Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng cách giữa hai người chỉ có năm thước, quả thật là quá gần. Lúc này Bá Vấn đã buông lỏng cảnh giác là một sai lầm trí mạng. Cả Trình Anh cũng đã trở về trạng thái thả lỏng, ngay vào lúc mọi người đều cho rằng mọi việc đã kết thúc, đúng lúc này Trần Mộ liền động thủ.
Nhanh như thiểm điện, động tác không thể tránh thoát.
Ở trạng thái liễm tức, Trần Mộ có thể đem mỗi bộ phận trong cơ thể phát huy đến cực hạn, có lẽ kỹ xảo của hắn còn kém xa ma quỷ nữ, nhưng đây đã là uy lực lớn nhất mà hắn có thể phát huy. Thân thể hắn trải qua trường kì luyện tập kiện thể thao kia, hơn nữa lại trải qua quá trình ma quỷ huấn luyện của ma quỷ nữ, chỉ về lực bộc phát thôi mà nói cũng đã rất kinh người. Chỉ là Trần Mộ đã quen với thân phận chế tạp sư nên không ý thức được ưu điểm này.
Bá Vấn hoảng hốt, tiềm thức mách bảo phải thối lui lại.
Trình Anh cũng đồng thời kinh hãi, nàng không nghĩ được ở thời khắc này mà Trần Mộ còn dám động thủ.
Hắn không muốn sống sao? Cho dù hắn có thể giết chết Bá Vấn thì cũng không thể sống sót khỏi sự truy sát của nhiều tạp tu như vậy. Song nàng cũng không kịp nghĩ, nếu Bá Vấn thật sự bị Trần Mộ giết, như vậy chính mình cũng không thể giải bày nỗi oan khuất này.
Không đợi nàng tấn công, Trần Mộ đã ở sau lưng Bá Vấn, nhưng đáng hận nhất là hắn lại đem thân thể Bá Vấn yểm hộ cho mình, nàng căn bản không có cách nào tấn công.
Trình Anh mặt mày tái mét, trong phút chốc thừ người ra, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng nhìn hai người trên mặt đất. Đây là phản công tối hậu hay sao? Nàng không nghĩ tính tình thiếu niên đó lại nóng nảy như vậy. Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Chết tiệt! Tại sao lại như vậy? Nàng nhắm mắt cũng có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình. Bá Vấn bị giết chết, gã thiếu niên sẽ bị tạp tu của Trữ gia phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ, mà chính mình lúc đó cũng sẽ phải chịu tất cả lửa giận của Trữ gia.
Đảo qua ánh mắt hoảng sợ của Bá Vấn. Ánh mắt Trần Mộ vẫn lạnh băng như cũ, khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Mình phải chết sao? Bá Vấn rất muốn nhắm mắt lại, cái chết trước mắt làm hắn sợ hãi. Bất kể hắn cường đại ưu tú như thế nào nhưng cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, tuyệt đại đa số những trắc trở trên đời hắn còn chưa có trải qua. Đột nhiên lúc này phải đối diện với cái chết ngoài ý muốn, sợ hãi là phản ứng bình thường.
Thật không thể ngờ mình lại chết ở trong tay tên thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi này, còn nhỏ tuổi hơn cả mình. Thực lực, kinh nghiệm và tạp phiến mình đều hơn xa hắn, nhưng cục diện lại diễn ra như vậy, cho dù thực tại là như vậy, hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có thể có người có năng lực tính toán đạt đến trình độ này, nhất là lại ở trên người một vị thiếu niên mới có mười sáu mười bảy tuổi.
Thập tự dạ. Quả nhiên vô cùng xuất sắc.
Song Trần Mộ lại một lần nữa hành động ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn không giết Bá Vấn, hắn thậm chí còn không chạm vào Bá Vấn, mà chỉ nhẹ nhàng lấy đi năng lượng tạp cấp bốn trên tay Bá vấn rồi bỏ chạy.
Nắm lấy tạp phiến, năm giây sau.
{Đại nê thu} đột nhiên phát động, từ bên người Bá Vấn lao ra, giống như một con cá chạch, uốn éo, dãy dụa mấy cái rồi biến mất ở giữa đường.
Bá Vấn ngây dại, Trình Anh cũng ngây dại!
Đến khi Trần Mộ biến mất, Bá Vấn mới có phản ứng. Đột nhiên đang ở tuyệt lộ gặp lại đường sống, tâm cảnh biến hoá kịch liệt làm đại não hắn ngây dại một lúc. Đến lúc tinh thần phục hồi lại thì Trần Mộ đã sớm biến mất không thấy đâu. Ngạc nhiên nhìn theo hướng Trần Mộ biến mất, một cỗ hàn ý không hiểu từ đâu trong xương tuỷ phát ra, Bá Vấn cảm giác được máu huyết toàn thân cơ hồ đều đông lại, cảm thấy lạnh buốt.
