Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành Đông Thương Vệ nằm ở bên bờ của Đông Hành khu, bên ngoài thành là nơi hoang dã. Mỗi một thời gian, Đông Thương Vệ học phủ sẽ tổ chức đưa học viên vào nơi hoang dã tiến hành huấn luyện thực chiến. Tuy nhiên vì đảm bảo an toàn cho học viên, sẽ có rất nhiều giáo viên đi theo. Mặc dù bọn họ không đi sâu vào nơi hoang dã, nhưng để tránh những nguy hiểm không đáng có, nhà trường quy định biện pháp bảo vệ rất nghiêm khắc.
Lần này có vài học viên Tinh Viện muốn tham gia lần huấn luyện thực chiến này, nhưng không có chuẩn bị trước cho nên lượng giáo viên đi theo không đủ. Nhưng hết lần này đến lần khác các học viên của Tinh Viên cứ khăng khăng đòi đi, làm cho Đông Vệ học phủ rất khó xử. Nếu học viên Tinh Viện xảy ra chuyện ở Đông Vệ học phủ, như vậy hậu quả rất khó tưởng tượng. Cho nên Tả Đình Y vội vàng chạy đi tìm Vương Trạch thương lượng, hy vọng hắn có thể ước thúc mấy tên học viên Tinh Viện này.
Vương Trạch lập tức hiểu ý của Tả Đình Y, hắn mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Học đệ không cần lo cho bọn họ. Trước lúc đi, hiệu trưởng đã dặn qua, nếu bọn họ gặp chuyện, tự nhiên một mình ta gánh chịu. Học viên của trường ta, ít nhiều cũng biết tự bảo vệ mình, thật ra không cần lo lắng về mặt này.”
Giọng nói dù lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự tự tin không thể nghi ngờ. Tả Đình Y ngẩn ra, nhưng hắn cũng nhẹ người, người ta là học viên Tinh Viện, làm sao lại có thể không có chút tài năng.
Gật đầu, Tả Đình Y liền cáo từ Vương Trạch, đi làm công việc mà hai bên thỏa thuận.
Nhìn bóng lưng Tả Đình Y đi xa, Vương Trạch hơi sửng sờ, lần này hắn phụ trách cả đoàn giao lưu, gánh trách nhiệm nặng nề trên vai. Nhìn quanh bốn phía, thần sắc hơi phức tạp, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
Nghĩ đến cảnh huy hoàng ngày xưa cùng với sự suy tàn lúc này của trường mình. Vương Trạch cảm thấy máu trong người như sôi lên, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm tốt việc lần này.
Vừa tỉnh dậy, Trần Mộ cảm thấy tinh thần thoải mái, ăn chút gì rồi hắn bắt đầu sắp xếp lại bản thảo trên bàn.
Không lâu sau, Lôi Tử cũng từ từ tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à.” Trần Mộ vẫn cúi đầu sặp xếp bản thảo trên tay.
Lôi Tử ừ một tiếng, đứng dậy duỗi tấm lưng mỏi, rên một hai tiếng rồi quay qua: “Đầu gỗ, có phải hôm nay chúng ta sẽ đi mua tài liệu?”
“Ừ, ta đang muốn nói chuyện này với ngươi.”
Ngoài cửa hàng, sắc mặt Lôi Tử xanh mét, cơ mặt co lại, nghiến răng nói: “ Đây quả thực là ăn cướp mà!” Hắn đau lòng nhìn số tiền chẳng còn bao nhiêu trên tay.
Trần Mộ không để ý đến Lôi Tử, bây giờ hắn hoàn toàn chìm đắm trong cơn thỏa mãn. Cái túi trên tay đều là tài liệu điều chế tạp tài và tạp mặc(tạp mặc: mực vẽ lên tạp phiến), hắn chưa bao giờ có nhiều tài liệu như thế.
Vừa về đến nhà, Trần Mộ liền đuổi Lôi Tử ra ngoài. Khi hắn chế tạo tạp phiến rất cần an tĩnh, mà muốn Lôi Tử an tĩnh thì cũng giống như kêu một người câm điếc nói chuyện.
Nhìn tài liệu chất như núi trước mặt, trong lòng Trần Mộ đột nhiên dâng lên một cỗ hăng hái chưa từng có. Mặc dù trong tay hắn chỉ là một ít nguyên liệu đơn giản, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình chế tạp của hắn.
