.
Chỉ là, con gái của mình bị sỉ nhục, không thể cho qua như vậy được.
Nhưng ông cũng là người hay bao che khuyết điểm.
Cầm một hạt dưa hấu, Phan Đại Vỹ bắt đầu dạy dỗ Tô Tiêm Ảnh: “Cháu gái, ăn có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được nha. Cái tội danh lật lọng này rất là lớn đấy. Thầy cô không dậy cháu à, cái từ này chỉ có thể dùng với bạn bè người thân. Cháu và Huyên Huyên nhà chú hiện tại cãi nhau cái gì chú không rõ…, nhưng nhìn cháu như vậy làm như Huyên Huyên đánh cháu không bằng. Khóc lóc đến mức này, nếu là đánh thật thì không nói, nhưng mà còn chưa kịp chạm vào cháu cái nào, chính vì vậy, chú và Huyên Huyên để xứng với tội danh vừa rồi, thẳng tay đánh cháu một trận, đến lúc đấy chắc mặt cháu không chỉ có nước mắt đâu nhỉ, còn đầy đủ màu sắc trắng xanh vàng đỏ nha, có lẽ con gái không ai muốn mặt mình biến thành như vậy đâu đúng không …”
Tô Tiêm Ảnh: “… ”
Cái ông chú hết thuốc chữa này là bố của Phan Hiểu Huyên thật à?
Cô ta kéo Phan Hiểu Huyên lại cũng đã suy tính cẩn thận rồi.
Cô ta đã quan sát kỹ, Phan Hiểu Huyên là dạng con gái ngoan ngoãn, hoàn cảnh gia đình khá tốt, cha mẹ dạy dỗ cẩn thận nên rất tốt, lễ phép lại không nỡ làm đau người khác, có khó chịu cũng chỉ để trong lòng.
Về sau thấy cô ấy có dị năng không gian, so với dị năng của chính mình, dị năng của Phan Hiểu Huyên càng được coi trọng hơn, chính vì vậy cô ta nghĩ tạo quan hệ bạn bè chị em thật tốt với Phan Hiểu Huyên, sau này có thể sống yên ổn ở trong căn cứ.
Nhưng hôm nay, Phan Hiểu Huyên không bị mình lừa gạt, mà còn xuất hiện một người đàn ông như vậy!
Cô ta há mồm trợn mắt nhìn Phan Đại Vĩ, sợ ông ta thật sự tát mình một cái, nhưng mà nghĩ lung tung một lúc, lại thấy trên tay mình tự nhiên nặng nặng, nhìn xuống thấy tay tự nhiên có một hạt dưa hấu nhanh chóng dài ra rồi lại nhanh chóng kết quả thành một trái dưa hấu.
Tô Tiên Ảnh cầm dưa hấu mà giật mình.
Phan Đại Vĩ hào phóng nói: “Cho cháu, đừng so đo việc khác nữa, còn trẻ mà dông dài lảm nhảm như vậy dễ bị già đi lắm đấy.”
Tô Tiêm Ảnh: “…”
Rõ ràng ông chú mới dông dài đấy.
Phan Đại Vỹ kéo con gái mình ra khỏi cửa.
Quay đầu lại thấy Tô Tiêm Ảnh nhìn theo mà sắc mặt tái nhợt, mới thở dài.
Quả nhiên người có tuổi dễ mềm lòng. Nếu không vừa rồi cho cô bé kia 1 cái còng số 8, rồi dạy dỗ lại về giá trị nhân sinh quan, về tư tưởng phẩm giá đạo đức chính trực.
Quay lại nhìn con gái của mình, trong lòng Phan Đại Vĩ vui vẻ quên luôn Tô Tiêm Ảnh.
Con nhà người ta như thế nào, mặc kệ đi, chỉ cần để ý con gái mình thôi.
Trên đường, Phan Hiểu Huyên bày bỏ lòng lòng tôn kính với cha mình giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt.
Phan Đại Vĩ vô cùng thích thú, rồi cũng hỏi xem người bạn cùng phòng kia là ai.
Cô ta tên là Tô Tiêm Ảnh, Phan Hiểu Huyên tám mãi cũng không hết chuyện.
