Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng là chỗ này rồi, Hồng Đào nghĩ thầm. Hắn đã phải dò hỏi khắp nơi mới biết được người làm chiếc Hỏa Phù Du là ai. Lần này hắn đến là để tìm Hoa Hoa. Thực ra bản thân hắn rất không ưa đám người này, hắn có cảm giác bọn họ là một đám chơi bời lêu lổng, làm việc không đàng hoàng.
Nhưng nếu là Tả Đình Y nhờ vả thì lại là chuyện khác, giao tình của hai người vốn rất sâu đậm. Với tính cách của mình, Tả Đình Y rất ít khi nhờ cậy người khác. Lần này hắn đã mở miệng thì Hồng Đào tự nhiên là phải làm cho thật tốt.
Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao! Địa vị của hắn dù không lớn bằng Tả Đình Y nhưng hắn tin là không có ai dám không bán xe cho hắn. Còn về giá tiền thì càng không thành vấn đề, làm gì có chuyện hắn phải trả tiền thay cho Tả gia.
Vừa vào trong tòa nhà hắn đã bị người khác nhận ra. Cũng giống như Tả Đình Y được công nhận là thiên tài chế tạp, Hồng Đào cũng được công nhận là thiên tài tạp tu của Đông vệ học phủ.
Hỏa Phù Du đã trở thành chiếc xe nổi tiếng nhất trong trường khiến cho thời gian này danh tiếng của Hoa Hoa có thể nói là lên cao như mặt trời giữa trưa, người đến nhờ hắn lắp ráp xe nối dài không dứt. Phần lớn trong đó đều muốn có Hỏa Phù Du, đặc biệt là các nữ sinh. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn lại không ngờ Hồng Đào cũng đến tìm hắn.
“Hồng ca tìm tiểu đệ có gì sai bảo vậy?” Hoa Hoa không dám dở trò trước mặt Hồng Đào, bất luận là thực lực, danh tiếng, gia thế, Hồng Đào đều hơn xa hắn, không phải là người hắn có thể đắc tội.
“Nghe nói Hỏa Phù Du là do ngươi làm?” Hồng Đào cũng không quanh co mà trực tiếp hỏi thẳng, hắn tin là chẳng có ai dám đùa cợt với mình. Từ khi đám Aragon bị lôi đến phòng kỉ luật, hung danh của Tả Đình y đã đạt tới đỉnh cao, Hồng Đào cũng theo đó mà thơm lây.
Hoa Hoa cười khổ, sớm biết Hỏa Phù Du gây ra nhiều phiền phức thế này hắn đã không làm rồi. Thời gian này hắn bị hành hạ đến sứt đầu mẻ trán, khổ sở vô cùng. hầu như ngày nào cũng có người đến hỏi mua Hỏa Phù Du, mà lại đều là những người hắn không thể đắc tội.
“Chỉ sợ Hồng ca phải thất vọng rồi.” Hoa Hoa thấy sắc mặt Hồng Đào xấu đi liền vội giải thích: “Không phải tiểu đệ không muốn giúp nhưng đúng là tiểu đệ không còn biện pháp nào cả! Muốn làm Hỏa Phù Du cần có khí lưu tạp {Nê Thu}. mặc dù chỗ đệ có hàng mẫu nhưng cũng đã lâu rồi, không thích hợp để dùng cho xe. Nếu như muốn làm lại một chiếc Hỏa Phù Du thì phương án tốt nhất là làm lại tấm tạp phiến đó.”
Sắc mặt Hồng Đào đã hòa hoãn lại:”Vậy thì cứ làm lại một cái đi.”
Hoa Hoa lại cười khổ:” Hồng ca không biết rồi, {Nê Thu} tuy chỉ là khí lưu tạp cấp ba nhưng chế tạo lại cực kì khó khăn. Cho tới nay rất ít người có thể làm được.”
“Vậy khí lưu tạp {Nê Thu} trong Hỏa Phù Du của Lâm Phượng thì sao?” Hồng Đào hỏi.
Hoa Hoa muốn khóc cũng không xong, chỉ có thể giải thích: “Đó là Lâm Phượng chi 100 vạn audierne để một gã bạn học của cô ấy chế tạo.” Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Sau này cũng có nhiều người nhờ hắn chế tạo {Nê Thu} nhưng đều bị từ chối. Bọn họ ra giá không hề thấp nhưng vẫn không được. ”
“Tên hắn là gì?” Hồn Đào cảm thấy có chút phiền phức. Trong trường, những chế tạp sư hễ có chút năng lực thì tính tình đều có chút vấn đề, điểm này thể hiện rất rõ trên người Tả Đình Y.