Trần Mộ không chế tạo ngay, mặc dù chi tiết của cả câu chuyện đã khắc sâu vào lòng hắn, hắn phải đổi chi tiết của câu chuyện sang từng chi tiết trên tạp phiến. Hơn nữa tài liệu hắn có không nhiều, có thể giảm bớt sơ sót một lần liền tiết kiệm rất nhiều tiền.
Trần Mộ chưa từng cho rằng mình có thiên phú chế tạo tạp phiến hơn người khác, nhưng có một điểm, hắn cảm thấy mình làm xuất sắc hơn người khác.
Chính là hắn có đủ chăm chỉ! Vì tiết kiệm, hắn không thể không liều mạng điều chỉnh kết cấu tạp phiến trong đầu. Như vậy không những tiết kiệm được số tiền lớn, mà cũng làm cho chế tạp sư càng quen thuộc với các kết cấu tạp phiến.
Đây chỉ là những bước chuẩn bị.
Hạt thần thạch, nhựa La Tâm, trộn với một lượng mặc lam tương bằng nhau, đun bằng lửa nhỏ trong mười phút, cho đến khi hạt thần thạch hoàn toàn tan ra thành nước, tạp mặc được điều chế ra có vẻ hơi dinh dính, dùng que khuấy đều đến khi xuất hiện từng vòng sóng gợn màu xanh lam phát sáng, có mùi chua cay, làm nghẹt mũi. Bây giờ Trần Mộ thoạt nhìn giống vu sư trong tiểu thuyết hơn là chế tạp sư.
Câu chuyện {Không hẹn mà gặp} này Trần Mộ đã thuộc nằm lòng.
Không chờ tạp mặc nguội lại, hắn nhanh chóng lấy ra một tạp phiến trống, tay phải cầm lên một cây bút nghiên(bút viết mực tàu -.-), nhẹ nhàng chấm một điểm tạp mặc. Không hề do dự, bút nghiên liền đưa lên tạp phiến trống.
Nét bút thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, như mây trôi nước chảy, không dừng lại dù chỉ một giây. Tạp mặc vẫn còn vài phần âm ấm dọc theo đầu ngọn bút, rơi xuống tạp phiến trống, được cảm giác của Trần Mộ khống chế, ẩn hiện ánh sáng trắng rất yếu.
Ánh mắt Trần Mộ chuyên chú, vẻ mặt tỉ mỉ.
Đây là Trần Mộ học được từ huyễn cảnh trong tạp phiến thần bí. Khi chế tạo huyễn tạp, nếu như thừa dịp tạp mặc còn nóng mà họa, nét bút sẽ cực kì nhu hòa trôi chảy, mà độ khế hợp giữa tạp mặc với bề mặt tạp phiến càng cao, sẽ có thể tạo ra huyễn tạp có hiệu quả cực tốt.
Nhưng từ lúc tạp mặc hoàn thành đến khi nguội lại, chỉ có khoảng hai phút. Nói cách khác, Trần Mộ phải chế tạo tạp phiến hoàn chỉnh trong hai phút, đây cũng là lí do Trần Mộ liên tục tính toán kết cấu của cả tạp phiến.
Hắn đã sớm thuộc nằm lòng từng chi tiết kết cấu của tạp phiến này. Mà đôi tay này đã họa ra vô số năng lượng tạp ổn định như một cỗ máy tỉ mỉ chính xác, không có một điểm khác biệt.
So sánh với đôi tay có thể được xưng tựng là thiên chùy bách luyện của hắn, thì Trần Mộ sử dụng cảm giác kém hơn nhiều.
Bất quá đáng mừng là cho đến giờ vẫn không có xuất hiện sai lầm gì.
Một đồ án như đóa hoa tường vi, theo đầu ngọn bút từng điểm từng điểm được kéo dài và trở nên càng lúc càng phức tạp, mỗi đường nét tạo thành đồ án mang theo ánh sáng nhạt, lấp lánh giống như đang hít thở.
Ánh mắt trên mặt Trần Mộ vẫn như vậy chăm chú, như vậy cẩn thận tỉ mỉ, nhưng có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, có thể nhìn ra đây cũng không phải là việc dễ dàng.
Cho dù đã chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng hắn đã quên một vấn đề cực kì trí mạng. Đó chính là việc sử dụng cảm giác! Hắn vẫn dồn tâm tư để làm sao quen thuộc kết cấu của nó, nhưng lại sơ sót ở vấn đề này.
