Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh tra Hodges thân mến, Tôi hy vọng ông không phật ý vì tôi gọi ông theo chức danh, dù ông đã nghỉ hưu sáu tháng nay. Tôi cảm thấy là nếu những thẩm phán bất tài, những chính trị gia thối nát và những chỉ huy quân sự ngu xuẩn vẫn được giữ chức danh sau khi nghỉ hưu, thì điều tương tự cũng phải được áp dụng với một trong những sĩ quan cảnh sát lừng lẫy nhất trong lịch sử thành phố.
Vậy xin cứ để là Thanh tra Hodges!
Thưa đức ngài (một danh xưng nữa mà ngài xứng đáng, vì ngài là một hiệp sĩ chân chính của dòng Phù hiệu và Súng), tôi viết thư này với nhiều lý do, nhưng nhất định phải bắt đầu với việc xin chúc mừng ngài vì những năm tháng phục vụ 27 năm trên cương vị Thanh tra và 40 năm tất cả. Tôi có xem một chương trình Lễ nghỉ hưu trên ti vi (Kênh phổ thông 2, một nguồn bị nhiều người bỏ qua), và vô tình biết là có buổi tiệc tại quán Raintree Inn gần sân bay vào tối hôm sau.
Tôi dám đánh cược rằng đó mới là Lễ Nghỉ hưu thực sự!
Tất nhiên tôi chưa bao giờ tham dự một buổi “chiến” như vậy, nhưng tôi xem rất nhiều chương trình cảnh sát trên ti vi, và mặc dù tôi dám chắc rằng nhiều chương trình trong đó giới thiệu một bức tranh rất ảo tưởng về công việc chính của cảnh sát, thì quả cũng có vài chương trình chiếu những bữa tiệc nghỉ hưu (NYPD Blu, Homicide, The Wire, vân vân và vân vân), và tôi mạn phép nghĩ rằng đó mới là những bức chân dung CHÍNH XÁC về các Hiệp Sĩ dòng Phù hiệu và Súng nói lời “giã biệt” một trong những chiến hữu của mình. Tôi nghĩ có thể đúng là vậy, vì tôi cũng đã đọc “những cảnh tiệc nghỉ hưu” trong ít nhất hai cuốn sách của Joseph Wambaugh, và chúng cũng tương tự. Chắc ông ta phải biết rõ bởi vì ông ta, giống như ngài, “cũng là một thanh tra về hưu”.
Tôi hình dung cảnh những quả bóng bay lơ lửng trên trần, nhậu nhẹt tưng bừng, chuyện trò tục tĩu rôm rả, rồi bao nhiêu là hồi tưởng về Ngày xưa và những vụ án cũ. Có lẽ là có rất nhiều tiếng nhạc ồn ã vui vẻ, và có khi còn có cả một hai em vũ nữ thoát y “ngoáy phao câu” ấy chứ. Rồi thế nào chẳng có những bài phát biểu vui nhộn và chân thực hơn nhiều những gì được nói tại “buổi lễ đồng bộ”.
Tôi miêu tả thế nào?
Không tồi, Hodges thầm nghĩ. Không tồi chút nào.
Theo như tôi tìm hiểu, trong thời gian làm thanh tra của mình, ngài thật đã phá được hàng trăm vụ án, nhiều vụ trong số đó được cánh báo chí (mà Ted William gọi là những Hiệp sĩ Bàn Phím) gọi là “nổi tiếng”. Ngài đã bắt được nhiều băng nhóm giết người, cướp của, cả bọn đốt nhà và yêu râu xanh. Trong một bài báo (được bố trí đăng trùng với Lễ Nghỉ hưu của ngài), tay cộng sự lâu năm của ngài (Thanh tra Bậc 1 Peter Huntley) miêu tả ngài là “một sự kết hợp giữa phương pháp và trí thông minh bản năng.” Thật là một lời khen tử tế!