Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có một công viên nhỏ ở phía bên kia phố Hanover. Họ băng qua đường lúc đèn giao thông chuyển sang chế độ ĐI BỘ, chiếm lấy một ghế băng, và ngắm nhìn một đám nam sinh choai choai tóc tai bù xù chơi trò liều mạng và liều chân cẳng trong khu vực chơi trượt ván đổ xi măng hõm xuống. Odell phân chia thời gian của nó giữa việc nhìn lũ trai trẻ và những chiếc kem ốc quế.
“Cháu đã bao giờ thử trò kia chưa?” Hodges vừa hỏi vừa hất đầu về phía đám liều mạng.
“Không, thưa bát.” Jerome trợn tròn mắt nhìn ông. “Cháu nà dần nhọ mà. Cháu dành thời gian rỗi của mìn cho việc ném rổ và chai trên đường tập ở trường trung học chứ. Dân nhọ bọn cháu nhanh vô địch luôn, cả thế giới đều biết thế.”
“Bác tưởng mình đã bảo cháu để Tyrone ở nhà cơ mà.” Hodges lấy ngón tay quệt một chút kem ra khỏi ốc quế và chìa ngón tay nhỏ giọt cho Odell, con chó liếm rất hăng hái.
“Đôi khi thằn nhóc đó cứ tự dưng đâu ra?” Jerome tuyên bố. Và rồi bụp một cái, Tyrone lại biến mất. “Chẳng có ông nào và cũng chẳng có bà nhân tình hay chiếc Beemer nào hết. Bác đang nói về tên Sát nhân Mercedes.”
Quá đủ cho màn phóng tác. “Cứ cho là thế đi.”
“Bác đang tự điều tra vụ đó à, bác Hodges?”
Hodges ngẫm nghĩ một hồi, rất kỹ lưỡng, rồi lặp lại. “Cứ cho là thế đi.”
“Trang Ô Xanh của Debbie có liên quan gì đến chuyện đó không?”
“Cứ cho là có.”
Một thằng nhóc ngã khỏi ván trượt và đứng lên với những vết trầy xước trên cả hai đầu gối. Một thằng bạn của nó xích lại, chế nhạo. Thằng Trầy xước quệt một bàn tay qua một bên đầu gối rớm máu, vẩy một vệt máu đỏ lòm lấm tấm vào Thằng Chế nhạo rồi bỏ chạy, miệng hét “AIDS! AIDS!” Thằng Chế nhạo lướt ván đuổi theo, chỉ có điều lúc này nó là Thằng Cười.
“Bọn mọi rợ,” Jerome lẩm bẩm. Cậu cúi xuống gãi gãi sau tai của Odell, rồi ngồi thẳng lên. “Nếu bác muốn nói về chuyện đó.”
Ngượng nghịu, Hodges nói, “Bác không nghĩ là ở thời điểm này…”
“Cháu hiểu,” Jerome nói. “Nhưng cháu đã nghĩ về vấn đề của bác lúc đang xếp hàng, và cháu có một câu hỏi.”
“Gì vậy?”
“Cái ông chủ xe Beemer tưởng tượng của bác ấy, chìa khóa dự phòng của ông ta đâu?”
Hodges ngồi lặng thinh, thầm nghĩ thằng nhóc này thật nhanh trí. Rồi ông thấy một dòng kem màu hồng đang từ từ lăn xuống một bên chiếc vỏ ốc quế và liếm nó đi.
“Cứ giả sử là ông ta khẳng định ông ta chưa bao giờ có chìa dự phòng.”
“Cũng giống như người phụ nữ sở hữu chiếc Mercedes kia.”
“Ừ. Chính xác là thế.”
“Bác còn nhớ cháu kể với bác là mẹ cháu đã giận vì bố cháu gọi Parsonville là Whiteyville không?”
“Bác muốn biết chuyện một lần bố cháu giận mẹ cháu không? Lần duy nhất cháu từng nghe thấy ông nói, Đúng là đồ đàn bà.”
“Nếu nó liên quan đến vấn đề nhỏ của bác thì kể đi.”
“Mẹ cháu có một chiếc Chevy Malibu. Màu đỏ táo chín. Bác thấy nó ở lối đỗ rồi đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
“Bố cháu mua chiếc xe mới tinh cách đây ba năm và tặng mẹ cháu nhân dịp sinh nhật, làm bà sướng âm ỉ mãi không thôi.”
Ừ nhỉ, Hodges nghĩ bụng, hiển nhiên là Tyrone Feelgood đã lặn mất tăm rồi.