Nhịp thở của hắn bắt đầu hơi rối loạn, sử dụng cảm giác rất hao tổn tinh thần, đặc biệt là người có cảm giác không cao như hắn, hơn nữa cũng không sử dụng thường xuyên. Bây giờ, hắn cảm thấy càng lúc càng cố sức. Mặc dù cảm giác truyền đến đầu ngọn bút vẫn trôi chảy, mặc dù tất cả kết cấu đều dễ dàng hiện rõ trong đầu óc, nhưng hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Ánh sáng của đồ án trên bề mặt tạp phiến bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Nếu như ánh sáng trên đồ án biến mất khi tạp phiến còn chưa hoàn thành, vậy tạp phiến này ngay lập tức sẽ hư hỏng hoàn toàn.
Trán nổi gân xanh, hơi thở nặng nề nóng hổi, mồ hôi cũng chuyển từ dạng hột trở thành những dòng chảy liên tục. Thứ duy nhất không thay đổi là cây bút trên tay Trần Mộ.
Cảm giác trống rỗng khiến Trần Mộ rất khó chịu, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cắn chặt răng, hai mắt trợn tròn, con mắt thường ngày bình thản tĩnh táo giờ đã là một màu đỏ đậm, Trần Mộ kiệt lực điều động tia cảm giác cuối cùng, động tác trên tay như gió thổi nhẹ vào mặt, vô cùng nhu hòa.
Một nét phẩy nhẹ nhàng, đầu ngọn bút tạo nên một đường vòng cung cực nhỏ, ẩn hiện ánh sáng nhạt mắt thường khó có thể nhận thấy. Ngay sau đó cổ tay vừa chuyển, liền dùng lực chấm mạnh một cái. Tia cảm giác cuối cùng của Trần Mộ cũng theo dấu chấm đầy lực lượng này tiến vào tạp phiến.
Cả tạp phiến đột nhiên sáng rực lên, vốn bề mặt tạp phiến ẩn hiện ánh sáng nhạt bỗng sáng ngời lên, sau đó khôi phục bình thường, tạp phiến cũng biến thành một huyễn tạp nhìn qua không có chỗ nào đặc biệt. Chỉ có tàn ảnh của ánh sáng lóe lên vào lúc cuối cùng lưu lại trên tròng mắt Trần Mộ.
Trần Mộ mệt mỏi ngồi xuống ghế, cả người ướt đẫm, hơi thở nặng nề, nhưng trong mắt hiện lên sự vui sướng.
Thành công! Hắn thành công rồi!
Mặc dù cả quá trình cực kì kinh hiểm nhưng hắn vẫn thành công!
Huyễn tạp này là huyễn tạp phức tạp nhất mà hắn từng chế tạo, lượng cảm giác tiêu hao vượt xa dự liệu của hắn nhưng hắn vẫn thành công. Một cỗ vui sướng không thể tả tràn ngập lòng hắn.
Cánh tay gần như nhũn ra cầm lấy huyễn tạp, mặc dù hắn đã thuộc lòng đồ án trên mặt tạp phiến nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thần bí cùng sức mạnh của tạp phiến này.
Cả ngày này Trần Mộ lúc nào cũng ở trong trạng thái hưng phấn cực độ. Hắn không ngừng cắm tạp phiến vào độ nghi xem đi xem lại, xem trăm lần vẫn không chán.
Nhưng sang hôm sau thì Trần Mộ đã tỉnh táo lại, hắn không thể không suy ngẫm về tình huống ngày hôm qua. Hắn biết hôm qua có thể thành công, đa phần là nhờ may mắn. Nếu như bảo hắn hôm nay chế tạo một lần nữa, xác suất thành công chỉ có năm thành.
Năm thành, xác suất này thật sự rất thấp, cũng có nghĩa hao tổn cực kì kinh người. Nhưng bây giờ hắn và Lôi Tử không có cách nào gánh nổi hao tổn như thế.
Đột nhiên hắn nghĩ đến hỏa long tạp mà mình chế tạo, nói về độ tinh xảo nó vượt xa huyễn tạp này, nhưng mình lại chế tạo dễ dàng hơn nhiều. Tại sao vậy chứ? Theo lý thuyết, hỏa long tạp khó khăn hơn nhiều, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Hắn nhớ rất kỹ, lúc chế tạo hỏa long tạp hắn cũng gặp một chút vấn đề nhỏ, nhưng tóm lại vẫn khá nhẹ nhàng.
