Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hầu như mỗi thành thị đều có sân huấn luyện chuyên nghiệp của tạp tu, đây là một trong những công trình công cộng cơ sở trọng yếu nhất. Huấn luyện tạp tu khá nguy hiểm, sơ sẩy một chút là sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, còn có thể dẫn đến thương vong không cần thiết. Sân huấn luyện có vách tường để ngăn cách các khu với nhau, tạo điều kiện thuận lợi cho các tạp tu có thể tiến hành những loại huấn luyện chuyên môn khác nhau.
Ngoại trừ khu đối luyện cùng khu huấn luyện chuyên nghiệp có hạn chế cấp bậc tạp tu một cách chặt chẽ ra, các khu khác đều mở cửa cho mọi người.
Ngay cả tiểu trấn Tra Lâm Đốn cũng có một sân huấn luyện nhỏ, đương nhiên nơi này chỉ có những điều kiện huấn luyện cơ bản.
Trần Mộ hiện đang ở khu huấn luyện cơ sở, cái gọi là khu huấn luyện cơ sở thật ra chỉ là một căn phòng trống, bên trong không có bất cứ thứ gì. Ngoại trừ vách tường được chế tạo bằng tài liệu chắc chắn ra thì không thấy có dụng cụ khác, ngay cả mặt đất cũng có nhiều cái hố lớn nhỏ.
Quả nhiên là “cơ sở” huấn luyện a, ngay cả chỗ rách nát này cũng đòi năm mươi audierne một giờ, khác gì ăn cướp người ta chứ? Trần Mộ trong lòng không khỏi nguyền rủa sân huấn luyện này vô số lần.
Nhưng bây giờ hắn không tìm được chỗ nào tốt hơn, hắn lại không dám đi ra hoang dã. Đầu năm nay quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí a. Trần Mộ nhịn đau nộp một trăm năm mươi audierne cho ba giờ, hắn quyết tâm phải sử dụng cho tốt ba giờ này.
Lãng phí không phải là thói quen của hắn.
Ở chỗ này hắn có thể mặc sức tiến hành các hạng mục huấn luyện mà không phải lo lắng phá hỏng cái gì, cũng không cần lo lắng làm bị thương người khác. Mở độ nghi, Thoát Vĩ Toa trong suốt sáng lấp lánh lại xuất hiện một lần nữa trên ngón trỏ của hắn. Lần này hắn đã có nhiều kinh nghiệm hơn, có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn.
Lúc này Thoát Vĩ Toa càng chuyển động càng nhanh, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác phải sợ hãi, Trần Mộ trong lòng cũng bắt đầu cẩn thận. Phải biết rằng, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, rất có khả năng sẽ nổ nát tay phải của mình, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Trần Mộ nhịn không được, ngón trỏ vội điểm một cái, Thoát Vĩ Toa vốn làm hắn sợ hãi bắn ra nhanh như điện, để lại một lỗ nhỏ trên mặt đất.
Phù, Trần Mộ thở nhẹ một hơi, không khỏi tự chế giễu bản thân một câu, “đúng là chết nhát a”. Lúc này hắn cảm thấy khó hiểu, từ những gì mà hắn trải qua, tạp tu chắc chắn là một nghề có độ nguy hiểm rất cao, nhưng sao lại có nhiều người không ngừng đâm đầu vào như vậy?
Bất quá ý nghĩ này chỉ vòng vo trong đầu hắn rồi biến mất không thấy. Hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, ba giờ này là do chính mình bỏ một trăm năm mươi audierne ra mua!
Quy luật cuộc sống của Trần Mộ vĩnh viễn là như vậy. Cho dù hiện tại có {Thoát Vĩ Toa} tạp, cuộc sống của hắn cũng không thay đổi quá lớn, ngoại trừ cuối tuần hắn bỏ chút thời gian tới sân huấn luyện ra, thời gian còn lại vẫn giống như trước kia.
Dựa theo yêu cầu bên trong thần bí tạp phiến, hắn phải tự do khống chế tốc độ chuyển động của Thoát Vĩ Toa mới có thể xem là đạt tiêu chuẩn bước đầu tiên. Việc này đối với hắn mà nói cũng không phải là dễ dàng gì.
Ngoài sân huấn luyện ra, hắn còn đến chỗ khác, đó là câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp. Mỗi lần đến, Lam Phong đều đi theo bên cạnh hắn, Trần Mộ cũng trở thành người được cả câu lạc bộ tôn kính cùng hoan nghênh. Đa số bọn họ đều thấy rõ việc kiếm điểm cống hiến điên cuồng vào ngày đó của Trần Mộ, mà người cuồng nhiệt nhất trong số đó chính là An Tiểu Du.
Bất quá may mà có Lam Phong bình thường đều đi theo cạnh Trần Mộ, An Tiểu Du cũng không dám nhiệt tình quá mức. Dù sao Trần Mộ cũng không dám ở một mình chung với An Tiểu Du, như vậy thật đáng sợ! Một người phụ nữ nhiệt tình với ngươi như thế, ngươi chắc chắn phải rất thoải mái, nhưng nếu là một nam nhân, vừa nhìn thấy ngươi hai mắt đã sáng lên, thì …
Lam Phong theo ý của hội trưởng, hết sức lôi kéo Trần Mộ, tự nhiên sẽ cung cấp rất nhiều ưu đãi. Ví dụ như hắn được phép mang theo bạn bè cùng tham gia song hướng hội của tổ cao cấp, cho nên Lôi Tử thường xuyên được kéo đến cùng tham gia cái ‘Song hướng hội’ này. Vì thế về sau, những người khác quen thuộc với Lôi Tử còn hơn xa so với Trần Mộ.