“Con với cô ta không quen nhau, lúc ở trường học cùng với một số người nữa cảm thấy có gì đó không đúng, nên khi lên xe bus, chỉ ngồi cạnh nhau mà thôi, sau đấy con cùng cô ta đều đến căn cứ báo danh nên được phân về cùng một phòng ở…”
Sau khi kể lể cho Phan Đại Vĩ nghe xong thì đến bức tường vây ở phía trước.
Phan Hiểu Huyên thấy tường vây hỏi: “Cha, chúng ta ở chỗ này à?”
Phan Đại Vĩ khoanh tay trước ngực: “Uh, chúng ta ở căn biệt thự này, mỗi người một phòng, không cần ở chung với người khác.”
Người không có dị năng trong đội xe cũng đang đứng ở cửa hết trông lại ngóng.
Dì Phan và ông Tần thấy Phan Hiểu Huyên vui mừng quá mức: “Huyên Huyên, mẹ rất nhớ con.”
Ôm nhau ở cửa ra vào mãi mới chịu vào trong phòng.
Những người khác thấy Phan Đại Vĩ tìm được con gái của mình lại càng có thêm hi vọng tìm được người thân.
Đến tối, Hồ Hạo Thiên đưa cha và vợ của mình qua, cùng người trong đoàn xe làm một bữa cơm mời người từ xa tới, tất nhiên ăn cơm tối còn còn thể bàn bạc việc quân đội thông báo nhiệm vụ.
Ngoài Lưu Binh chưa tìm được cậu của mình, những người khác đều đã tìm được người thân từng ở tại căn cứ A.
Ba người Bạch Thất buổi chiều ra ngoài đánh Zombie, đào tinh hạch, tối về dĩ nhiên cũng bị Hồ Hạo Thiên gọi tới.
Hồ Hạo Thiên giới thiệu Bạch Thất với ông Hồ, cũng nói đùa rằng, thiết bị lắp đặt ở tòa biệt thự bên kia còn không bằng số lẻ của nhà Bạch Thất.
“Bạch Ngạn…” Ông Hồ thì thầm một chút, chợt nhớ, ông ngoại cháu là Thi Thế Doãn.”
Bạch Thất gật đầu: “Đúng ạ.”
Ông Hồ nhìn ngắm anh cẩn thận rồi chợt buồn buồn bùi ngùi: “Cháu cũng đã lớn như vậy rồi, lúc trước tham mưu trưởng Thi nói với chú về cháu, lúc đấy thật sự rất muốn gặp cháu, nhưng sau đấy lại nghe nói cháu ra nước ngoài rồi…”
“Hóa ra cậu là cháu ngoại của tham mưu trưởng Thi.” Hồ Hạo Thiên ngạc nhiên nói.
Ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu ra.
Đúng vậy, nếu không có gia thế chính trị, làm sao có biệt thự ở chỗ này được.
Nói chuyện về ông ngoại của mình, Bạch Thất đành gượng cười.
Nếu lần trọng sinh này có gì đó để nuối tiếc, như vậy cái anh tiếc nuối nhất chính là không trở lại được thời điểm ông ngoại còn sống.
Cho dù chỉ gặp mặt được lần cuối cùng cũng tốt.
Đường Nhược thấy ông Hồ nhắc về ông ngoại Bạch Thất, anh không được vui lắm.
Vì thế nhẹ nhàng cầm tay anh.
Cho dù động tác này không thể an ủi anh thì cũng có thể giúp anh chút ít.
Bạch Thất ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt trong sáng linh động nhìn mình.
Trong ánh mắt ấy có chút lo lắng.
“Không có chuyện gì đâu.” Anh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô.
Ông ngoại anh chết vì ung thư, cho dù có trở về kịp lúc, cũng không có năng lực làm cho ông ngoại khỏi hẳn.
Vả lại thời gian ông ngoại rời xa anh đã quá lâu rồi, nếu có đau lòng cũng đã trải qua. Vừa rồi trong lòng anh có chút xót thương mà thôi.
Đã trọng sinh một đời, đâu có yếu đuối đến như vậy.
Có lẽ kiếp này trời cao cho anh sống lại là vì cô.