Cẩn thận phân tích, hắn chợt hiểu ra. Yêu cầu của tạp ảnh với ảo ảnh đơn giản, nhưng đối với chuyển động thì lại cực kì cao cho nên mình mới tốn sức như vậy.
Chuyển động….Chuyển động….
Trần Mộ lâm vào trầm tư, ngón tay phải vô thức gõ lên mặt bàn.
Bỗng nhiên hắn vỗ mạnh mặt bàn, Trần Mộ nhớ đến một loại tạp phiến khác được giải thích ở ảo cảnh trong tạp phiến thần bí – trù tạp. Về tri thức liên quan đến trù tạp, hắn chỉ xem lướt qua một chút, không có đào sâu, hắn đều dồn tinh lực vào huyễn tạp. Nhưng có một câu nói để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm – Cái gọi là trù, nghĩa là tính toán chuyển động.
Chính là câu này lúc vừa rồi giống như tia lửa điện lóe lên trong đầu hắn. Hắn có cảm giác mơ hồ, loại trù tạp hắn chưa từng nghe qua này có lẽ giải quyết được vấn đề khó khăn này.
Phát hiện bất ngờ này khiến tinh thần Trần Mộ rung lên, hắn không chút do dự tiến vào ảo cảnh trong tạp phiến.
Lần này Trần Mộ ở trong ảo cảnh suốt hai ngày một đêm, khi hắn từ ảo cảnh trong tạp phiến đi ra, hốc mắt hãm sâu, môi khô nứt, cả người mềm nhũn vô lực. Hai ngày một đêm không uống một giọt nước, nhưng tinh thần hắn không chút ủ rũ, ánh mắt như vừa nhặt được bảo vật.
Phấn khích, tinh thần phấn khích, hắn hận không thể bắt đầu công việc ngay lập tức. Bất quá với tình trạng cơ thể như thế này hắn không thể không nghỉ ngơi ăn uống trước.
Mặc dù nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ như cũ. Đại não liều mạng vận chuyển tốc độ cao tiêu hóa kiến thức thu được trong ảo cảnh, còn miệng thì vô thức nhai bánh bao.
Không một ai có thể biết niềm vui của Trần Mộ vào lúc này, loại vui mừng này còn mạnh mẽ hơn khi học được cách chế tạo năng lượng tạp vào năm đó. Ban đầu hắn còn nhỏ, kiến thức có hạn, cũng không hiểu học được chế tạo năng lượng tạp sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống của mình. Bây giờ hắn rất rõ loại tạp phiến “Trù tạp” này sẽ khiến tương lai mình thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ba ngày kế tiếp, Trần Mộ vẫn vùi đầu làm việc. Không quan tâm đến chuyện bên ngoài, cho dù là Lôi Tử đến, cũng bị hắn đá ra ngoài.
Trong mắt hắn bây giờ chỉ có một thứ, đó là ý tưởng mới của mình.
Hồng Đào nhìn đứa bạn bên cạnh, lại nhìn qua mấy tên học viên Tinh Viện, trong lòng không khỏi than thở, đúng là trường lớn có khác a! Các học viên của Đông Vệ học phủ hầu như đều đi bộ, mà học viên Tinh Viên thì không nhanh không chậm bay giữa không trung.
Mặc dù Hồng Đào cũng có thể phi hành, nhưng tự biết chính mình khó có thể thong dong được như mấy tên học viên Tinh Viện. Phi hành cần khí lưu tạp, giống như toa xe có thể mua trên thị trường, trung tâm cơ bản của nó là khí lưu tạp. Kết cấu bản thân của toa xe có thể làm cho chúng nhẹ nhàng bay lên không, nhưng hình dạng thân thể con người lại không thích hợp phi hành. Cho nên phải cần khí lưu tạp để phi hành, phải có kỹ xảo điều khiển cao siêu, khí lưu tạp càng cao cấp, nó phóng ra khí lưu càng mạnh thì càng khó điều khiển. Không chỉ có vậy, phi hành còn cần cảm giác thăng bằng rất mạnh.
Bình thường học viên Đông Vệ học phủ đều sử dụng khinh tạp, khinh tạp là khí lưu tạp đã được đơn giản hóa, nó có thể thổi một lượng khí lưu nhất định xuống bên dưới, giảm bớt trọng lượng mà hai chân phải gánh chịu. Nó sử dụng rất thuận tiện, cũng rất đơn giản, có thể tăng tốc độ đi bộ lên rất nhiều, rất tiết kiệm sức lực.
