Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes
  3. Quyển 4 - BẢ ĐỘC-Chương 45 : BẢ ĐỘC 4.3
Trước /149 Sau

[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 4 - BẢ ĐỘC-Chương 45 : BẢ ĐỘC 4.3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Paula Rollins là một cô ả tóc vàng thân hình Bốc lửa sống trong một tòa dinh thự mười sáu phòng phỏng theo kiểu kiến trúc thời Tudor cách nhà bà T. quá cố ba khối nhà. Cô ta ở một mình với tất cả những căn phòng ấy. Brady không biết đích xác hoàn cảnh của cô ta thế nào, nhưng đoán lờ mờ rằng cô ta là vợ hai hoặc vợ ba của một thằng cha giàu sụ nào đó, và rằng cô ta kiếm được khá bộn cho mình trong vụ đổi chác đó. Có lẽ thằng cha kia quá mê mệt hai cái quả liệu thần hồn của cô ta nên không thèm đếm xỉa đến hợp đồng tiền hôn nhân. Brady không quan tâm, hắn chỉ biết là cô ta có đủ tiền để boa hậu hĩnh và cô ta không bao giờ thử ve vãn hắn. Thế là tốt. Hắn chẳng quan tâm gì đến thân hình đầy đặn của Rollins.

Mặc dù vậy cô ta vẫn túm chặt lấy tay hắn và chỉ chực lôi sấn hắn vào qua cửa.

“Ôi… Brady! Tạ ơn Chúa!”

Nghe giọng cô ta như thể một người đàn bà được giải cứu khỏi một hòn đảo hoang mạc sau ba ngày không được ăn uống, nhưng hắn nhận ra khoảnh khắc hơi ngập ngừng trước khi cô ta gọi tên hắn và thấy mắt cô ta đảo xuống đọc nó trên áo hắn, dù hắn đã đến đây cả năm sáu lần rồi. (Cả Freddi cũng vậy luôn; Paula Rollins là một kẻ hành hạ máy tính hàng loạt.) Hắn không hề tự ái vì cô ta không nhớ hắn. Brady thích được người ta quên đi.

“Chỉ là… Tôi cũng không biết là bị sao nữa.”

Cứ như thể trước giờ ả đầu đất này vẫn biết vậy. Lần gần đây nhất hắn ở đây, sáu tuần trước, là một lỗi hệ thống, và cô ta khăng khăng là virus máy tính đã gặm sạch toàn bộ dữ liệu của mình. Brady nhẹ nhàng xua cô ta ra khỏi phòng và hứa hẹn (không tỏ vẻ gì là quá hy vọng) sẽ làm tất cả những gì có thể.

Sau đó hắn ngồi xuống, khởi động lại máy tính, và lướt mạng một lúc trước khi gọi cô ta vào và bảo cô ta rằng hắn đã giải quyết được vấn đề vừa kịp lúc. Chỉ chậm nửa tiếng nữa thôi, hắn nói, file dữ liệu của cô ta sẽ thực sự đi tong.

Cô ta đã boa cho hắn tám mươi đô. Hắn và mẹ ra ngoài ăn tối hôm đó, và chia nhau một chai champagne không đến nỗi tệ.

“Hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra,” Brady nói, nghiêm nghị như một bác sĩ phẫu thuật thần kinh.

“Tôi không hề làm gì cả,” cô ta rên rỉ. Lúc nào cô ta cũng rên rỉ. Rất nhiều khách hàng của hắn cũng thế. Cũng không chỉ riêng đám khách hàng nữ. Không gì tước đi sĩ khí nam nhi của một nhà quản trị hàng đầu nhanh hơn cái khả năng là tất cả mọi thứ trên chiếc MACBOOK của ông ta vừa mới lên thiên đường dữ liệu.

Cô ta lôi hắn qua phòng khách (dài như cả một toa nhà hàng của hãng Amtrak) và vào phòng làm việc của mình.

“Tôi tự mình lau dọn, tôi không bao giờ cho người giúp việc vào trong này - lau cửa sổ, hút bụi sàn nhà - và khi tôi ngồi xuống soạn email, cái máy tính chết tiệt còn không chịu bật lên.”

