Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes
  3. Quyển 3 - DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE-Chương 33 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.11
Trước /149 Sau

[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 3 - DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE-Chương 33 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cơn mưa màu bạc trút xuống không ngừng, nhưng cặp đôi trẻ tuổi - tình nhân? bè bạn? - vẫn an toàn và khô ráo dưới chiếc ô màu xanh thuộc về một ai đó, có vẻ là một nhân vật tưởng tượng, tên là Debbie. Lần này Hodges để ý thấy người con trai có vẻ đang nói gì đó, còn đôi mắt cô gái thì hơi mở to, như thể ngỡ ngàng. Có lẽ anh ta vừa mới cầu hôn cô chăng?

Jerome chọc vỡ ý nghĩ lãng mạn ấy như chọc một quả bóng bay. “Trông như một trang khiêu dâm hay sao ấy?”

“Một thanh niên sắp vào Ivy League như cháu thì biết gì về các trang web khiêu dâm hả?”

Họ đang ngồi cạnh nhau trong phòng làm việc của Hodges, chăm chú nhìn ông chủ của Ô Xanh. Odell, con chó săn nòi Ireland của Jerome nằm ngửa phía sau họ, hai chân sau giạng ra, lưỡi thè lè vắt qua một bên mõm, chăm chú nhìn lên trần nhà với vẻ đăm chiêu khoái trí. Jerome mang theo một sợi dây dắt chó, nhưng chỉ vì là luật lệ trong thành phố quy định thế. Odell đủ khôn để tránh xa đường phố và vô hại với người đi đường hết mức có thể đối với một con chó.

“Cháu biết những gì bác biết và những gì tất cả những người có máy tính đều biết,” Jerome nói. Trong chiếc quần kaki và áo sơ mi cài cúc kiểu Ivy League, mái tóc giống như một chiếc mũ ôm sát đầu bằng những lọn xoăn nhỏ, Hodges thấy cậu giống như một Barack Obama trẻ tuổi, chỉ có điều là cao hơn. Jerome cao tầm 1m95. Và tỏa quanh người cậu là thoang thoảng mùi hương hoài niệm dịu dàng của nước hoa sau cạo râu Old Spice. “Trang web khiêu dâm còn nhiều hơn cả ruồi bâu trên xác thối. Một khi lướt mạng thì kiểu gì bác cũng dính phải chúng. Và những trang có tên gọi vô hại nhất lại thường là những trang nặng đô nhất.”

“Nặng kiểu gì?”

“Loại có những hình ảnh có thể khiến người xem bị bắt.”

“Ý cháu là ảnh khiêu dâm trẻ em?”

“Hoặc ảnh khiêu dâm kiểu tra tấn. Chín mươi chín phần trăm những thứ roi-da-và-xích-sắt là đồ giả tạo. Một phần trăm còn lại…” Jerome nhún vai.

“Và làm sao cháu lại biết những thứ đó vậy?”

Jerome trao cho ông một cái nhìn - trực diện, thẳng thắn và không giấu giếm.

Không hề lên mặt, đúng với bản chất của cậu, và cũng là điều Hodges thích nhất ở thằng bé. Bố mẹ cậu ta cũng vậy. Thậm chí cả cô em gái.

“Bác Hodges, tất cả mọi người đều biết. Đấy là nói những người dưới ba mươi tuổi.”

“Thời trước, người ta cũng thường nói đừng tin ai hơn ba mươi tuổi.”

Jerome mỉm cười. “Cháu tin họ, nhưng một khi liên quan đến máy tính, đa số họ đều mù tịt. Họ đập máy bồm bộp, cứ tưởng làm thế máy sẽ chạy lại. Họ mở những file đính kèm thư điện tử không được bảo vệ. Họ vào những trang như thế này, và ngay lập tức máy tính của họ biến thành HAL 9000 và bắt đầu tải xuống những hình ảnh của mấy em gái bán hoa tuổi teen cùng những video khủng bố quay cảnh chặt đầu người.”

Câu hỏi HAL 9000 là ai đã suýt bật ra trên đầu lưỡi Hodges - ông đinh ninh đó là tên một băng đảng nào đó - nhưng chi tiết về những video khủng bố làm ông quên khuấy mất. “Cái đó có thật à?”

“Thực tế là có rồi mà. Và sau đó…” Jerome tạo một nắm đấm và gõ khớp đến ngón tay lên đỉnh đầu. “Cốc-cốc-cốc, Bộ An ninh Nội địa đây.” Cậu buông nắm đấm ra để chỉ một ngón tay vào cặp đôi bên dưới chiếc ô màu xanh. “Mặt khác, đây cũng có thể chỉ là những gì mà nó đã tuyên bố, một trang trò chuyện mà những người nhút nhát có thể trở thành bạn bè qua mạng. Bác biết đấy, kết nối những trái tim cô đơn. Ngoài kia có vô số người đang đi tìm kiếm tình yêu đấy, ông bác ạ. Để xem nào.”