“Mẹ cháu lái chiếc xe được một năm. Không có vấn đề gì. Sau đó đến lúc đăng kiểm lại. Bố cháu bảo sẽ làm hộ mẹ cháu trên đường ông đi làm về. Bố cháu ra ngoài lấy giấy tờ, rồi quay trở vào từ lối đỗ xe, trên tay cầm một chiếc chìa khóa. Ông không nổi điên, nhưng ông rất cáu. Ông bảo mẹ cháu rằng nếu cứ vứt chìa khóa dự phòng ở trong xe, thế nào cũng có người tìm thấy và lái xe đi mất. Mẹ cháu hỏi chiếc chìa khóa ở đâu ra. Bố cháu bảo ở trong một túi nylon vuốt mép cùng với giấy tờ đăng ký xe, thẻ bảo hiểm, và hướng dẫn sử dụng xe, mẹ cháu chưa bao giờ mở những thứ ấy ra. Vẫn còn nguyên cả dải băng giấy quấn xung quanh với dòng chữ Cảm ơn khách hàng đã mua xe tại Lake Chevrolet.”
Một giọt khác đang từ từ lăn xuống chiếc kem của Hodges.
Lần này ông không nhận ra ngay cả khi nó chạm đến tay ông và đọng lại đó. “Ở 13
◄○►
Có một công viên nhỏ ở phía bên kia phố Hanover. Họ băng qua đường lúc đèn giao thông chuyển sang chế độ ĐI BỘ, chiếm lấy một ghế băng, và ngắm nhìn một đám nam sinh choai choai tóc tai bù xù chơi trò liều mạng và liều chân cẳng trong khu vực chơi trượt ván đổ xi măng hõm xuống. Odell phân chia thời gian của nó giữa việc nhìn lũ trai trẻ và những chiếc kem ốc quế.
“Cháu đã bao giờ thử trò kia chưa?” Hodges vừa hỏi vừa hất đầu về phía đám liều mạng.
“Không, thưa bát.” Jerome trợn tròn mắt nhìn ông. “Cháu nà dần nhọ mà. Cháu dành thời gian rỗi của mìn cho việc ném rổ và chai trên đường tập ở trường trung học chứ. Dân nhọ bọn cháu nhanh vô địch luôn, cả thế giới đều biết thế.”
“Bác tưởng mình đã bảo cháu để Tyrone ở nhà cơ mà.” Hodges lấy ngón tay quệt một chút kem ra khỏi ốc quế và chìa ngón tay nhỏ giọt cho Odell, con chó liếm rất hăng hái.
“Đôi khi thằn nhóc đó cứ tự dưng đâu ra?” Jerome tuyên bố. Và rồi bụp một cái, Tyrone lại biến mất. “Chẳng có ông nào và cũng chẳng có bà nhân tình hay chiếc Beemer nào hết. Bác đang nói về tên Sát nhân Mercedes.”
Quá đủ cho màn phóng tác. “Cứ cho là thế đi.”
“Bác đang tự điều tra vụ đó à, bác Hodges?”
Hodges ngẫm nghĩ một hồi, rất kỹ lưỡng, rồi lặp lại. “Cứ cho là thế đi.”
“Trang Ô Xanh của Debbie có liên quan gì đến chuyện đó không?”
“Cứ cho là có.”
Một thằng nhóc ngã khỏi ván trượt và đứng lên với những vết trầy xước trên cả hai đầu gối. Một thằng bạn của nó xích lại, chế nhạo. Thằng Trầy xước quệt một bàn tay qua một bên đầu gối rớm máu, vẩy một vệt máu đỏ lòm lấm tấm vào Thằng Chế nhạo rồi bỏ chạy, miệng hét “AIDS! AIDS!” Thằng Chế nhạo lướt ván đuổi theo, chỉ có điều lúc này nó là Thằng Cười.
“Bọn mọi rợ,” Jerome lẩm bẩm. Cậu cúi xuống gãi gãi sau tai của Odell, rồi ngồi thẳng lên. “Nếu bác muốn nói về chuyện đó.”
Ngượng nghịu, Hodges nói, “Bác không nghĩ là ở thời điểm này…”
“Cháu hiểu,” Jerome nói. “Nhưng cháu đã nghĩ về vấn đề của bác lúc đang xếp hàng, và cháu có một câu hỏi.”
“Gì vậy?”
“Cái ông chủ xe Beemer tưởng tượng của bác ấy, chìa khóa dự phòng của ông ta đâu?”
Hodges ngồi lặng thinh, thầm nghĩ thằng nhóc này thật nhanh trí. Rồi ông thấy một dòng kem màu hồng đang từ từ lăn xuống một bên chiếc vỏ ốc quế và liếm nó đi.
