Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Freddi Linklatter đang ngồi trên mép của cầu bốc hàng và hút một điếu Marlboro. Chiếc áo khoác đồng phục Discount Electronix của cô ta được gấp ngay ngắn bên cạnh, cái mũ lưỡi trai DE đặt lên trên. Cô ta đang nói về gã cuồng tín nào đó đã làm cô ta cáu điên. Người ta lúc nào cũng làm cô ta cáu điên, và cô ta kể với Brady tất cả điều đó vào giờ giải lao. Cô ta trút cho hắn hết chương này sang hồi khác, vì Brady là một người biết lắng nghe.
“Thế là hắn bảo tôi, hắn bảo chứ. Tất cả những kẻ đồng tính sẽ phải xuống địa ngục, và tiểu luận này lý giải tất cả về điều đó. Vậy là tôi phải cầm thôi, đúng không? Có một bức ảnh ngay ngoài bìa chụp hai gã đồng tính mông lép - mặc vest thời trang, tôi thề có Chúa - đang nắm tay nhau và nhìn vào một cái hang lửa cháy ngùn ngụt. Lại còn con quỷ nữa chứ! Với một cái đinh ba! Tôi không nói dối cậu đâu. Dù vậy tôi vẫn cố thảo luận chuyện đó với hắn. Tôi có cảm giác rằng hắn muốn có một cuộc nói chuyện. Vì vậy tôi mới bảo, tôi nói, Anh phải ngẩng mặt ra khỏi Sách LABITTICUS hay thứ gì cũng được đủ lâu để đọc một vài nghiên cứu khoa học chứ. Ý tôi muốn nói là, đồng tính là bẩm sinh, anh có nghe không hả? Hắn mới bảo, Điều đó hoàn toàn không đúng. Đồng tính là hành vi đua đòi và có thể từ bỏ được. Đương nhiên là tôi không thể tin được rồi, đúng không? Tôi chỉ muốn bảo, Anh định đùa tôi chắc. Nhưng tôi không nói thế. Điều tôi nói là, Nhìn tôi này, anh bạn, nhìn cho thật kỹ vào. Đừng có ngại, cứ nhìn từ trên xuống dưới đi. Anh thấy gì nào? Và trước khi hắn kịp phọt thêm chút rác rưởi nào, thì tôi đã bảo, Anh thấy một thằng đàn ông, đó mới là điều anh thấy. Chỉ có điều Chúa đã lơ đễnh thành thử trước khi kịp gắn một con giống vào người tôi thì ông ta đã lại chuyển qua hàng khác. Thế là hắn mới bảo…”
Brady theo kịp cô ta - câu được câu mất - cho đến khi Freddi nói đến phần Sách LABITTICUS (ý cô ta nói là Leviticus, nhưng Brady chẳng đủ bận tâm đến mức đi cải chính cô làm gì), và sau đó hắn hầu như bỏ mặc cô ta, chỉ nghe vừa đủ để thỉnh thoảng lại ném vào một tiếng ừ hứ. Hắn thực sự không thấy khó chịu chút nào với màn độc thoại. Nghe lại còn du dương, giống như nhạc của nhóm rock LCD Soundsystem mà thỉnh thoảng hắn vẫn nghe trên ipod khi đi ngủ. Freddi Linklatter quá cao đối với một cô gái, với chiều cao 1m8 hoặc 1m89, cô ta lừng lững đổ bóng lên Brady và điều cô ta nói quả là chính xác: cô ta mà trông giống một cô gái thì cũng chẳng khác nào BRADY HARTSFIELD trông giống Vin Diesel. Cô ta toàn diện kiểu jean dáng 501 ống đứng, giày ủng đi motor, và một chiếc áo phông màu trắng trơn phẳng lì không hề thấy tí bóng dáng nào của ngực nghiến. Mái tóc màu vàng sậm được húi cua gần sát đầu. Cô ta không đeo khuyên tai hay đồ trang điểm gì. Có khi cô ta còn cho rằng Mai Factor[12] là lời tuyên bố về điều mà một gã trai nào đó đã làm với một cô ả ở đằng sau kho cỏ khô của ông già.