Jerome vươn tay ra cầm chuột nhưng Hodges chộp lấy cổ tay cậu. Jerome nhìn ông với ánh mắt dò hỏi.

“Đừng xem trên máy tính của bác,” Hodges nói. “Xem trên máy cháu ấy.”

“Bác bảo trước thì cháu đã cầm laptop…”

“Để tối nay làm cũng được mà. Và nếu chẳng may cháu dính phải con virus nào ăn sạch cả máy tính thì bác sẽ đền tiền cho cháu mua cái mới.”

Jerome bắn cho ông ánh mắt đương đương tự đắc. “Bác Hodges ơi, cháu có chương trình phát hiện và diệt virus tốt nhất mà tiền có thể mua được, và cả chương trình tốt thứ nhì để dự phòng nữa. Con bọ nào định xâm nhập vào máy của cháu sẽ bị xơi tái ngay lập tức.”

“Có thể nó không vào đó để ăn dữ liệu,” Hodges nói. Ông đang nghĩ đến câu nói của em gái bà T., cứ như thể tên hung thủ biết rõ chị ấy vậy. “Có thể nó vào đó chỉ để theo dõi thôi.”

Jerome không có vẻ gì là lo lắng; cậu còn tỏ ra háo hức. “Thế nào mà bác lại dính tới cái trang này vậy, bác Hodges? Bác đang định tái xuất giang hồ à? Hay là bác lại đang điều tra vụ án?”

Hodges chưa lúc nào thấy nhớ Pete Huntley ghê gớm như lúc này đây: một bạn chơi tennis để tâng qua tâng lại, với những giả thuyết và lập luận thay vì những quả bóng nỉ xanh. Ông không hề nghi ngờ rằng Jerome có thể làm được điều đó, cậu có đầu óc thông minh và năng khiếu đã được thể hiện trong việc đưa ra những bước nhảy vọt về suy đoán chính xác… nhưng cậu còn một năm nữa mới đủ tuổi đi bầu cử, bốn năm nữa mới đủ tuổi được phép mua đồ uống có cồn, và chuyện này có thể sẽ nguy hiểm không chừng.

“Cứ ngó qua trang này cho bác thôi đã,” Hodges nói.

“Nhưng trước khi cháu tiến hành, hãy lùng sục qua trên mạng đã. Xem cháu tình hiểu được gì về nó. Điều bác muốn biết nhất là…”

“Liệu nó có một lịch sử tồn tại thật không,” Jerome chen ngang, một lần nữa thể hiện khả năng suy luận đáng khâm phục đó. “Cái người ta vẫn gọi là lý lịch. Bác muốn chắc chắn rằng đó không phải là bù nhìn được dựng lên chỉ để đánh lừa mình.”

“Cháu biết không,” Hodges nói, “cháu nên thôi làm việc vặt cho bác và tìm việc một công ty bác sĩ máy tính ấy. Có khi cháu sẽ kiếm bộn tiền hơn nhiều. Nói thế mới nhớ, cháu phải báo giá cho bác về công việc này đấy nhé.” Jerome tự ái, nhưng không phải vì lời đề nghị trả thù lao.

“Mấy công ty đó chỉ dành cho đám lập dị thiếu khả năng giao tiếp xã hội thôi.” Cậu với tay ra phía sau gãi bộ lông đỏ thẫm của Odell. Odell vẫy đuôi hưởng ứng, dù có lẽ nó thích một cái bánh kẹp thịt bò hơn. Thực ra có cả đám chuyên lái lòng vòng qua đây trên những chiếc VW Beetle. “Về khoản lập dị thì không ai qua được bọn họ đâu. Discount Electronix… bác biết không?”

“Có chứ,” Hodges nói, trong đầu nghĩ đến tờ rơi quảng cáo mà ông nhận được cùng bức thư tẩm độc của mình.

“Chắc họ thích ý tưởng đó lắm, vì cùng lĩnh vực hoạt động mà, có điều họ gọi nó là Cyber Patrol, và những chiếc VW của họ sơn màu xanh lá thay cho màu đen. Ngoài ra còn cực nhiều người hoạt động độc lập nữa chứ. Cứ xem trên mạng mà xem, bác có thể tìm thấy cả hai trăm người ngay trong thành phố. Cháu nghĩ là cháu vẫn trung thành với công vẹc thôi, thưa ngày Hodges.”

Jerome thoát ra khỏi Dưới Chiếc Ô Xanh của Debbie và trở về trình bảo vệ màn hình của Hodges, vốn là một bức ảnh của Allie hồi con bé lên năm tuổi và vẫn còn theo dõi thôi.”

Jerome không có vẻ gì là lo lắng; cậu còn tỏ ra háo hức. “Thế nào mà bác lại dính tới cái trang này vậy, bác Hodges? Bác đang định tái xuất giang hồ à? Hay là bác lại đang điều tra vụ án?”