“Cứ giả sử là ông ta khẳng định ông ta chưa bao giờ có chìa dự phòng.”
“Cũng giống như người phụ nữ sở hữu chiếc Mercedes kia.”
“Ừ. Chính xác là thế.”
“Bác còn nhớ cháu kể với bác là mẹ cháu đã giận vì bố cháu gọi Parsonville là Whiteyville không?”
“Bác muốn biết chuyện một lần bố cháu giận mẹ cháu không? Lần duy nhất cháu từng nghe thấy ông nói, Đúng là đồ đàn bà.”
“Nếu nó liên quan đến vấn đề nhỏ của bác thì kể đi.”
“Mẹ cháu có một chiếc Chevy Malibu. Màu đỏ táo chín. Bác thấy nó ở lối đỗ rồi đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
“Bố cháu mua chiếc xe mới tinh cách đây ba năm và tặng mẹ cháu nhân dịp sinh nhật, làm bà sướng âm ỉ mãi không thôi.”
Ừ nhỉ, Hodges nghĩ bụng, hiển nhiên là Tyrone Feelgood đã lặn mất tăm rồi.
“Mẹ cháu lái chiếc xe được một năm. Không có vấn đề gì. Sau đó đến lúc đăng kiểm lại. Bố cháu bảo sẽ làm hộ mẹ cháu trên đường ông đi làm về. Bố cháu ra ngoài lấy giấy tờ, rồi quay trở vào từ lối đỗ xe, trên tay cầm một chiếc chìa khóa. Ông không nổi điên, nhưng ông rất cáu. Ông bảo mẹ cháu rằng nếu cứ vứt chìa khóa dự phòng ở trong xe, thế nào cũng có người tìm thấy và lái xe đi mất. Mẹ cháu hỏi chiếc chìa khóa ở đâu ra. Bố cháu bảo ở trong một túi nylon vuốt mép cùng với giấy tờ đăng ký xe, thẻ bảo hiểm, và hướng dẫn sử dụng xe, mẹ cháu chưa bao giờ mở những thứ ấy ra. Vẫn còn nguyên cả dải băng giấy quấn xung quanh với dòng chữ Cảm ơn khách hàng đã mua xe tại Lake Chevrolet.”
Một giọt khác đang từ từ lăn xuống chiếc kem của Hodges.
Lần này ông không nhận ra ngay cả khi nó chạm đến tay ông và đọng lại đó. “Ở trong…”
“Hộc để găng tay, đúng rồi. Bố cháu bảo như thế là cẩu thả, còn mẹ cháu bảo…” Jerome nhổm người về trước, cặp mắt nâu của cậu dán chặt vào đôi mắt màu xám của Hodges. “Bà bảo bà thậm chí còn không biết là nó nằm đó. Thế là bố cháu bảo đúng thật là đồ đàn bà. Câu nói đó khiến mẹ cháu không vui chút nào cả.”
“Cá là không rồi.” Trong não Hodges, tất cả các bánh răng đang rùng rùng chuyển động.
“Bố cháu bảo, Em yêu à, tất cả những gì em phải làm là quên khóa xe một lần thôi. Một thằng nghiện nào đó đi ngang qua, nhìn thấy chốt khóa còn bật lên, và quyết định lẻn vào xem có gì đáng ăn cắp không. Hắn kiểm tra hộc để găng tay để tìm tiền thì lại thấy chiếc chìa khóa trong túi nylon, và thế là hắn liền lái vọt đi để tìm xem có ai muốn bỏ tiền mặt mua một chiếc Malibu ít sử dụng không.”
“Sau đó mẹ cháu bảo sao?”
Jerome nhe răng cười. “Trước tiên, bà đảo ngược tình thế. Không ai giỏi hơn mẹ cháu trong việc này. Bà bảo, Anh mua xe và anh mang nó về nhà. Lẽ ra anh phải nói với em chứ. Cháu đang ăn sáng đúng lúc họ có cuộc đối thoại nho nhỏ ấy và đã định buột miệng nói, Giá mẹ mà sờ đến quyển hướng dẫn sử dụng, mẹ ạ, có thể chỉ là để xem những cái đèn nhỏ xíu xinh xẻo trên bảng điều khiển kia nghĩa là thế nào, nhưng rồi cháu đã ngậm miệng. Bố mẹ cháu không mấy khi cãi vã, nhưng một khi họ đã thế thì khôn ngoan nhất là lẩn đi cho nhanh. Thậm chí Barbster còn biết điều đó, và con bé mới có chín tuổi.”
Hodges chợt nhận ra rằng hồi ông và Corinne còn là vợ chồng, Alison cũng biết điều đó.