Hắn buông những câu và ừ hứ cùng đúng rồi, nhưng suốt thời gian ấy hắn chỉ băn khoăn tên cớm già đã làm gì với bức thư của mình, và liệu tên cớm già có thử liên lạc qua Chiếc Ô Xanh hay không. Hắn biết rằng gửi bức thư đi là một sự mạo hiểm, nhưng cũng không lớn cho lắm. Hắn đã vẽ ra một văn phong khác hoàn toàn phong cách thật của mình. Khả năng tên cớm già mò ra được thứ gì đó hữu ích từ bức thư là gần như bằng không.
Chiếc ô Xanh của Debbie là sự mạo hiểm lớn hơn một chút, nhưng nếu tên cớm già nghĩ lão có thể lần ra hắn theo cách đó, lão sẽ bị bất ngờ to. Máy chủ của Debbie được đặt ở Đông Âu, và ở Đông Âu thì tính riêng tư của máy tính cũng giống như sự sạch sẽ ở mỹ: chỉ đứng sau lòng kính Chúa[13] .
“Thế là hắn bảo, Tôi thề đúng là như thế mà, hắn còn bảo, Rất nhiều phụ nữ Thiên Chúa giáo trẻ trong nhà thờ của chúng tôi có thể chỉ cho cô thấy cách sửa mình, và nếu để tóc mọc dài ra, trông cô sẽ rất xinh. Cậu có tin được không? Thế tôi bảo hắn, Chỉ cần bôi trát một tí thôi là trông anh cũng xinh kém đếch gì.
Cứ diện lên người cái áo khoác da, và cái vòng cổ chó là có khi anh vớ được một mối hẹn ngon lành ở Corral đấy. Bắn vãi nước sướng lần đầu tiên trong tiếng nhạc của Tower of Power. Câu đấy khiến hắn tức điên và hắn mới bảo, Nếu cô định chuyển sang xúc phạm cá nhân trong chuyện này…”
Dù thế nào, nếu tên cớm già muốn lần theo dấu vết máy tính, lão sẽ phải giao nộp bức thư cho lũ cảnh sát bộ phận kỹ thuật hình sự, và Brady không nghĩ lão sẽ làm như thế. Ít nhất cũng không phải ngay lúc này. Chắc chắn lão phải rất buồn chán khi cứ ngồi đó chẳng có gì ngoài chiếc ti vi làm bạn. Và còn khẩu côn xoay nữa, tất nhiên rồi, khẩu súng mà lão để bên cạnh mình cùng lon bia và mấy quyển tạp chí. Không thể nào quên được khẩu côn xoay. Brady chưa bao giờ trông thấy lão thực sự nhét khẩu súng vào trong miệng, nhưng đã vài lần hắn nhìn thấy lão cầm nó. Những người hạnh phúc ngời ngời chẳng bao giờ lại ôm súng trong lòng như thế cả.
“Thế là tôi bảo hắn, tôi nói chứ, Đừng có nổi đóa lên vậy. Cứ có người phản bác lại những ý tưởng quý báu của mình là bao giờ các anh cũng nổi đóa lên. Cậu có để ý thấy điều đó ở dân Thiên Chúa không?”
Hắn không để ý nhưng cũng ừ bừa.
“Chỉ có điều thằng cha này lại lắng nghe. Hắn thực sự chịu lắng nghe. Và cuối cùng bọn tôi đến Hosseni’s Bakery uống cà phê. Ở đó, tôi biết chuyện này thật khó tin, chúng tôi quả thực đã gần như là đối thoại. Tôi chẳng đặt quá nhiều hy vọng lắm vào loài người, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc này lúc khác…”
Brady rất chắc chắn rằng bức thư sẽ khiến tên cớm già phấn chấn lên, ít nhất là ban đầu. Lão đâu có nhận được ngần ấy lời vinh danh công trạng nếu là kẻ ngu đần, và lão sẽ nhìn thấy ngay gợi ý được che đậy về việc lão nên tự sát theo cách mà bà Trelawney đã làm. Che đậy? Che không kín lắm. Ý đồ đó đã lồ lộ ngay từ đầu rồi. Brady tin rằng lão cớm già sẽ lồng lộn lên, ít nhất là trong một thời gian. Nhưng một khi lão chẳng đi được đến đâu, nó sẽ càng khiến cho cú ngã còn đau đớn hơn. Và rồi, một khi lão cớm già bập phải mỗi câu Chiếc Ô Xanh, Brady có thể thực sự bắt tay vào việc.
