Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Mộ giật mình, thu tất cả lại rồi đứng dậy, chú ý xem xét xung quanh rồi mới ra mở cửa.
“Xin cho hỏi có phải ngài là Trần Mộ tiên sinh không?”
Cất tiếng hỏi trước cửa là một cô gái trang điểm đậm đà, mái tóc ngắn đỏ rực, phong cách ăn mặc cũng rất sặc sỡ và khoa trương. Theo như kiểu nói của Lôi Tử thì mỹ nữ loại này đều là người có tính tình bốc đồng, tùy tiện.
Cô gái này cao hơn Trần Mộ một chút, vóc người chỗ phình chỗ thắt rất hợp lý, nhưng cô nàng tựa chừng như vẫn cố ý ưỡn cao bộ ngực có khí thế kinh người truớc mặt Trần Mộ.
Bất quá Trần Mộ lại không có chút hứng thú nào đặt trên người cô nàng. Hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh để che giấu sự kinh hãi trong lòng. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng đề cập đến tên của hắn nhưng cô gái này lại có thể với chỉ một câu liền gọi đích danh hắn. Điều này chứng tỏ đối phương đã điều tra kỹ lưỡng về bản thân hắn.
“Là ta.” Trần Mộ gật đầu. Rồi ra vẻ tự nhiên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá đối phương.
“Xin hỏi cô là…?”
Vẻ bình tĩnh của Trần Mộ khiến trong mắt cô gái lộ ra một nét tán thưởng. Nàng phát ra nụ cười mê hồn người: “Ta là Trữ Diễm, từ nay về sau là người phụ trách trao đổi chuyên môn cùng với ngươi.”
“Thật không ngờ ngươi lại là tác giả của hai bộ tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp} và {Sư Sĩ Truyền Thuyết}. Thoạt nhìn không giống chút nào cả.” Trữ Diễm vẻ mặt vẫn có chút mơ hồ khó tin. Dưới ánh đèn, đôi môi kiều diễm ướt át của nàng thật là cực kỳ gợi cảm.
“ Ta chỉ là người phụ trách chế tạp thôi, kịch bản là do bằng hữu của ta làm.” Trần Mộ giải thích. Mặc dù lượng công việc của hắn còn nhiều hơn so với Lôi Tử nhưng hắng trước sau vẫn cho rằng kịch bản của Lôi Tử mới là phần quan trọng nhất của hai bộ tạp ảnh.
“Có thực là Lôi Tử không?” Trữ Diễm rõ ràng vẫn cho rằng công việc của Trần Mộ mới là chính.
“Đúng!” Trần Mộ gật đầu. Đối phương đã có thể điều tra ra mình, thì tìm hiểu được chi tiết này cũng không thành vấn đề.
Trữ Diễm nói có chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, ta rất thích {Không Hẹn Mà Gặp} và {Sư Sĩ Truyền Thuyết}. Ai dà, Cũng tại Tả gia thôi, bằng không ta đã có rất nhiều tạp ảnh để xem rồi.” Cặp mày liễu cau lại, gương mặt lộ đầy vẻ hờn dỗi song lại rất nhí nhảnh đáng yêu.
Cũng may Trần Mộ có khả năng đề kháng với mỹ nữ rất cao nên đối với chuyện này không chút động lòng. Hơn nữa kiểu giam lỏng biến tướng này càng làm hắn luôn đề cao cảnh giác, không dám buông lơi thì làm sao có hứng thú mà quan tâm mỹ nữ.
Trữ Diễm nhìn Trần Mộ cười khúc khích: “ Ta vốn tưởng chế tạp sư làm {Không Hẹn Mà Gặp} và {Sư Sĩ Truyền Thuyết} phải cực kỳ anh tuấn, tiêu sái hơn người. Ai dè lại là một gã đầu gỗ chán ngắt như ngươi. Ài, thật đáng thương cho ta khi nãy còn chủ động nhận nhiệm vụ này. Không trách tại sao lúc nãy Bằng ca cười trộm ta.”
Nói xong nàng lấy ra một tấm tạp phiến đưa cho Trần Mộ: “Đây là những tạp phiến đều cần ngươi sửa chữa. Ngươi cứ lựa chọn ra mà sửa, được bao nhiêu tính bấy nhiêu. Còn đây là số thông tin tạp của ta. Sửa xong hết thì liên lạc với ta.”