“Điều thứ hai mẹ cháu nói là bà không bao giờ quên khóa xe. Theo như cháu biết, thì quả đúng thật. Dù sao đi nữa thì hiện giờ chiếc chìa khóa đó đang treo trên một cái móc trong bếp nhà cháu. An toàn, yên ổn, và sẵn sàng lên đường nếu chiếc chìa khóa chính có bị mất.”
Hodges ngồi nhìn chăm chăm vào đám trẻ chơi trượt ván nhưng không hề thấy chúng. Ông đang nghĩ mẹ Jerome có lý khi nói rằng ông chồng lẽ ra phải đưa chìa khóa dự phòng cho bà hoặc ít ra cũng phải nói cho bà biết trước về nó. Không thể nào cứ mặc nhiên cho là mọi người sẽ thực hiện một cuộc kiểm kê và tự tìm thấy mọi thứ. Nhưng trường hợp của Olivia Trelawney thì khác. Bà ta tự mua xe cho mình, và lẽ ra phải biết chứ.
Chỉ có điều, tay bán hàng có lẽ đã làm bà ta phát ngộp với những thông tin về chiếc xe đắt tiền vừa mua; họ có cả một quy trình để làm việc đó. Khi nào thay dầu, cách sử dụng kiểm tra hành trình, cách sử dụng thiết bị định vị GPS, đừng quên để chìa khóa dự phòng một nơi an toàn, đây là cách cắm sạc điện thoại, đây là số để gọi hỗ trợ trên đường nếu bà cần, bật hết cần công tắc đèn trước sang bên trái để kích hoạt chức năng đèn lúc trời nhập nhoạng.
Hodges còn nhớ lúc mua chiếc xe mới đầu tiên của mình và để mặc cho màn phụ đạo sau bán hàng của gã đó cuốn trôi mình - ừ hữ, ừm, đúng rồi, tôi hiểu - trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng được phóng cục cưng mới tậu ra ngoài đường, tận hưởng cảm giác lướt đi êm ru và hít ngửi mùi xe mới mua không gì sánh nổi ấy, mà theo lời người mua là mùi tiền được tiêu đúng chỗ. Nhưng bà T. bị rối loạn làm ảnh cưỡng bức. Ông có thể tin là bà đã bỏ qua chiếc chìa khóa dự phòng và để nó trong hộc đựng găng tay, nhưng nếu bà ta đã mang theo chìa khóa chính cái đêm thứ Năm đó, hẳn là bà ta cũng đã khóa cửa xe rồi chứ? Bà ta nói đã khóa rồi, và kiên định với điều đó đến cùng, và thực sự thì, thử nghĩ về điều đó…
“Bác Hodges?”
“Với loại chìa khóa thông minh kiểu mới, đó là một quy trình ba bước đơn giản đúng không?” ông nói. “Bước một, tắt động cơ. Bước hai, rút chìa khóa ra khỏi ổ. Nếu tâm trí ta còn đang mải để vào chuyện khác và quên mất bước hai thì đã có tiếng tít tít nhắc nhở. Bước ba, đóng cửa và bấm cái nút có hình ổ khóa. Tại sao ta lại có thể quên điều đó được, khi mà chiếc chìa khóa ngay trong tay? Chống Mất cắp cho Người đần.”
“Đúng roài, bác H., nhưng kiểu gì thì một số người ngốc vẫn quên.”
Hodges còn mải theo dòng suy nghĩ nên không chấn chỉnh. “Bà ấy không đần. Căng thẳng và bứt rứt nhưng không ngu ngốc. Nếu bà ấy đã rút chìa khóa, thì bác gần như buộc phải tin là bà ấy đã khóa xe. Và chiếc xe thì không bị phá khóa để đột nhập. Vậy kể cả là bà ấy đã để chìa khóa dự phòng trong hộc đựng găng tay đi nữa, thì hung thủ đã lấy được nó bằng cách nào?”
“Vậy đây là bí ẩn trong một chiếc xe khóa kín thay vì một căn phòng khóa kín. Đây là vấn đề tốn bún-tẩu-thuốc!”
Hodges không đáp lại. Ông đang lật qua lật lại vấn đề.
Khả năng chiếc chìa khóa dự phòng có thể nằm trong hộc đựng găng tay lúc này dường như là hiển nhiên, nhưng ông hoặc Pete đã bao giờ nghĩ đến khả năng này chưa nhỉ? Ông khá chắc chắn là chưa. Vì họ suy nghĩ kiểu đàn ông? Hoặc bởi vì họ bực mình với sự cẩu thả của bà T. và muốn đổ lỗi cho bà ta? Và bà ta đúng là người có lỗi còn gì nữa?