“Đem khí lưu tạp {Nê Thu} của ngươi cho ta mượn một chút.” Hồng Đào thản nhiên nói. Đông Vệ học phủ cũng có rất nhiều cao thủ chế tạp, hắn cũng quen vài người trong số đó. Nếu đã gặp vấn đề thì cứ tìm họ thử xem. Thực ra biện pháp tốt nhất là để Tả Đình Y tự làm, có tạp phiến nào mà hắn không làm nổi chứ? Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã lập tức bị ném sang một bên. Nếu như phải nhờ Tả Đình Y hỗ trợ thì hắn làm gì còn mặt mũi nữa.
Thấy vẻ mặt Hoa Hoa khi đem {Nê Thu} ra còn thảm hơn cả khóc, Hồng Đào đành an ủi:”Thôi nào, đâu phải là ta không trả lại cho ngươi, đừng có làm cái vẻ mặt này nữa.”
Nhìn Hồng Đào cầm lấy {Nê Thu} mà Hoa Hoa thấy ruột đau như cắt, trên mặt chẳng còn chút máu, miệng không ngừng lải nhải:”Nhẹ tay...nhẹ tay thôi....”
Có được {Nê Thu}, tâm trạng của Hồng Đào cũng đã khá hơn, hắn xoay người đi thẳng ra ngoài. Những học viên ở ven đường thấy hắn đều dạt qua một bên.
Đi ra ngoài rồi Hồng Đào mới nhớ ra mình còn chưa nghĩ ra nên tìm ai giúp làm tạp phiến. Đem duyệt lại danh sách thì một thân ảnh ôn nhu trầm tĩnh hiện lên trong đầu hắn.
Mạn Tư Doanh, mỹ nữ chế tạp sư của Đông Vệ học phủ có danh tiếng rất cao. Cũng may là ấn tượng của cô ấy về hắn tốt hơn tên hỗn đản Aragon nhiều, lần này nhờ cô ấy trợ giúp chắc hẳn sẽ không bị từ chối.
Tả Đình Y đã từng nói tài nghệ của Mạn Tư Doanh rất tốt, mà hắn thì luôn tin tưởng ánh mắt của Tả Đình Y. Tả Đình Y rất ít khi nói trình độ của một đồng học nào đó là không tồi, còn nói là rất tốt thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hồng Đào tin rằng với thực lực của Mạn Tư Doanh thì việc chế tạo {Nê Thu} hẳn là không có vấn đề gì.
Trong lúc lơ đãng hắn lại nhớ tới Trần Mộ. Gã côn đồ hung hãn cầm ghế đánh người hôm đó giờ lại trở thành kẻ địch của Tả gia.
Gã đó và mình cùng Đình Y căn bản là người ở hai thế giới khác nhau.
Nghĩ đến đây hắn đột nhiên nghi ngờ việc Mạn Tư Doanh có giúp hắn hay không. Tên côn đồ đó trong lúc hỗn loạn đã đứng ra bảo vệ cho Mạn Tư Doanh. Tả gia làm việc cẩn thận, tuy có thể bịt mắt người bình thường nhưng thông minh như nàng lẽ nào không nhận ra mánh khóe. Mặc dù không thể trợ giúp gã đó nhưng trong lòng nàng sao có thể không có ý nghĩ gì với Tả Đình Y, với Tả gia?
Quên đi, dù sao cũng phải thử mới biết được. Hồng Đào hơi do dự rồi cũng quyết định.
***
Ban Thủ tan học liền đến tìm Trần Mộ.
Thể hình to cao của hắn vừa xuất hiện liền thu hút những ánh mắt bốc lửa của các nữ sinh.
“Ha ha! Tìm được Diêu huynh thật là vất vả!” Giọng của Ban Thủ cũng thô hào như con người hắn, nghe như là sấm nổ bên tai.
Hắn đi vài bước là đã đến chỗ ngồi của Trần Mộ, cơ thể to lớn như một ngọn tháp của hắn chắn hết ánh sáng trước mặt Trần Mộ.
Vừa thấy Ban Thủ, rất nhiều người xem cuộc đấu hôm qua lập tức chạy tới.
“Này, Ban Thủ, hôm qua ngươi thực sự rất ngầu đó!”
“Ban Thủ. Ngươi khỏe thật đó. Tối nay có đấu không?”
“……”
Trần Mộ thu dọn đồ đạc xong, cũng chẳng thèm nhìn Bàn Thủ, hai tay khoát một cái, cả người như một con cá lách ra khỏi đám đông.