Lôi Tử rất có đầu óc kinh doanh, làm cho Lam Phong phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Tổng hội song hướng hội có rất nhiều yêu cầu, tiếp hay không, tiếp yêu cầu của ai.., Trần Mộ đều phất tay nhường Lôi Tử. Càng về sau hắn hầu như không tham gia song hướng hội, dứt khoát giao cho Lôi Tử toàn quyền quyết định, về phương diện này Lôi Tử mạnh hơn hắn không phải chỉ một hai điểm.
Trong câu lạc bộ hình thành một sự ăn ý kì lạ, hễ là yêu cầu được Trần Mộ tiếp nhận thì sẽ không có ai đến tranh giành. Mà tác phẩm Trần Mộ mỗi lần hoàn thành, bọn họ đều tìm mọi cách lấy được tác phẩm để học tập. Mỗi lần làm người phát ngôn cho Trần Mộ, Lôi Tử đều thu được một đống yêu cầu.
Trần Mộ là một người sợ phiền toái, dần dần mọi người cũng bắt đầu hiểu được tính tình của hắn, rất tự giác không quấy rầy hắn.
“Làm gì? Hôm nay phải đi sao? Ngươi đi là được rồi.” Trần Mộ kì quái nhìn Lôi Tử. Hôm nay khi không Lôi Tử lại kéo hắn tới câu lạc bộ, điều này rất không đúng với phong cách của Lôi Tử. Trần Mộ đã lâu không tới câu lạc bộ.
Lôi Tử hắc hắc cười nói: “Hôm nay có một song hướng hội siêu khổng lồ, đây là quy mô lớn nhất từ trước tới nay a”.
“Không có hứng thú! Ngươi đi là được rồi.” Trần Mộ lắc đầu, định xoay người rời đi.
“Đừng mà!”, Lôi Tử chặn lại, túm lấy cánh tay Trần Mộ, cười nịnh nọt nói: “Đi mà! Đi đi mà! Bây giờ đi đi mà!”.
Trần Mộ nghi ngờ nhìn hai mắt Lôi Tử, nói thẳng: “ Nói, có chuyện gì!”, hắn rất hiểu Lôi Tử, tên này phải có nguyên nhân gì thì mới như vậy.
Lôi Tử đột nhiên có vẻ xấu hổ, ấp úng một hồi lâu.
“Có gian tình!”, Trần Mộ ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Lôi Tử , mười phần khẳng định nói.
Cuối cùng Lôi Tử không chịu nổi ánh mắt của Trần Mộ, đành phải nói thật: “Ta hứa với Lam Phong, đêm nay chắc chắn ngươi sẽ tới. Ngươi dù sao cũng là người đứng đầu trong câu lạc bộ, ngươi không tới không được a!”, hắn tiếp tục thổi phồng: “Đêm nay người có thể đến đều là cao cấp đặc biệt, như tập đoàn Arminia của Tả gia, lại còn có đối thủ của họ, tập đoàn Duy Khả của Bùi gia…”.
“Quan hệ hai người các ngươi tốt hơn rồi sao?”, Trần Mộ cắt lời Lôi Tử.
“Ừ”, Lôi Tử nói nhỏ một tiếng không thể nghe thấy, ngay sau đó lập tức giải thích: “Cũng không tính là tốt hơn, chẳng qua là…”.
“Đã bao lâu rồi?” Trần Mộ lại một lần nữa cắt lời Lôi Tử.
“Sao tối nay ánh mắt của ngươi độc vậy?”, Lôi Tử lầm bầm vài câu, sau đó trả lời: “Cũng gần hai tháng rồi”.
“Sau khi hoàn thành bộ tạp ảnh Sư Sĩ, ngươi định gia nhập câu lạc bộ này?”, Trần Mộ hỏi.
“Tiểu tử nhà ngươi càng ngày càng tinh minh rồi!”, Lôi Tử kinh ngạc: “Ngay cả việc này ngươi cũng đoán trúng được”.
Trần Mộ khinh bỉ liếc Lôi Tử một cái: “Nhân phẩm của ngươi, ai hiểu rõ bằng ta?”, từ đáy lòng hắn cảm thấy cao hứng cho Lôi Tử, hắn vẫn cho rằng Lôi Tử thông minh hơn mình, chỉ còn thiếu cơ hội thôi! Chỉ cần có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ làm tốt hơn bất cứ ai khác!
“Đúng vậy!”, Lôi Tử mặt dày nói: “Bất quá chắc là vào phòng kinh doanh, Bạch hội trưởng tìm đến ta, ta đồng ý.” Trong khoảng thời gian này Lôi Tử thường thay Trần Mộ đi chọn lựa yêu cầu, thể hiện ra tài năng kinh doanh khiến người khác trố mắt ra nhìn. Vốn Bạch Chiết Uyên chỉ cảm thấy hứng thú với Trần Mộ, không nghĩ tới có thu hoạch ngoài ý muốn, hắn mừng rỡ chìa cành ô liu ra cho Lôi Tử.
Hắn nghe ra lời nói của Trần Mộ từ đáy lòng cao hứng cho hắn, không khỏi cảm động trong lòng.
Thấy Trần Mộ hình như có điều muốn nói, Lôi Tử vội vàng đến gần: “Lão gia ngài có chỉ thị gì?”
Bàn tay Trần Mộ vung mạnh xuống, hào khí vô cùng chém đinh chặt sắt nói: “Lấy nàng!”.