Nắm được tâm lý sơ hở của hắn và Trình Anh, quyết đoán áp sát, từ tình thế sắp chết mà phản công tìm đường sống. Sau đó là ý định bỏ chạy, rút ra tấm năng lượng tạp trên tay mình. Một mặt rút ngắn thời gian, mặt khác lại có thể trì hoãn thời gian mình đuổi theo. Nếu như mình muốn đuổi theo sẽ phải lấy năng lượng tạp khác, quá trình này chẳng qua mất có vài giây nhưng cũng đủ để khoảng cách hai bên dài ra. Hắn dám khẳng định, thời gian mình ngẩn người ra cũng nằm trong sự tính toán của Trần Mộ.
Hít vào một hơi lạnh, Bá Vấn sắc mặt không còn chút huyết sắc.
Cả mình và Trình Anh đều bị Trần Mộ lừa, Trình Anh thì sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tấn công. Mà hành động sau đó ngay cả mình cũng bị lừa, Trình Anh kịp phản ứng mới là kì quái. Chỉ cần hắn có được năng lượng tạp, Trình Anh sẽ không có cách nào đánh trúng hắn được.
Đột nhiên hắn hiểu tại sao Trần Mộ không giết mình, nhất định Trần Mộ cũng đem khoảng thời gian đó đưa vào trong sự tính toán của mình.
Suy nghĩ thật chu đáo, năng lực tính toán khủng khiếp, tính cách quyết đoán! Để tạo ra cơ hội không tiếc đem thân mình ra mạo hiểm, đối với thời cơ cùng tâm lý nắm bắt cực kì chuẩn xác, năng lực tính toán cường đại. Đối với cơ hội trong tay không hề lưu luyến, Bá Vấn chắc chắn rằng nếu như đổi lại là tạp tu khác, trong một trăm người thì sẽ có chín mươi chín người thuận tay giết hắn mà Trần Mộ là người duy nhất không làm chuyện đó.
Trần Mộ như vậy lại càng làm cho Bá Vấn cảm thấy đáng sợ.
Nếu như tạp tu của thập tự dạ đều có trình độ như thế này, điều này quả là quá kinh khủng.
Bá Vấn dù sao cũng không phải người thường, rất nhanh liền thu hồi cảm xúc, một lần nữa khôi phục trấn tĩnh. Hắn nhanh chóng rút ra năng lượng tạp cắm vào độ nghi. Hắn cũng không để ý đến Tạp tu của A mỹ Trữ gia đang chạy tới.
Hắn biết những người này chẳng có ích gì, ngay cả mình trong tay Trần Mộ còn bị thảm bại, những người này chỉ sợ ngay cả một cọng lông của hắn cũng không bắt được.
Thập tự dạ cùng Đông hành Trữ gia ân oán đã lâu, mà nay Bá Vấn thấy Trần Mộ cường đại như vậy, quyết tâm trừ bỏ Trần Mộ trong đầu càng thêm kiên định. Vừa suy nghĩ vừa nhìn vào màn đêm mơ hồ, có địch nhân có khả năng tính toán đáng sợ như vậy, Bá Vấn có cảm giác ăn không ngon, ngủ không yên.
Mặc dù hôm nay thất bại trong tay Trần Mộ nhưng hắn không bị một vết thương nào cả. Trái lại, Trần Mộ bị thương rất nặng. Điều này đủ để biết được thực lực hai người chênh lệch như thế nào.
Trần Mộ có năng lực tính toán cường đại, khiến hắn chiếm ưu thế trong trận đấu, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch nên người bị thương lại là hắn. Bá Vấn mặc dù chật vật, nhưng chưa bị mất một sợi lông nào.
Điều này cũng cho Bá Vấn một chút tự tin.
Hơn nữa, Bá Vấn ý thức được đây là một cơ hội hiếm có. Trần Mộ đã bị thương, tạp tu của A mỹ Trữ gia mặc dù hắn xem không hợp mắt nhưng nhân số chiếm ưu thế. Về sau vẫn có thể phát huy tác dụng tương đối lớn. Đây là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Trần Mộ! Một khi bỏ qua, như vậy có nghĩa là về sau cuộc sống của hắn ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, tạp tu thập tự dạ một khi trốn vào hắc ám, không ai có thể tìm được hắn.