Nhưng các cao thủ bình thường đều không thèm sử dụng loại tạp phiến này. Khí lưu tạp cao cấp có thể sinh ra lực đẩy rất mạnh, tốc độ phi hành của bọn họ còn nhanh hơn cả toa xe, mà lại linh hoạt hơn rất nhiều.
Hồng Đào liếc mắt một cái liền nhìn ra khí lưu tạp mà học viên Tinh Viện sử dụng đều là cấp ba trở lên, lấy trình độ của hắn cũng có thể sử dụng khí lưu tạp cấp ba, nhưng chưa thuần thục. Học viên Đông Vệ học phủ hâm mộ nhìn học viên Tinh Viện, cảnh này khiến cho giáo viên dẫn đội thở dài.
Người trẻ tuổi khó tránh khỏi có vài phần háo thắng, dù biết rõ đối phương hơn xa bọn họ nhưng vẫn cố sức đi tới. Tốc độ mọi người lập tức tăng lên, giáo viên dẫn đội thấy vậy cũng không ngăn cản.
Rất nhanh liền tiến vào khu vực nguy hiểm. Đến lúc này, giáo viên dẫn đội mới ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục thể lực. Phần lớn học viên Đông Vệ học phủ đều hết hơi, vừa rồi dốc sức chạy như điên, thể lực bọn họ tiêu hao khá nhiều, thể lực không phải là một ưu thế lớn của tạp tu.
Trái lại học viên Tinh Viện, vẻ mặt mỗi người đều thong dong, nhịp thở không chút rối loạn.
Dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng giáo viên dẫn đội vẫn rất rõ mối nguy hiểm phía trước, dù thế nào bọn họ phải đảm bảo an toàn cho những học viên này.
Một gã đeo mắt kính trong đám học viên Tinh Viện đột nhiên quay đầu qua, ngay lập tức giơ tay phải lên, năm ngón tay mở ra.
Một lưỡi đao màu xanh nhạt bằng nửa bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn, như ánh trăng lưỡi liềm, một đạo sáng lạnh hiện lên sau mắt kính, tay phải tên học viên nhẹ đẩy về trước.
Lưỡi đao hình lưỡi liềm đột nhiên mất đi sự trói buộc, như tiễn rời cung, phá không tạo nên tiếng rít nhỏ, bắn về phía một bụi cây tùng cách bọn họ ba trăm mét.
Lưỡi đao hình liềm không chịu chút trở ngại nào tiến vào trong bụi cây.
Đúng vào lúc mọi người không rõ chuyện gì, đột nhiên chỗ bụi cây lay động kịch liệt, một con rắn màu xanh lam lớn bằng bắp chân đang đau đớn giãy dụa, ở thốn thứ bảy của nó có một lỗ máu rất nhỏ.
Đám học viên của Đông Vệ học phủ trợn mắt há mồm, không thể tin được nhìn con rắn đang quay cuồng trên mặt đất, ngay cả vẻ mặt của giáo viên Đông Vệ học phủ cũng lộ ra sự kinh hãi.
Song người khiếp sợ nhất là Hồng Đào. Hồng Đào luôn tự cho rằng bản thân rất giỏi, bây giờ mới biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân. Hắn quan sát rất rõ ràng, trên thân rắn không chỉ có một lỗ máu, mà là hai lỗ máu đối xứng nhau, chính là do lưỡi đao hình lưỡi liềm xuyên qua cả thân con rắn lưu lại.
Sáu học viện lớn, thật sự mạnh đến vậy sao? Trong lòng Hồng Đào như có từng cơn sóng lớn nổi lên. Tuy Tinh Viện xếp hạng cuối trong sáu học phủ lớn nhưng tùy tiện chọn ra một gã học viên, thân thủ đều kinh khủng đến mức này!
Tên học viên Tinh Viện kia dường như làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, chỉ đẩy nhẹ cặp mắt kính.
Trước mặt Trần Mộ bày ra mười tấm tạp phiến đã hoàn thành, bên góc tạp phiến có đánh số, từ một đến mười. Trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng, còn kết quả nào càng hoàn mĩ hơn? Hắn không chỉ thành công chế tạo được tạp ảnh, mà còn đem 30 tấm tạp phiến trong kế hoạch dồn lại chỉ còn 10 tấm, như vậy chi phí chỉ bằng một phần ba so với trước kia.