Lão cớm già đang nghĩ, Nếu tao có thể khiến mày nói chuyện, tao sẽ dụ được mày.
Chỉ có điều Brady dám cược rằng lão cớm già chưa bao giờ từng đọc Nietzsche; Brady cược rằng lão giống một người thích John Grisham hơn. Ấy là nếu lão có đọc sách. Khi ngươi trừng mắt nhìn sâu vào vực thẳm, Nietzsche đã viết, vực thẳm cũng trừng mắt nhìn ngươi.
Tao là vực thẳm đây, lão già. Chính tao.
Tất nhiên lão cớm già là thách thức lớn hơn mụ Olivia Trelawney dằn vặt đáng thương kia… nhưng việc đánh gục bà ta là một cú chích bỏng giãy vào hệ thần kinh mà Brady không thể dừng được khao khát được thử lại lần nữa. Ở một vài góc độ thì việc dồn ép Livvy[14] Ngọt ngào đến mức loạn óc còn ép phê hơn cả việc phạt một đường cắt đẫm máu qua đám vô lại tìm việc ở City Center. Vì nó đòi hỏi phải có đầu óc. Nó đòi hỏi phải có sự đầu tư công sức. Nó đòi hỏi phải lên kế hoạch. Và đôi chút tiếp tay của bọn cảnh sát cũng chẳng hại gì. Liệu chúng có đoán được rằng chính những suy đoán lầm lạc của chúng cũng có lỗi một phần trong việc Livvy Ngọt ngào tự tử? Có lẽ Huntley thì không, một khả năng như vậy sẽ chẳng bao giờ hiện lên trong cái đầu trì độn của hắn. À, nhưng còn Hodges. Có thể lão nghi ngờ. Một vài con chuột nhắt gặm nhấm mấy sợi thần kinh nằm tít sâu trong bộ óc cảnh sát lọc lõi của lão Brady hy vọng là vậy. Còn nếu không, có thể hắn sẽ tìm được cơ hội nói cho lão biết. Trên trang Chiếc Ô Xanh.
Dù vậy, chủ yếu vẫn là hắn. Brady Hartsfield. Công lao của ai thì người ấy hưởng. Vụ City Center là bằng búa tạ. Còn đối với Olivia Trelawney, hắn đã dùng một con dao phẫu thuật.
“Cậu có nghe tôi nói không đấy?” Freddi nói.
Hắn cười. “Chắc đoạn rồi tôi có hơi lơ đãng một chút.”
Đừng bao giờ nói dối khi bạn có thể nói thật. Sự thật không phải lúc nào cũng là con đường an toàn nhất, nhưng hầu hết là như vậy. Hắn mơ màng tự hỏi không biết cô ta sẽ nói gì nếu hắn nói với cô ta, Freddi, tôi chính là tên Sát nhân Mercedes. Hoặc nếu hắn nói, Freddi, có bốn cân rưỡi thuốc nổ dẻo tự chế trong tủ dưới tầng hầm nhà tôi.
Cô ta đang nhìn hắn như thể cũng đọc được những ý nghĩ đó và Brady chợt thấy chột dạ. Rồi cô ta nói, “Là do làm hai công việc một lúc đấy, anh bạn ạ. Nó sẽ làm cậu đổ mất thôi.”
“Ừ, nhưng tôi muốn quay trở lại trường đại học, và chẳng có ai trả tiền cho chuyện đó ngoại trừ chính tôi cả. Mà lại còn mẹ tôi nữa.”
“Bợm vang.”
Hắn cười. “Thực ra mẹ tôi giống dân bợm vodka hơn.”
“Mời tôi đến nhà đi,” Freddi nói một cách nghiêm nghị. “Tôi sẽ lôi phéng bà ấy đến một buổi họp mặt AA[15] là xong.”
“Chẳng ăn thua đâu. Cậu biết Dorothy Parker đã nói gì, đúng không? Bạn có thể dẫn một ả điếm đến với văn hóa, nhưng bạn không thể bắt ả suy nghĩ.”