Chờ hắn đi được một lúc, Ban Thủ mới thoát khỏi đám người vây quanh, vừa thở hổn hển vừa đuổi theo Trần Mộ.
“Diêu huynh, nói thế nào thì vòng năng lượng tạp của huynh cũng đã giúp ta thắng được 3000 vạn. Dựa theo quy củ, huynh có thể được chia 800 vạn.” Hắn nói.
Trần Mộ lắc đầu: “Chuyện của chúng ta là trao đổi. Ta đã có kết cấu song song của ngươi, không thể lấy thêm 800 vạn này nữa.” Hắn mặc dù muốn có tiền nhưng không phải là loại theo đuổi tiền bạc.
Từ nhỏ hắn đã khắc cốt ghi tâm hai chữ không tham. Vì thế mà sau khi giết người hắn cũng không lấy gì trên thi thể.
Lần trao đổi này hắn cảm thấy kết cấu song song của Ban Thủ có giá trị lớn hơn năng lượng tráo tạp. Sau khi trao đổi, Ban Thủ kiếm được tiền hắn sao có thể đòi chia phần.
Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa là cẩn thận. Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy, mặc dù hắn không biết quy củ của bọn họ là gì nhưng bỗng dưng có một miếng bánh nóng rơi xuống đầu cũng khiến hắn phải cảnh giác.
Lúc này hắn chỉ biết im lặng chờ đợi nữ ma quỷ trở về. Nếu qua mấy tháng nữa mà nữ ma quỷ vẫn chưa trở về thì hắn sẽ rời khỏi Đông Vệ học phủ, rời khỏi thành Đông Thương Vệ.
Thời gian càng lâu. khả năng nữ ma quỷ trở về càng thấp, khả năng hắn bị phát hiện lại càng cao.
Còn về phần trong thân thể hắn có chứa cái gì hay không thì nếu nữ ma quỷ không trở về giải quyết thì đi đâu cũng vậy thôi.
Ban Thủ sửng sốt, hắn không ngờ Trần Mộ lại từ chối 800 vạn.
800 vạn đối với những người như hắn tuy không phải là con số quá lớn, nhưng Diêu Khắc không phải là một gã rất keo kiệt lại tham tiền sao? Chẳng nhẽ tin tức từ chỗ Phượng và Nha Nha là sai sao?
Khó có khả năng này. Phượng và Nha Nha tuyệt đối sẽ không lừa hắn, điều này hắn rất chắc chắn. Nhưng tại sao Diêu Khắc lại từ chối?
Thật sự là nhìn không thấu Diêu Khắc. Trần Mộ trong mắt Ban Thủ tự nhiên đã trở nên thần bí hơn nhiều.
Ban Thủ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Diêu huynh không cần phải đề phòng như vậy. Diêu huynh tài hoa hơn người, kỹ thuật chế tạp lại càng cao siêu, ta chỉ mong có thể kết tình hữu nghị với huynh, tuyệt đối không có ý khác.”
Ánh mắt của Ban Thủ rất trong sáng. Nếu là trước kia, có lẽ Trần Mộ sẽ lập tức đáp ứng, nhưng giờ đây hắn lúc nào cũng phải cẩn thận, nơm nớp lo sợ, không dám có chút nào lơi lỏng.
“Ta có việc phải đi trước đây.” Câu trả lời này của Trần Mộ chẳng khác gì lời từ chối.
Ban Thủ cũng là người ngay thẳng, dù trong mắt có thoáng qua một tia thất vọng nhưng vẫn hào sảng cười nói:” Hôm nay ta đã có chút đường đột, Diêu huynh xin cứ tự nhiên.”
Ban thủ nhìn Trần Mộ rời đi rồi lâm vào trầm tư.
***
Mạn Tư Doanh cầm lấy khí lưu tạp {Nê Thu} khiến cho sự căng thẳng trong lòng Hồng Đào giãn ra.
“Ta chỉ có thể cố hết sức, nếu như không được thì xin thứ lỗi.” Giọng nói của Mạn Tư Doanh vừa êm ái vừa mềm mại làm cho người ta phải say mê.
“Không sao không sao!” Hồng Đào vội nói:”Với thực lực của tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề.”
Mạn Tư Doanh lạnh nhạt nói:” Nếu như lần này may mắn thành công, coi như là ta trả món nợ nhân tình lần trước với ngươi.”
Câu nói này của Mạn Tư Doanh khiến vẻ mặt Hồng Đào cứng đờ ra, gượng gạo nói:” Câu này của Tư Doanh tiểu thư thật khiến người ta đau lòng!”