“Được!” Trần Mộ đáp và nhận lấy đống tạp phiến. Nhiệm vụ đầu tiên của bản thân rốt cuộc cũng tới, chỉ có điều hơi muộn so với dự tính của hắn. Nhưng câu nói kế tiếp lại làm Trần Mộ có chút bất ngờ.
“ Nhưng nếu không thật cần thiết thì đừng làm phiền ta.” Cô gái ngưng một chút đoạn nói tiếp: “Gần đây ta nhiều việc nhưng thật ra ta và ngươi cũng có chút liên quan.”
“Có liên quan cùng ta?” Trần Mộ kinh ngạc bật dậy.
“Tả gia, ha ha, không phải là cừu gia của ngươi sao? Lần trước bọn họ đến tìm chúng ta muốn đem ngươi đi, chúng ta dĩ nhiên là từ chối. Sau đó hai bên lập tức giao chiến.” Trữ Diễm kể với giọng rất nhẹ nhàng như kể về một chuyện bình thường vậy.
Trữ gia cùng Tả gia xung đột? Tin bất ngờ này làm Trần Mộ thất kinh. Thời gian này hắn không đi ra ngoài nên cũng không biết tin tức gì. Song hắn lập tức bình tĩnh lại, hai nhà này e rằng đã có mưu đồ thôn tính lẫn nhau từ trước, chỉ không có lý do thôi, còn mình vừa vặn lại thành cái lý do hợp lý nhất.
Điều Trần Mộ đoán cũng không xa với sự thật lắm. Có điều sự tình càng về sau càng phức tạp, trong đó còn dính líu tới rất nhiều lợi ích. Hành động lần này của Tinh Viện có thể nói là có ảnh hưởng rất lớn. Hiện giờ trong mắt của các thế lực thì giá trị thành Đông Thương Vệ được đẩy lên rất cao, tất thảy đều đứng bên ngoài mà thèm thuồng. Bởi vậy giữ lấy vị trí đứng mũi chịu sào này là thế lực lớn nhất trong thành Đông Thương Vệ – Tả gia.
Xung đột giữa hai bên càng lúc càng khốc liệt, các thế lực không ngừng tham dự vào, tình thế cuộc chiến càng lúc càng hỗn loạn Một lần hoạt động giao lưu của Tinh Viện đã mang đến sự bất ổn rất lớn cho thành Đông Thương Vệ, Trần Mộ chỉ là gặp đúng thời điểm này thôi.
Trần Mộ cũng không hỏi tiếp, hắn rất hiểu cái đó và mình không có liên quan gì nhiều. Hắn càng quan tâm đến cảnh ngộ chính mình thì càng chú ý đến việc đề cao thực lực bản thân.
Trữ Diễm rời đi, Trần Mộ vẫn ngồi yên lặng một hồi lâu. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về tin tức vừa rồi. Sau chừng nửa canh giờ hắn mới đứng dậy, trong mắt đã hết vẻ căng thẳng. Các thế lực đánh nhau càng kịch liệt thì Trữ gia càng ít có chủ ý đối với hắn. Điều này hiện giờ đúng là không gì có thể tốt hơn.
Hắn cũng nhanh chóng bỏ chuyện này ra khỏi đầu. Trước mắt còn chuyện quan trọng khác phải làm.
Thả lỏng tâm tình, Trần Mộ tiến vào một trạng thái kỳ ảo, trạng thái này còn có thể tăng cao hơn nữa nhưng lại mất khoảng thời gian nhất định để điều chỉnh. Trong thực chiến không có tác dụng lớn, có kẻ địch nào lại để cho mình có thời gian thong thả điều chỉnh đây?
Chừng mười phút sau, cảm giác của Trần Mộ đã có trạng thái đạt đến mức hoàn hảo. Hắn mở mắt đứng dậy, thử nhún nhảy một chút, và rất hài lòng với cảm nhận lực lượng dưới chân.
Lấy tạp phiến thần bí ra cắm vào độ nghi, một lần nữa tiến vào thủy thế giới nhưng lần này Trần Mộ trong lòng đầy tự tin. Hắn có dự cảm lần này nhất định sẽ thành công.
“Khiêu chiến cá kiếm! Bắt đầu.” Trần Mộ đã động, động tác của hắn cực nhanh ngay cả khi đang dưới nước làm cho người ta có cảm giác hắn như một tia chớp. Hắn đã quen thuộc với sự kinh khủng của cá kiếm. Không cần thăm dò, ngay từ đầu hắn đã vọt thẳng vào trong đàn cá kiếm đang bơi qua bơi lại.