“Hừm. Kỳ lạ nhỉ.” Brady biết Rollins có một người giúp việc gốc Nam Mỹ chuyên làm việc nhà, nhưng có vẻ như người giúp việc không được phép vào phòng làm việc. Như thế lại tốt cho cô ta, vì Brady đã phát hiện ra vấn đề, và nếu người giúp việc phải chịu trách nhiệm thì có lẽ cô ta đã bị cho nghỉ việc rồi.

“Cậu có sửa được không, Brady?” Nhờ những giọt nước đang bơi trong đó, đôi mắt to màu xanh của Rollins càng to hơn bao giờ hết. Brady chợt hình dung đến nhân vật Betty Boop trong những bộ phim hoạt hình cũ mà người ta vẫn có thể tìm xem trên YOUTUBE, thầm nghĩ Tõm-tõm-phẹt-tõm! và phải cố lắm mới kìm được cười.

“Chắc chắn tôi nhất định sẽ cố,” hắn nói rất ga lăng.

“Tôi phải qua nhà Helen Wilcox bên kia đường,” cô ta nói, “nhưng chỉ vài phút là tôi quay lại thôi. Có cà phê vừa pha trong bếp, nếu cậu muốn.”

Nói xong, cô ta bỏ hắn lại một mình trong ngôi nhà bự đắt tiền của mình, với đếch biết bao nhiêu là món đồ trang sức quý giá rải rác khắp trên tầng. Nhưng cô ta không cần lo gì. Brady không bao giờ ăn cắp của một khách hàng được hắn chăm sóc tại nhà. Hắn có thể bắt quả tang. Mà cho dù không bị bắt quả tang thì ai sẽ là kẻ tình nghi đầu tiên? Chắc chắc. Hắn không thoát khỏi tội cán đổ rạp những kẻ đần độn kiếm việc làm ở City Center chỉ để rồi lại bị tóm cổ vì ăn cắp một cặp khuyên tai kim cương mà hắn không biết cách phi tang bằng cách nào.

Hắn đợi đến khi cánh cửa sau đóng lại, rồi đi sang phòng khách để dõi theo Rollins hộ tống cặp gò bồng đảo đẳng cấp thế giới của mình băng qua phố. Khi cô ta đã đi khuất, hắn quay trở lại phòng làm việc, lồm cồm bò dưới bàn của cô ta, rồi cắm lại máy tính. Chắc cô ta đã rút ổ cắm ra để hút bụi, xong rồi lại quên cắm vào như cũ.

Màn hình mật khẩu của cô ta hiện lên. Hững hờ, chỉ để giết thời gian, hắn gõ chữ PAULA, và màn hình chính của cô ta, chất đầy các file, xuất hiện. Chúa ơi, sao người ta lại đần thế nhỉ.

Hắn lên trang Chiếc ô Xanh của Debbie để xem lão cớm béo về vườn có đăng gì mới không. Chưa có gì, nhưng trong khoảnh khắc bốc đồng ấy Brady quyết định gửi cho lão thám tử về hưu một tin nhắn cho xong. Tại sao lại không chứ?

Ở trường trung học, hắn đã học được rằng suy nghĩ quá lâu la về viết lách không hiệu quả đối với hắn. Quá nhiều ý tưởng khác nhau nhồi vào đầu hắn rồi lại chen nhau truội đi.

Tốt hơn cả là cứ bập vào luôn. Đó là cách hắn viết cho Olivia Trelawney - nóng hôi hổi, cưng ạ - và cũng là cách hắn đã viết cho Hodges, mặc dù hắn cũng rà qua lại tin nhắn gửi cho lão cớm béo về vườn đôi lượt để bảo đảm rằng hắn giữ được giọng văn nhất quán.

Lúc này hắn viết với cùng giọng văn ấy, chỉ tự nhắc mình viết ngắn thôi.

Tại sao tôi lại biết về cái bao tóc lưới và thuốc tẩy, Thanh tra? Những Thứ đó chính là bằng chứng không công bố vì chúng chưa bao giờ xuất hiện trên báo chí hay truyền hình. Ông nói rằng ông không ngu nhưng TÔI THÌ LẠI THẤY CHẮC CHẮN LÀ CÓ ĐẤY. Tôi nghĩ những chương trình ti vi mà ông xem đã làm đầu óc ông mụ mị rồi.