So với việc chế tạo xong tạp ảnh, hắn càng hài lòng với thu hoạch của mình. Trù tạp, bây giờ hắn tràn đầy hứng thú với loại tạp phiến thần kỳ này. Có thể dồn nội dung của 30 tấm huyễn tạp lại thành 10 tấm, đủ để chứng minh chỗ thần kỳ của trù tạp. Mười tấm tạp phiến đã hoàn thành không có cái nào là trù tạp, chúng đều là huyễn tạp. Trên thực tế, kiến thức học tập được từ tạp phiến thần bí chuyên dùng cho trù tạp đã tới mức cực kì cao cấp. Cái mà Trần Mộ học được lúc này chỉ có thể xem là kiến thức cơ bản về “Trù”.
Chỉ một ít kiến thức cơ sở đã có hiệu quả đến vậy. Điều này cũng khiến Trần Mộ rất chờ mong, nếu như đến lúc nào đó, hắn có thể chính thức sử dụng một tấm trù tạp hoàn chỉnh thì sẽ có hiệu quả kinh người ra sao?
Lôi Tử dùng ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh nhìn Trần Mộ: “Đầu gỗ, ngươi làm cách nào vậy?”
“Nếu giải thích như thế nào thì có thể khá phức tạp.” Trần Mộ một bên uống nước, một bên nhắc nhở.
“Vậy quên đi.” Lôi Tử vội vàng đổi giọng, hắn rất hiểu Trần Mộ. Trong mắt hắn, Trần Mộ là một người hâm mộ kĩ thuật tạp phiến điên cuồng, nếu như ngay cả hắn cũng nói phức tạp, vậy đối với mình chắc chắn là thứ trên trời. Nghe Trần Mộ nghiêm trang giảng giải một vấn đề mà bản thân không biết chút nào, đây là một chuyện rất đau khổ.
Hắn không quan tâm trình độ kỹ thuật cao đến đâu, hắn chú ý là chất lượng của bộ tạp ảnh.
“Không thể chê, không thể chê!” Lôi Tử tấm tắc khen ngợi, hai vòng kim loại lớn lắc qua lắc lại, vẻ mặt hắn thỏa mãn: “Đây là bộ tạp ảnh tốt nhất mà ta từng xem! Đầu gỗ, kĩ thuật của ngươi quá tuyệt vời! Tất nhiên, kịch bản của ta lại càng không cần phải nói.” Hắn cho rằng lời nhận xét của mình cũng không quá, dù là từ hình ảnh hay cốt truyện, bộ tạp ảnh đều không thể chê vào đâu được.
Hình ảnh theo phong cách tả thực, bố cục ánh sáng hợp lý, lại thêm cốt truyện mạch lạc chặt chẽ, đầy sức cảm động toàn bộ khiến cho bộ tạp ảnh này rất có sức cuốn hút.
Hắn đột nhiên đứng lên, hai tay giơ lên trời, vẻ mặt kiêu ngạo: “Oa ha ha, thời cơ Mộc Lôi song hùng chúng ta xưng hùng cả giới tạp ảnh đến rồi!”
Chứng kiến Lôi Tử hưng phấn như thế, trong lòng Trần Mộ cũng rất cao hứng, bất qua vẫn nhắc nhở hắn: “Hiện tại ngươi cần nghĩ cách làm sao đem chúng bán đi. À, còn có vấn đề về âm thanh tạp.” Âm thanh tạp cần người chuyên nghiệp làm, Trần Mộ không thể chế tạo ra được.
“Hắc hắc, mấy vấn đề này giao cho ta là được.” Lôi Tử lộ ra vẻ mặt ta đã tính kỹ trước rồi.
Hai người lập tức bắt đầu làm việc, Trần Mộ đem toàn bộ tài liệu còn lại chế thành tạp ảnh, mà Lôi Tử cần đi làm âm thanh tạp, hơn nữa đem bán toàn bộ số tạp ảnh đã làm xong. Hai người có thể nói là cả người không có một xu, nếu như không thể bán được tạp ảnh, bọn họ rất nhanh sẽ lâm vào cảnh nồi không còn một hột cơm.