Lần này như chọc trúng tổ ong vò vẽ, toàn bộ cá kiếm khí thế hung hãn bừng bừng nhắm hắn mà lao tới. Cảm giác trong cơ thể hắn như một con suối cuồn cuộn chảy xiết, mười vạn tia cảm giác phát tán xung quanh cơ thể hắn.Cảm giác của hắn đối với xung quanh trong nháy mắt đã tăng lên tới mức kinh khủng, chu vi của cảm giác cũng tăng đến mức cực hạn. Mũi chân đạp lún xuống cát mịn, sau đó bắn ra như tia chớp. Toàn thân biến hóa theo luồng nước, không ngừng điều chỉnh từng chút một. Điều chỉnh nhìn thì không quá nhanh nhưng luôn vừa vặn tránh thoát được đám cá kiếm đang xông đến từ tứ phía.
Điều làm người ta khó hiểu nhất là toàn thân Trần Mộ giống như đều có mắt, bất kể cá kiếm từ phía sau lao tới cũng không hề chạm được vào y phục của hắn. Nếu như có người chứng kiến màn này, nhất định sẽ phải kinh ngạc đến há mồm. Thân ảnh Trần Mộ đã biến thành hư ảnh, hòa vào những lằn sóng ngầm trong thủy thế giới một cách hư ảo, khó nhận ra.
Giờ phút này, âm thanh già nua trong tai của Trần Mộ giống như âm thanh tự nhiên, thậm chí còn dễ chịu hơn những âm thanh của mỹ nữ hắn từng nghe.
Bỗng dưng, trước mặt hắn xuất hiện một khối cầu sáng mờ cao gần bằng Trần Mộ. Bên ngoài khối cầu có thể trông rõ những gợn nước chuyển động chậm rãi.
“Phương pháp sử dụng cảm giác trong cận chiến”
Trên bề mặt khối cầu hiện ra một hàng chữ, Trần Mộ có cảm giác toàn bộ nỗ lực, toàn bộ đau khổ để giành giải thưởng khi khiêu chiến cá kiếm cũng đáng giá. Bản thân hắn cũng may mắn không quá hấp tấp, nếu không ắt sẽ tổn thất lớn.
Hắn thèm thuồng nhìn chằm chằm vào khối cầu sáng.
Trần Mộ say mê nhìn những hàng chữ màu vàng nhạt hiện lên liên tục, trên đó mô tả chi tiết về cách sử dụng cảm giác trong cận chiến. Không nghi ngờ gì, đây là những thứ rất giá trị với Trần Mộ.
Trong khiêu chiến cá kiếm, nhân tố quan trọng nhất là cảm giác. Nếu không duy trì nguồn cảm giác ở trạng thái cao độ thì hắn cũng không duy trì được sự nhạy bén của lục thức và e rằng cũng không có khả năng vượt qua được khiêu chiến cá kiếm.
Sử dụng cảm giác để tăng cường khả năng cận chiến, đã đề cập đến một vài ý tưởng làm cho hắn thực sự đại khai nhãn giới. Dẫu kiến thức của Trần Mộ còn hạn hẹp nhưng hắn cũng mơ hồ cảm giác rằng đây là thứ rất giá trị.
Không dám phân tâm, Trần Mộ xem lại toàn bộ văn tự một lần nữa cho đến khi tất cả in sâu toàn bộ trong đầu. Thiên văn chương này cũng không quá dài, phần liên quan đến kỹ xảo cụ thể không nhiều. Nó giống như một loại tổng kết, tổng hợp gì đó, bên trong có nhiều những ý nghĩ, ý tưởng mà những ý nghĩ, ý tưởng này cũng không liên quan đến kỹ xảo.
Trần Mộ nhận ra nó chỉ là một kiện bán thành phẩm, rõ ràng là người chế tác vẫn chưa hoàn thành nó. Nhưng dù sao những thứ này cũng khiến cho Trần Mộ bàng hoàng. Hắn đọc không sót một chữ, đến khi nhớ kỹ tất cả rồi mới chịu đứng lên.
Mặc dù thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần Trần Mộ lại cực kì phấn khởi. Khiêu chiến cá kiếm mang đến cho hắn một thứ khiến cho người khác cũng phải ghen tỵ, vậy thì vòng tiếp theo của thần bí tạp phiến sẽ là cái gì?