“Ngày đó mấy người các ngươi ra tay tương trợ, theo lý ta cũng không nên nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ là lần này các ngươi cũng thật quá ác độc đi!” Giọng nói của Mạn Tư Doanh lạnh băng. Nàng nhớ tới bóng lưng che chở trước bản thân ngày đó, trong lòng đau buồn. Chỉ sợ hắn đã chết rồi. Nàng hiểu rất rõ quyền thế của Tả gia lớn bao nhiêu, ở thành Đông Thương Vệ này, Tả gia chính là nửa bầu trời.
Ai sẽ để ý cái chết của một tên lưu manh? Tả Đình Y không thèm để ý, Hồng Đào không thèm để ý, chẳng có ai để ý, chính mình cũng không thèm để ý mới đúng. Nhưng nàng biết mình đã để ý, để ý tới người đã từng bảo vệ nàng, nhưng bóng lưng đó giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Hồng Đào cười khổ, chẳng biết nên nói thế nào. Hắn không thể nói chuyện đó chỉ là ân oán của Tả gia và tên kia, không liên quan đến mình. Hắn đứng đó cả buổi mà chẳng nói được câu nào.
Sau khi tạm biệt Mạn Tư Doanh, Hồng Đào bực bội đến phát điên, tuy nhiên Mạn Tư Doanh đáp ứng giúp hắn làm {Nê Thu} cũng khiến hắn an tâm hơn một chút.
***
Lúc này danh vọng của Trần Mộ trong lớp không ai có thể bằng được.
Hắn tổng cộng chế tạo hai tấm tạp phiến, một cái để làm Hỏa Phù Du, một cái khác giúp Ban Thủ kiếm được 3000 vạn, thành tích như vậy đủ để nói lên hết thảy. Mà điều làm người ta ngạc nhiên nhất là hắn lại từ chối 800 vạn của Ban Thủ, điều này khiến mọi người lấy làm khó hiểu. Đặc biệt là Nha Nha và Phượng, hai nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Mộ.
Trần Mộ không để ý đến chuyện này. Thời gian biểu hàng ngày của hắn đã được sắp xếp chặt chẽ. Tuy hắn muốn tập luyện thật nhiều nhưng thời gian lại không đủ.
Không biết có phải do khả năng nữ ma quỷ trở lại càng ngày càng nhỏ hay không mà tâm trạng Trần Mộ càng thêm bình tĩnh. Thời gian này tập luyện có kết quả rất tốt, cảm giác cũng đã khôi phục lại cực hạn trước đây, có thể khuếch tán ra phạm vi 4,9 mét quanh cơ thể.
Năm mét là yêu cầu đầu tiên mà hắn mãi vẫn chưa vượt qua. Tuy nhiên bình tĩnh nhìn lại, Trần Mộ mơ hồ cảm thấy có dấu hiệu đột phá.
Hắn đã chuẩn bị một thời gian nữa sẽ rời khỏi thành Đông Thương Vệ. Xem ra bản thân không đợi nữ ma quỷ được nữa rồi, thời gian dài trôi qua khiến sự sợ hãi trong lòng hắn biến mất, bình tĩnh tiếp nhận kết quả này.
Tòa thành Đông Thương Vệ này không có gì để hắn lưu luyến.
Một khi cảm giác của bản thân đạt đến 5 mét, hắn sẽ lập tức rời đi. Hắn rất không thích cuộc sống mà ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Nếu nữ ma quỷ thực sự để thứ gì đó trong người mình thì đằng nào cũng sẽ chết, những ngày còn lại cứ sống thật thoải mái, không phải lo lắng cả ngày như bây giờ.
Mỗi ngày đều sửa chữa tạp phiến, kiên trì tập luyện, không biết có phải là do vấn đề tâm tính hay không nhưng tập luyện với cá kiếm hay rèn luyện cảm giác hắn đều thấy có tiến bộ.
Loại cảm giác này rất kì diệu.
***
“Cái gì, ngươi không làm được?” Hồng Đào há hốc miệng, nhìn Mạn Tư Doanh mà không thể tin nổi.
Mạn Tư Doanh gật đầu:”Khí lưu tạp không phải là sở trường của ta, hơn nữa tấm khí lưu tạp này có kết cấu rất đặc biệt, ta không bắt chước nổi.” Ánh mắt của nàng rất tự nhiên, không hề có chút nào giả dối.
Nhìn thấy Hồng Đào đang thừ người ra, hai mắt Mạn Tư Doanh bỗng sáng lên, nàng nói:”Ngươi từng nói có người đã chế tạo được tấm tạp phiến này rồi, không biết ngươi có thể đưa ta đi gặp người đó không? Ta rất tò mò liệu ai có thể làm được tấm tạp phiến này.”