Động tác của Trần Mộ nhanh hơn Lôi Tử nhiều lắm, có kinh nghiệm của bộ đầu tiên, hắn chế tạo rất nhanh. Càng về sau, không biết có phải là do sử dụng cảm giác càng nhiều không mà tiến bộ không ít, càng khiến Trần Mộ thêm thong dong. Bây giờ một bộ tạp ảnh mười tấm, hắn chỉ cần làm một ngày là xong. Đến cuối cùng, Trần Mộ một ngày đã có thể chế tạo được năm bộ.
Chi phí mỗi bộ tạp ảnh là ba ngàn audierne, trung bình mỗi tấm huyễn tạp 200. Mắc nhất là âm thanh tạp, mỗi tấm 800 audierne, phí bao bì 200, trang trí cả bộ tạp ảnh cực kì hoa lệ tinh xảo. Theo ý Trần Mộ, mỗi bộ tạp ảnh bán 3000 – 4000, bọn hắn liền kiếm được một số tiền lớn. Không nghĩ tới Lôi Tử còn tham hơn, giá mà hắn định bán là 1 vạn audierne mỗi bộ, khiến Trần Mộ ngây người tại chỗ, hắn rất ngờ vực cái giá này có thể bán được hay không. Lôi Tử nói giá này là giá thị trường. Không lẽ cái nghề tạp ảnh này lợi nhuận cao như thế? Hắn không hề nghĩ tới tạp ảnh của mình chỉ có 10 huyễn tạp, còn tạp ảnh bình thường đều có khoảng 30 – 50 huyễn tạp, điều này mới để cho bọn họ thu được lợi nhuận cao như thế.
Song khiến hắn không nghĩ đến là tuần đầu tiên Lôi Tử bán được năm bộ, như vậy tính ra, hai người kiếm được 3,5 vạn trong một tuần, tốc độ này, làm cho Trần Mộ líu lưỡi không thôi.
Cái thứ giải trí không thể dùng để ăn được này, không ngờ lại có thể bán được giá như vậy.
Tuần thứ hai, Lôi Tử lại bán được thêm mười bộ, thu được 7 vạn.
Trần Mộ rất khó hiểu: “Ngươi từ đâu tìm được nhiều người xem tiền như rác đến vậy?”
Mặt Lôi Tử khinh bỉ nhìn Trần Mộ: “Ta tốt xấu gì cũng làm ăn trong nghề này lâu như vậy, làm sao ngay cả một người cũng không quen. Ngươi cho rằng ai cũng giống như hai tên nghèo kiết xác bọn ta? Người ta theo đuổi là sự thỏa mãn tinh thần, hiểu không? Một vạn audierne trong mắt bọn họ, chỉ đủ để ăn một bữa cơm. Hơn nữa dạng tình yêu như {Không Hẹn Mà Gặp} quả thực là vị thuốc thỏa mãn tinh thần cho vợ của những người có tiền, chúng ta gọi cái này là phục vụ theo sở thích. Không phải là có câu nói cái gì mà tinh thần là vô giá, chúng ta mà bán giá thấp không phải là xem thường thế giới tinh thần của các nàng sao?”
Trần Mộ không nói gì.
Sau khi trải qua hưng phấn ban đầu, Trần Mộ rất nhanh tập mãi thành quen, đến lúc cuối thì chỉ còn ý nghĩa về mặt con số. Hai tháng trôi qua, tổng kết một lần, {Không Hẹn Mà Gặp} bán được tổng cộng hơn 150 bộ, tính ra, thu được gần 100 vạn. Hai người chia ra, mỗi người được 50 vạn.
Hai người chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, trong thời gian ngắn, ta trợn mắt nhìn ngươi, ngươi trừng mắt nhìn ta.
“Ta….Chúng ta trở nên giàu có rồi!” Lôi Tử mừng đến mức nói năng cũng lắp bắp, hai mắt lấp lánh ánh tiền.
Không giống với sự bình tĩnh trên mặt, trong lòng Trần Mộ cực kì rung động, có 50 vạn này, có thể bảo đảm cuộc sống của hắn trong thời gian rất dài. Hắn cũng biết cuộc sống ổn định cần bao nhiêu tiền bạc.
Lượng tiêu thụ 150 bộ để Lôi Tử rất thỏa mãn, Trần Mộ tự nhiên không cần nói. Theo tính toán của Lôi Tử, mức tiêu thụ thế này cũng không tệ lắm, dù sao hai người cũng không phải là tập đoàn gì, không có đường dây mua bán nào.
“Đầu gỗ, ta dự định ra ngoài du lịch. ” Lôi Tử trấn định lại, đột nhiên nói ra một câu.