Chẳng lỗi liếc gì nếu quả thật bà ấy đã khóa xe, ông thầm nghĩ.
“Bác Hodges, cái trang Ô Xanh đó liên quan gì đến tên Sát nhân Mercedes?”
Hodges vùng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Ông đã đắm chìm rất sâu, và đó thật là một hành trình dai dẳng. “Bác không muốn đề cập đến vấn đề đó ngay lúc này, Jerome.”
“Nhưng biết đâu cháu giúp được!”
Ông đã bao giờ chứng kiến Jerome phấn khích như thế này chưa nhỉ? Có lẽ là một lần, khi đội hùng biện mà cậu phụ trách trong năm đầu trung học chiến thắng giải vô địch toàn thành phố.
“Hãy tìm hiểu về trang web đó là cháu đã giúp nhiều rồi,” Hodge nói.
“Bác không muốn nói cho cháu vì cháu chỉ là một thằng nhóc. Đúng thế phải không?”
Đó là một phần lý do, nhưng Hodges không hề có ý định nói ra. Vả lại kỳ thực thì còn một lý do khác nữa. “Mọi chuyện còn phức tạp hơn thế. Bác không làm cảnh sát nữa, và việc điều tra vụ City Center chạm ngay đến lằn ranh của những gì được coi là hợp pháp. Nếu bác tìm ra bất kỳ điều gì mà không nói với cộng sự cũ, người hiện thời đang phụ trách điều tra vụ án tên sát nhân Mercedes, tức là bác đã vượt quá lằn ranh ấy. Cháu còn cả một tương lai xán lạn phía trước, trong đó có cả trường đại học nào mà cháu quyết định ưu ái đến bằng sự có mặt của mình. Bác sẽ phải nói với bố mẹ cháu như thế nào nếu cháu bị lôi vào một cuộc điều tra liên quan đến những việc làm của bác, có thể như một đồng phạm thì sao?”
Jerome ngồi lặng yên, nghĩ ngợi về điều đó. Rồi cậu cho con Odell phần đuôi của chiếc kem ốc quế, nó hí hửng nhận lấy. “Cháu hiểu rồi.”
“Thật không?”
“Vâng.”
Jerome đứng lên và Hodges cũng làm vậy. “Vẫn là bạn bè chứ?”
“Chắc chắn rồi. Nhưng nếu bác nghĩ là cháu giúp được, hãy hứa với cháu là bác sẽ yêu cầu nhé. Bác biết người ta vẫn nói gì rồi đấy, hai cái đầu thì tốt hơn là một cái.”
“Thỏa thuận thế nhé.”
Họ bắt đầu lên dốc quay về. Ban đầu con Odell còn đi giữa hai người như lúc nãy, sau đó thì bắt đầu kéo dây đi trước vì Hodges đi chậm lại. Ông đang hụt hết cả hơi. “Bác phải giảm cân mới được,” ông bảo Jerome. “Cháu biết không? Hôm trước bác làm rách đũng một cái quần còn tốt nguyên.”
“Bác giảm lấy năm cân là được rồi.” Jerome nói đầy ngoại giao.
“Nhân đôi chỗ đó lên thì may ra mới gọi là tạm ổn được.”
“Bác có muốn dừng lại nghỉ chút không?”
“Không.” Giọng Hodges nghe thật trẻ con ngay cả với chính ông. Mặc dù vậy, ông hoàn toàn nghiêm túc về chuyện cân nặng; ngay khi ông về đến nhà, mọi thứ đồ ăn vặt trong tủ bếp và tủ lạnh sẽ vào thùng rác. Rồi ông nghĩ bụng, cho vào thùng rác nhà bếp cho chắc. Quá dễ yếu lòng rồi lại đi bới thùng rác thường như chơi.
“Jerome, tốt nhất là chỉ mình cháu biết về cuộc điều tra nhỏ của bác thôi nhé. Bác có thể tin tưởng sự kín đáo của cháu không?”
Jerome trả lời không một chút do dự. “Tuyệt đối rồi. Cháu hứa sẽ giữ kín.”
“Tốt.”
Phía trước một khối phố, chiếc xe Mr. Tastey leng keng băng qua đường Harper và quành xuống đường Vinson.
Jerome vẫy tay. Hodges không thấy người bán kem có vẫy lại hay không.
“Đến giờ bác cháu mình mới thấy anh ta.” Jerome ngoảnh lại, trao cho ông một nụ cười nhăn nhở.
“Những người bán kem giống hệt như cảnh sát vậy.”
“Hả?”
“Không bao giờ có mặt mỗi khi ta cần.”