Freddi ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi ngửa đầu ra sau và cất lên một tràng cười khàn đục vị Marlboro. “Tôi chẳng biết Dorothy Parker là ai, nhưng tôi sẽ lưu câu ấy lại.” Cô ta lấy lại vẻ nghiêm nghị. “Nghiêm túc nhé, sao cậu không hỏi Frobisher xin làm thêm mấy giờ. Công việc kia của cậu chẳng bõ bèn gì.”
“Tôi sẽ cho cô biết tại sao cậu ấy không xin Frobisher cho làm thêm giờ,” Frobisher vừa nói, vừa bước từ bên trong ra sân chất hàng. Anthony Frobisher còn trẻ và đeo kính nhìn như mọt sách. Ở khoản này thì trông gã cũng giống hầu hết nhân viên của Discount Electronix. Brady cũng còn trẻ, nhưng dễ nhìn hơn Tones Frobisher. Dù không thể gọi hắn là đẹp trai được. Thế cũng tốt. Brady rất sẵn lòng được xem như không có gì nổi bật.
“Khai sáng bọn này xem nào,” Freddi nói và dụi tắt điếu thuốc lá. Qua phía bên kia của khu vực bốc hàng, phía sau cửa hàng bán lẻ chiếm giữ dải phía Nam của trung tâm mua sắm Birch Hill, là nơi đỗ xe của các nhân viên (chủ yếu là những chiếc xe cũ cà tàng) và ba chiếc VW Beetles sơn màu xanh lục sáng. Những chiếc xe luôn được lau rửa sạch bóng, và ánh mặt trời cuối xuân lấp lánh trên cửa kính của chúng. Ở hai bên thân xe, sơn màu xanh da trời, là CÓ VẤN ĐỀ VỚI MÁY TÍNH? HÃY GỌI CHO CYBER PATROL CỦA DISCOUNT ELECTRONIX!
“Circuit City đã toi còn Best Bay thì đang ngắc ngoải,” Frobisher nói bằng giọng của giáo viên trung học đang giảng bài. “Discount Electronix cũng đang ngắc ngoải, cùng với nhiều công ty khác đang phải thở bằng máy do hậu quả của cách mạng máy tính: các tờ báo, nhà xuất bản sách, cửa hàng băng đĩa, và Công ty Dịch vụ Bưu chính Hoa Kỳ. Đấy mới chỉ là vài ví dụ thôi.”
“Cửa hàng băng đĩa?” Freddi vừa hỏi, vừa châm một điếu thuốc khác. “Cửa hàng băng đĩa là cái gì?”
“Hỏi hơi bị xóc óc đấy,” Frobisher nói. “Tôi có một người bạn cứ khăng khăng là dân les không có khiếu hài hước, nhưng…”
“Anh mà có bạn cơ à?” Freddi hỏi. “Ái chà chà. Ai biết đâu?”
“… nhưng rõ ràng cô đã chứng tỏ là anh ta sai. Các người không làm thêm giờ vì công ty đang sống sót chỉ nhờ vào máy tính mà thôi. Hầu hết là đồ rẻ tiền sản xuất tại Trung Quốc và Philippines. Đại đa số khách hàng của chúng ta không còn muốn những thứ rác rưởi khác mà chúng ta bán.” Brady nghĩ chỉ có Tones Frobisher mới nói đại đa số. “Điều này một phần là vì cuộc cách mạng công nghệ, nhưng cũng là do…”
Frobisher tức tối lườm họ một lúc, rồi nói, “Ít nhất thì các người cũng còn chịu nghe. Brady, cậu tan ca lúc hai giờ đúng không?”
“Vâng. Việc kia của tôi bắt đầu lúc ba giờ.”
Frobisher nhăn cái phần mũi quá khổ giữa mặt gã để thể hiện mình nghĩ gì về công việc kia của Brady. “Có phải tôi vừa nghe cậu nói gì về việc quay lại trường học à?”
Brady không trả lời câu hỏi đó, vì bất kỳ điều gì hắn nói cũng có thể sai lầm. Anthony “Tones” Frobisher không được phép biết là Brady ghét gã. Căm thù gã bỏ mẹ. Brady ghét tất cả mọi người, kể cả bà mẹ say xỉn của hắn, nhưng cũng giống như lời bài hát nhạc đồng quê cũ ấy: lúc này thì không ai cần biết làm gì.