Bằng chứng không công bố NÀO?

TÔI THÁCH ÔNG TRẢ LỜI CÂU NÀY ĐẤY!

Brady xem lại và sửa một chỗ: hai cái dấu gạch giữa của từ bao tóc lưới. Hắn không thể nào tin là mình có khi nào đó sẽ trở thành đối tượng bị tình nghi, nhưng hắn biết nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ yêu cầu hắn nộp một bản viết mẫu. Hắn gần như còn ước là hắn được nộp một bản. Hắn đeo một cái mặt nạ khi hắn lao xe vào đám đông, và hắn lại đeo một mặt nạ khác khi hắn viết trên cương vị tên Sát nhân Mercedes.

Hắn nhấn nút GỬI, rồi bật lịch sử truy cập Internet của cô ả Rollins. Hắn ngừng lại trong giây lát, thích thú khi phát hiện mấy lần đăng nhập vào trang White Tie and Tails. Qua câu chuyện mà Freddi Linklatter kể, hắn biết trang đó là gì: một dịch vụ trai bao. Paula Rollins có một cuộc sống bí mật, có vẻ thế.

Nhưng xét cho cùng thì ai mà chẳng có?

Đó không phải là việc của hắn. Hắn xóa dấu vết chuyến thăm của mình vào trang Dưới Chiếc ô Xanh của Debbie, rồi mở thùng đồ nghề dịch vụ và lôi ra một đống của nợ linh tinh: đĩa cài chương trình, một chiếc modem (hỏng rồi, nhưng cô ả cũng chẳng thể nào biết được), đủ loại thẻ nhớ USB, và một bộ điều chỉnh điện áp vốn chẳng hề liên quan gì đến sửa máy tính nhưng nhìn có vẻ công nghệ. Hắn cũng lôi ra một cuốn sách bìa mềm của Lee Child và đọc cho đến lúc nghe thấy khách hàng của mình đi vào cửa sau của dinh thự tầm hai mươi phút sau đó.

Khi cô ả Rollins thò đầu vào trong phòng làm việc, cuốn sách đã biến khỏi tầm nhìn và Brady thì đang thu dọn đống đồ nghề của nợ. Cô ta ân sủng hắn bằng một nụ cười lo lắng. “Ăn thua gì không?”

“Thoạt đầu thì có vẻ nặng,” Brady nói, “nhưng rồi tôi đã lần ra được vấn đề của cô. Thiết bị chuyển mạch tụ điện tinh chỉnh bị hỏng khiến cho mạch bị chập. Trong trường hợp như vậy máy tính được lập trình để không khởi động, vì nếu không cô có thể mất toàn bộ dữ liệu.” Hắn nhìn cô ta với vẻ nghiêm trọng. “Cái của chết tiệt này thậm chí còn bốc cháy nữa ấy chứ. Đã từng ghi nhận có trường hợp xảy ra rồi.”

“Ôi… lạy Chúa… tôi,” cô ta nói, ngắt quãng từng từ một rất lâm li rồi áp một bàn tay lên ngực. “Anh chắc chắn là nó không sao chứ?”

“Tốt như vàng mười luôn,” hắn nói. “Kiểm tra xem.”

Hắn khởi động máy tính và ngoảnh nhìn qua nơi khác rất lịch sự trong lúc cô ta nhập dòng mật khẩu đầu đất của mình.

Cô ta mở một vài file, rồi quay sang hắn, nhoẻn cười. “Brady, anh thật là một món quà Chúa ban.”

“Mẹ tôi cũng thường gọi tôi như thế cho đến khi tôi đủ tuổi mua bia.”

Cô ta cười như thể đó là điều hài hước nhất cô ta từng nghe thấy trong đời mình vậy. Brady cười theo cô ta, vì hắn chợt nảy ra một hình ảnh tưởng tượng: ghì hai đầu gối lên vai cô ta và phang cả một con dao chặt thịt lấy từ chính căn bếp của cô ta sâu vào trong cái miệng đang gào thét ấy.

Hắn gần như còn cảm thấy cả lưỡi dao chặt qua lớp sụn.

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tùy Tùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net