Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Tây Du Nhất Mộng, muốn xây dựng sơn trại, người chơi phải xin phép qua NPC Sơn Đại Vương, một cái tên rất tục, tạo hình cũng rất giống cường đạo trong nguyên tác, mặt ngoài dữ tợn hung thần ác sát, có điều thực lực thì cả con kiến cũng không bằng! Đại Nhiệt lần đầu tiên đọc Tây Du Ký đã cảm thấy rất khó hiểu — tại thế giới toàn thần tiên yêu phật, tác giả lại cho xuất hiện đối thủ của Đại Thánh ở đoạn đầu thỉnh kinh là những nhân vật cường đạo thế này, thật sự quá nhỏ bé đi. Hoàn toàn không có tác dụng gì trong thời đại, cũng không phụ trợ thêm tí nào vẻ oai phong của Tề Thiên Đại Thánh.
Nhưng tới khi lớn lên hắn lại hiểu được: đối thủ tuy rằng yếu, nhưng là đại biểu sự xấu xa của phàm nhân, cả ngày vô cớ sinh sự, thích không làm mà hưởng, ưa đánh giết, cũng coi như là nguyên do vì sao cần phải xuất hiện việc "Thỉnh kinh" — trừng trị thích đáng, rèn luyện và cảm hóa nhân tính.
Khụ khụ, ngượng ngùng, lạc đề xa quá rồi!
Đại Nhiệt thật sự bội phục mình, thấy NPC cường tráng này lại có thể liên tưởng ra nhiều thứ như vậy, quá là tài tình luôn. Hắn nhịn không được muốn ca ngợi chính mình.
Yến Cuồng Đồ thấy hắn chẳng nói năng gì, chỉ ngây ngô đứng mà cười, không khỏi đánh tiếng:
- Hiền đệ, bỏ tiền kìa!
- Tiền? Tiền gì?
Đại Nhiệt mờ mịt.
- Xây dựng sơn trại năm mươi vạn đồng… Đừng dùng loại ánh mắt mê đắm ấy nhìn anh… Chú không phải là đã bán một thanh Kim Kích Tử cho Thiên Hạ Hội sao?
Đại Nhiệt giống như một con chuột bị người dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên:
- Lão đại à, không phải chứ! Tín vật em bỏ, tiền cũng muốn em bỏ nốt à! Làm người phải có đức tí chứ!
Yến Cuồng Đồ cười ha ha nói:
- Chú giờ là đại đương gia, đại cổ đông, ra tiền ra sức là đúng rồi.
Á đù, lúc nào thì ca thành đại đương gia vậy? Đại Nhiệt nghi hoặc nhìn mọi người.
Chỉ thấy đội viên Cuồng Nhiệt Giả tự giác sắp xếp hàng ngũ, rồi giống như xã hội đen trên phim, cung kính xoay người về phía hắn hành lễ rồi cùng hô thật to:
- Đại đương gia!
Đại Nhiệt thiếu chút ngã ngửa, tội nghiệp nhìn Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Anh nghĩ rồi! Làm sơn trại đầu tiên ở Trường An nhất định sẽ thành cây to đón gió khiến người đố kỵ, để chống đỡ được nhất định phải có cao thủ trấn thủ. Mà chú chính là cao thủ như vậy. Anh biết chú thích độc lai độc vãng, cho nên nếu chú không muốn quản lý sơn trại thì cứ giao hết cho anh xử lý. Nhưng chức vụ 'đại đương gia' vạn người chiếu mắt này nhất định chú phải ngồi! Đây là trời cao đã an bài đấy!
- Trời cao an bài thì rất lớn sao?
Đại Nhiệt rất là không tình nguyện. Cứ đùa, làm đại đương gia áp lực rất lớn, cả ngày đấu uy phong, phóng thích bá vương khí, làm không tốt có khi cả đêm mất ngủ…
- Trời không lớn còn cái gì lớn? Hừ, hiền đệ, đừng vòng vo, dù sao chú nhất định phải làm!
Yến Cuồng Đồ một bước cũng không nhường.
Đường này không thông, Đại Nhiệt bắt đầu chuyển biến lí do thoái thác, chớp chớp con mắt:
- Nếu em làm đại đương gia, vậy anh làm cái gì?
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Anh tự nhiên là làm nhị đương gia.
Sơn trại có quy chế khá đơn giản, không như giáo phái tồn tại vô số chức vị. Trong sơn trại chỉ tồn tại ba người nắm thực quyền, phân biệt là đại đương gia, nhị đương gia và tam đương gia. Trong đó tự nhiên có phân cao thấp, đại đương gia có quyền sở hữu sơn trại, có thể tự chủ tiến hành bất cứ thao tác thay đổi nào trong sơn trại, bao gồm bổ nhiệm và miễn nhiệm nhị đương gia tam đương gia cùng với phát động sơn trại chiến, giải tán sơn trại, chuyển nhượng sơn trại v.v… Nhị đương gia phụ trách nhân sự, đá người này thu người kia, nhưng không thể vượt quyền của đại đương gia trong những chuyện mang tính quản lý sơn trại; mà chức vụ tam đương gia cũng tương đối quan trọng, chịu trách nhiệm quản lý và phân phối tài chính.