“Cậu hai mươi tám rồi, Brady. Đủ lớn để cậu không còn phải chơi cái trò mua bảo hiểm tập thể[16] rẻ mạt ấy mới có tiền mua bảo hiểm xe - điều đó thì cũng tốt thôi - nhưng hơi quá già để bắt đầu sự nghiệp học làm kỹ sư điện. Hoặc kể cả lập trình máy tính nữa.”
“Đừng thối thế chứ,” Freddi nói. “Đừng có thối như cứt thế, Tones.”
“Nếu nói thật mà biến người thành cứt, tôi sẽ làm cục cứt.”
“Ừ”, Freddi nói. “Anh sẽ đi vào lịch sử. Tones Cứt Thối Nói Thật. Bọn trẻ ở trường sẽ học về anh.”
“Tôi không thấy phiền vì một chút sự thật đâu,” Brady nói.
“Tốt. Cậu có thể không thấy phiền suốt thời gian cậu nhập danh mục và dán nhãn đĩa DVD luôn. Bắt đầu ngay bây giờ.”
Brady vui vẻ gật đầu, đứng lên và phủi bụi sau mông quần. Chương trình khuyến mại năm mươi phần trăm của Discount Electronix sẽ bắt đầu lần sau đó; ban giám đốc ở New Jersey đã quyết định rằng DE phải rút ra khỏi ngành kinh doanh đĩa DVD vào tháng Một năm 2011. Dòng sản phẩm béo bở một thời nay đã bị bóp nghẹt bởi Netflix và Redbox. Chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn gì trong cửa hàng ngoài máy tính gia đình (sản xuất tại Trung Quốc và Philippines) và ti vi màn hình phẳng, thứ mà trong thời buổi suy thoái nặng này ít người có khả năng mua.
“Còn cô,” Frobisher nói, quay sang Freddi, “có một cuộc gọi chăm sóc khách hàng.” Gã chìa cho cô ta một tờ giấy giao việc màu hồng. “Một bà già bị treo máy. Dù sao thì đó cũng là những gì bà ấy nói.”
“Rõ, mon captian[17] . Tôi sống để phục vụ mà.” Cô ta đứng bật dậy, giơ tay chào và cầm lấy tờ phân công gã đang chìa ra.
“Nhét cái áo vào trong quần. Đội mũ lên cho khách đỡ ghê cái kiểu đầu quái gở ấy. Đừng lái xe nhanh quá. Thêm một vé phạt nữa là cuộc sống mà cô vẫn quen ở Cyber Patro, sẽ chấm dứt. Còn nữa, nhặt sạch mấy cái đầu lọc thuốc lá chết tiệt kia trước khi cô đi đấy.”
Gã ta biến vào trong trước khi cô ta kịp bật lại.
“Dán nhãn DVD cho cậu, và một bà già với một chiếc CPU chắc nhét đầy vụn bánh quy Graham cho tôi,” Freddi vừa nói, vừa nhảy xuống và đội mũ lên. Cô ta vẩy tờ giấy ra như kiểu dân xã hội đen rồi băng ngang ra chỗ mấy chiếc VW mà thậm chí không thèm liếc mấy cái đầu lọc thuốc lá. Cô ta dừng lại đủ lâu để ngoảnh lại nhìn Brady, tay chống trên cặp hông con trai dẹp lép của mình. “Đây không phải là cuộc sống tôi đã hình dung cho mình hồi học lớp năm.”
“Tôi cũng thế,” Brady khẽ nói.
Hắn nhìn cô ta tếch đi thực hiện sứ mệnh giải cứu một bà già có lẽ đang phát điên vì không thể tải xuống được công thức làm món bánh giả nhân táo yêu thích của mình. Lần này Brady tự hỏi Freddi sẽ nói gì nếu hắn cho cô ta biết cuộc sống của hắn là như thế nào khi hắn còn bé. Đó là khi hắn giết em trai của mình. Và mẹ hắn đã che đậy chuyện đó.
Tại sao bà ta lại không làm thế chứ?
Xét cho cùng, đó hầu như là ý tưởng của bà ta.