Hodges chưa lúc nào thấy nhớ Pete Huntley ghê gớm như lúc này đây: một bạn chơi tennis để tâng qua tâng lại, với những giả thuyết và lập luận thay vì những quả bóng nỉ xanh. Ông không hề nghi ngờ rằng Jerome có thể làm được điều đó, cậu có đầu óc thông minh và năng khiếu đã được thể hiện trong việc đưa ra những bước nhảy vọt về suy đoán chính xác… nhưng cậu còn một năm nữa mới đủ tuổi đi bầu cử, bốn năm nữa mới đủ tuổi được phép mua đồ uống có cồn, và chuyện này có thể sẽ nguy hiểm không chừng.

“Cứ ngó qua trang này cho bác thôi đã,” Hodges nói.

“Nhưng trước khi cháu tiến hành, hãy lùng sục qua trên mạng đã. Xem cháu tình hiểu được gì về nó. Điều bác muốn biết nhất là…”

“Liệu nó có một lịch sử tồn tại thật không,” Jerome chen ngang, một lần nữa thể hiện khả năng suy luận đáng khâm phục đó. “Cái người ta vẫn gọi là lý lịch. Bác muốn chắc chắn rằng đó không phải là bù nhìn được dựng lên chỉ để đánh lừa mình.”

“Cháu biết không,” Hodges nói, “cháu nên thôi làm việc vặt cho bác và tìm việc một công ty bác sĩ máy tính ấy. Có khi cháu sẽ kiếm bộn tiền hơn nhiều. Nói thế mới nhớ, cháu phải báo giá cho bác về công việc này đấy nhé.” Jerome tự ái, nhưng không phải vì lời đề nghị trả thù lao.

“Mấy công ty đó chỉ dành cho đám lập dị thiếu khả năng giao tiếp xã hội thôi.” Cậu với tay ra phía sau gãi bộ lông đỏ thẫm của Odell. Odell vẫy đuôi hưởng ứng, dù có lẽ nó thích một cái bánh kẹp thịt bò hơn. Thực ra có cả đám chuyên lái lòng vòng qua đây trên những chiếc VW Beetle. “Về khoản lập dị thì không ai qua được bọn họ đâu. Discount Electronix… bác biết không?”

“Có chứ,” Hodges nói, trong đầu nghĩ đến tờ rơi quảng cáo mà ông nhận được cùng bức thư tẩm độc của mình.

“Chắc họ thích ý tưởng đó lắm, vì cùng lĩnh vực hoạt động mà, có điều họ gọi nó là Cyber Patrol, và những chiếc VW của họ sơn màu xanh lá thay cho màu đen. Ngoài ra còn cực nhiều người hoạt động độc lập nữa chứ. Cứ xem trên mạng mà xem, bác có thể tìm thấy cả hai trăm người ngay trong thành phố. Cháu nghĩ là cháu vẫn trung thành với công vẹc thôi, thưa ngày Hodges.”

Jerome thoát ra khỏi Dưới Chiếc Ô Xanh của Debbie và trở về trình bảo vệ màn hình của Hodges, vốn là một bức ảnh của Allie hồi con bé lên năm tuổi và vẫn còn nghĩ bố mình là Chúa trời.

“Nhưng vì bác lo lắng nên cháu sẽ thận trọng. Cháu có chiếc iMac cũ cất trong tủ, cái máy đó không có gì ngoài trò Atari Arcade và trò cũ mốc meo khác. Cháu sẽ dùng máy đó để kiểm tra trang này.”

“Ý hay đấy.”

“Còn việc gì khác cháu có thể làm cho bác hôm nay không?”

Hodges đã định bảo không, nhưng chiếc Mercedes bị cắp của bà T. vẫn ám ảnh ông. Có điều rất bất thường ở đó. Lúc trước ông đã thấy thế và bây giờ càng cảm nhận điều đó mạnh mẽ hơn - mạnh đến độ suýt nhìn thấy được. Nhưng chỉ suýt thôi thì sẽ chẳng bao giờ thắng được con búp bê nào ở hội chợ hạt cả. Sự bất thường. Đó là một quả bóng mà ông muốn vụt đi, và có ai đó vụt lại cho ông.

“Cháu có thể nghe một câu chuyện vậy,” ông nói. Trong đầu ông đã bắt đầu bịa sẵn một câu chuyện tưởng tượng đề cập đến những điểm mấu chốt nhất. Biết đâu con mắt mới mẻ tinh tường của Jerome sẽ nhận ra điều gì đó mà ông đã bỏ sót.

Khó, nhưng không phải là không thể. “Cháu có sẵn lòng làm việc đó không?”

“Chắc chắn rồi.”

“Vậy thì cột Odell vào đây. Chúng ta sẽ đi dạo xuống Big Licks. Bác thấy thèm một cái kem ốc quế vị đâu quá.”

“Có thể chúng ta sẽ gặp xe kem Mr. Tastey trước khi chúng ta tới đó,” Jerome nói. “Tay đó đã ở khu mình cả tuần nay, và anh ta có mấy món ngon tuyệt cú mèo.”

“Thế thì càng tốt,” Hodges nói và đứng lên. “Đi thôi nào.”

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net