Đại Nhiệt nhìn Yến Cuồng Đồ, dùng ra một chiêu cuối cùng là phép khích tướng:
- Nguyện ở dưới người khác không phải tác phong của anh!
Yến Cuồng Đồ cười to:
- Làm người phải biết tiến thối đúng lúc, đừng quên, mục tiêu cuối cùng của anh là làm lão đại giáo phái, cấp bậc giáo phụ mới là thứ anh truy cầu.
Kỳ thật ý tưởng chân thật trong lòng hắn là — quan hệ huynh đệ giữa hắn và Đại Nhiệt, ai làm lão đại không phải đều giống nhau? Hơn nữa lấy thanh danh cùng tu vi hiện tại của Đại Nhiệt, đảm đương đại đương gia là thích hợp nhất, có lợi nhất.
Đại Nhiệt dở khóc dở cười, nghĩ lại: làm sơn trại đại đương gia, cảm giác không tồi, dù sao mọi chuyện cần xử lý đều đã có Yến đại ca! Coi như là thể nghiệm một loại thân phận mới đi.
Vấn đề là, trên người hắn cũng không có nhiều tiền như vậy.
Bán Kim Kích Tử được năm mươi vạn, sau khi mua một lượng lớn tiền thuốc đã chỉ còn lại có hơn ba mươi vạn, lại tiêu tốn năm vạn mua Lục Nhĩ Phi Phong, cuối cùng còn lại vừa vặn ba mươi vạn.
Không tiền nửa bước khó đi, con mẹ nó chứ, ai nghĩ ra câu chuẩn thật!
Đại Nhiệt nói ra vấn đề tài chính.
Yến Cuồng Đồ nhăn tịt mày rậm lại — vì kiếm tiền mua động phủ, hắn đã táng gia bại sản, còn nợ như chúa Chổm, mà đông đảo đội viên Cuồng Nhiệt Giả chủ yếu đều là chủ nợ của hắn, giờ còn mặt mũi nào kêu gọi bọn họ bù thêm giúp? Nhưng mà vấn đề tài chính này làm sao đây?
Đệch! Bạn gái đã nằm ra mà hiệu thuốc lại đóng cửa không bán áo mưa, đây không phải là muốn gấp chết người sao?
Tình cảnh đang lâm vào im lặng, Tuổi Trẻ Lông Bông chợt cất tiếng:
- Đại đương gia, chỗ này em có 1 vạn 2 ngàn đồng, coi như chút tâm ý em hiến cho sơn trại đi!
Hắn mới mở miệng, thân là thành viên tích cực của Cuồng Nhiệt Giả Ta Là Tiểu Bảo lập tức không cam lòng yếu thế hô:
- Em cũng có 1 vạn!
- Em còn 8000!
- Toàn bộ tài sản đây, 1 vạn 3!
......
Có đám Tuổi Trẻ Lông Bông mở màn, các đội viên khác cũng sôi nổi khẳng khái quyên tiền, cuối cùng thật sự gom đủ hơn 20 vạn — đối với bọn họ mà nói, đây đã là hạn độ lớn nhất bọn họ có thể lấy ra lúc này.
Đối mặt từng khuôn mặt nhiệt tình chân thành, Đại Nhiệt không khỏi có chút cảm động — hắn và bọn họ căn bản không có giao tình gì, chỉ kết nối với nhau qua Yến Cuồng Đồ, thậm chí còn từng có hiểu lầm. Nhưng hiện tại, bọn họ lại đem tiền mình tiết kiệm được hiến cả ra, để giúp Đại Nhiệt dựng lên một cái sơn trại thuộc về hắn!
Xin chú ý! Chỗ khác nhau lớn nhất giữa giáo phái cùng sơn trại là: sơn trại thuộc về tư nhân, mà giáo phái thuộc về công hữu. Nói cách khác, sơn trại một khi xác lập, Đại Nhiệt sẽ được hệ thống xác nhận là đại đương gia, cũng tức là sơn trại đó thuộc về tài sản riêng của hắn, hắn có thể tùy tiện xử trí không cần phải thông qua bất kỳ người nào đồng ý, hắn thậm chí có thể đem sơn trại bán đi!
Cho nên nói, mọi người tự phát góp vốn, vô hình trung đã tỏ rõ quan điểm tin tưởng ở Đại Nhiệt, tin hắn sẽ đem sơn trại làm tốt. Rồi sau đó, đương nhiên mỗi người đều cũng có chút tư tâm, đó chính là bọn họ làm lứa thành viên đầu tiên trong sơn trại nhất định sẽ nhận được phúc lợi hồi báo thích đáng.
Đại Nhiệt âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định sẽ cấp cho mỗi người hiến quỹ một phần hồi báo thỏa đáng — thời đại bây giờ, dệt hoa trên gấm quá thừa, đưa than ngày tuyết mới chính thức hoạn nạn thấy chân tình!
Đem tiền chuẩn bị tốt, Kỳ Lân Ngọc Tí lấy ở trên tay, Đại Nhiệt bắt đầu cùng NPC Sơn Đại Vương đối thoại, khởi động trình tự…