Trần Mộ thật là đáng thương cảm, hắn không thể nghĩ đến liễm tức pháp mang lại cho hắn lực lượng cường đại như thế nhưng đồng thời cũng đem đến cho hắn phiền toái vô tận.
Trần Mộ đang vội chạy trốn, nhưng đầu óc vẫn lạnh lùng, tỉnh táo, trạng thái liễm tức duy trì có bốn mươi giây, hắn muốn trong khoảng thời gian đó tìm được một chỗ an toàn. Khi trạng thái liễm tức mất đi, tác dụng phụ sẽ làm hắn trong khoảng thời gian ngắn không có năng lực hành động, lúc đó hắn sẽ trở thành con dê đợi làm thịt.
Cũng may đêm tối che chở cho hắn rất nhiều, ở trạng thái liễm tức, hắn đối với đêm tối thích ứng hơn bình thường. Trần Mộ điều khiển khí lưu tạp phức tạp như đại nê thu thật nhẹ nhàng, trạng thái liễm tức khiến cảm giác khống chế của hắn vô cùng chuẩn xác, không có chút sai lầm.
Trong lúc xuyên qua khu dân cư, trong màn đêm, Trần Mộ giống như con cá chạch màu đen, linh hoạt dị thường.
Bốn mươi giây, hắn có thể trốn đến nơi nào đây?
Rừng rậm!
Trong đầu Trần Mộ lập tức tính toán, lúc này rừng rậm không làm hắn sợ hãi nữa, mặc dù hắn hiểu được xác suất mình còn sống trong rừng rậm rất nhỏ, nhưng ít nhất còn có đường sống. Kế hoạch hôm nay vẫn vô cùng hoàn mỹ, điều ngoài ý muốn duy nhất chính là sự xuất hiện của Bá Vấn. Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được tại sao Bá Vấn lại tấn công mình, hơn nữa lại với bộ dáng không chết không ngừng.
Nhân tố ngoài ý muốn này trực tiếp làm hành động của Trần Mộ thất bại.
Những vết thương trên người hắn đang cần được xử lý gấp, nếu như còn ở trong thành, mùi máu tươi trên người sẽ làm hắn không có chỗ trốn. Tạp tu của Trữ gia sẽ nhanh chóng tìm được nơi hắn ẩn thân, một khi bị bắt được. Lấy một mình hắn chống lại cả Trữ gia, như vậy một phần trăm thắng cũng không có.
Đi vào rừng rậm mặc dù là cửu tử nhất sinh nhưng ít nhất vẫn còn một con đường sống.
Trần Mộ cũng không do dự nữa, điều chỉnh khí lưu tạp tới tốc độ nhanh nhất, đột ngột từ mặt đất bay ra khỏi A Mỹ thành.
Bá Vấn lập tức phát hiện Trần Mộ, không chút do dự liền đuổi theo.
Trình Anh mặt biến sắc, do dự một chút nhưng vẫn cắn răng đuổi theo.
Cao tốc khí lưu tạp tốc độ thật đáng khen ngợi. Trần Mộ toàn lực điều khiển nên đạt tới tốc độ cao nhất theo lý thuyết. Có rất ít người ở trong thành dám phi hành với tốc độ cao như thế. Một khi khống chế không được, va chạm vào nhà cửa chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt, không có đến nửa phần cơ hội giữ lại tính mạng. Cho dù chỉ chạm trúng có một điểm nhỏ cũng khó có thể may mắt thoát chết.
Ánh mắt Bá Vấn loé sáng, tộc độ lập tức tăng cao. Hắn quyết tâm vô luận thế nào thì hôm nay cũng không để Trần Mộ sống sót. Bất quá so với Trần Mộ, Bá Vấn có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên trong thành hắn phi hành với tốc độ cao như vậy, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Trần Mộ cũng bởi vì hắn đuổi theo mà liều mạng tăng tốc.
Buồn bực nhất là Trình Anh, nàng thấy tốc độ của hai người thì ngay cả dũng khí truy kích cũng không có. Hai người này liệu có muốn sống không? Nhưng mắt thấy hai người biến mất, Trình Anh bất đắc dĩ cũng khống chế khí lưu tạp liều mạng đuổi theo. Trong ba người, nàng là người bất đắc dĩ và vô tội nhất, mà người không có quyền chủ động nhất cũng là nàng.
Để tránh tạp tu của Trữ gia, Trần Mộ phi hành rất thấp. Nếu như không ở trạng thái liễm tức, cảm giác khống chế vô cùng chuẩn xác thì tốc độ của hắn cũng không nhanh như thế. Phi hành như vậy so với tự sát không khác nhau là mấy.