Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi ông quay về nhà, các khớp xương nhức mỏi còn mắt cá chân thì đang hát ở nốt đô thăng cao vút, đèn trên máy trả lời tự động của ông đang nhấp nháy. Đó và lời nhắn của Pete Huntley, và giọng anh ta có vẻ phấn khích. “Gọi cho tôi nhé,” anh ta nói. “Thật không thể nào tin được. Siêu con mẹ nó thực.”
Bỗng nhiên Hodges tin chắc một cách không thể nào lý giải nổi rằng Pete và người cộng sự mới của anh ta Isabelle cuối cùng cũng đã túm được tên Sát nhân Mercedes. Ông trào lên một cảm giác ghen tị đến đau nhói, và - thật điên rồ, nhưng và thật - tức giận. Ông bấm gọi cho Pete bằng phím quay số nhanh, tim đập thình thịch, nhưng cuộc gọi của ông đi thẳng vào hộp thư thoại.
“Đã nhận được lời nhắn của cậu,” Hodges nói. “Lúc nào được thì gọi lại nhé.”
Ông ngắt điện thoại rồi ngồi lặng lẽ, gõ gõ ngón tay trên mép bàn. Ông tự ru mình rằng việc ai tóm được thằng khốn kiếp chó đẻ ấy cũng đâu có gì quan trọng, nhưng không ăn thua. Đơn giản nhất và, điều đó có nghĩa rằng thư từ qua lại giữa ông và tên Perk ấy (kể cũng buồn cười khi cái từ đó ăn vào đầu ta) sẽ lộ ra, và chuyện đó sẽ đẩy ông vào nồi xúp nóng ra trò. Nhưng đó không phải điều gì quan trọng. Điều quan trọng và không có gã Mercedes, mọi chuyện sẽ trở lại như vốn dĩ vẫn thế: xem ti vi mỗi chiều và chơi đùa với khẩu súng của cha ông.
Ông lấy ra cuốn sổ màu vàng của mình và bắt đầu nguệch ngoạc các ghi chép về chuyến điều tra quanh khu phố. Sau một hai phút với ông việc này, ông lẳng cuốn sổ trở lại trong cặp tài liệu và đóng sập nó lại. Nếu Pete và Izzy Jaynes đã chộp được thủ phạm thì những chiếc xe thùng và mấy cái SUV màu đen tội lỗi của bà Melbourne đếch còn nghĩa lý gì hết.
Ông nghĩ đã định lên trang Chiếc Ô Xanh của Debbie và gửi cho merckill một tin nhắn: Họ tóm được mày rồi à?
Nực cười, nhưng hấp dẫn một cách kỳ lạ.
Điện thoại đổ chuông và ông chụp phắt nó lên, nhưng không phải Pete, mà là em gái bà Olivia Trelawney.
“Ồ,” ông nói. “Xin chào, cô Patterson. Cô thế nào?”
“Tôi khỏe,” cô nói, “và là Janey thôi, nhớ chứ? Tôi là Janey, Janey, được rồi. Nghe giọng ông có vẻ không hào hứng lắm khi tôi gọi thế này, Bill.”
Lẽ nào cô đang có tí đong đưa nhỉ? Như thế cũng tuyệt.
“Không, không, tôi rất vui vì cô gọi, nhưng tôi chẳng có gì để báo cáo cả.”
“Tôi cũng không mong đợi ông làm thế. Tôi gọi về chuyện mẹ tôi. Người y tá ở Sunny Acres biết rõ về tình trạng của mẹ tôi nhất làm ca ngày ở Tòa nhà McDonald, mẹ tôi có mấy căn phòng nhỏ đấy. Tôi đã nhờ bà ấy gọi trong trường hợp mẹ tôi tỉnh táo trở lại. Lâu lâu mẹ tôi cũng vậy mà.”
“Ừ, cô có nói với tôi rồi.”
“Ừm, bà y tá vừa gọi cách đây vài phút thông báo là mẹ tôi đã tỉnh, ít nhất là trong lúc này. Có thể bà ấy sẽ tỉnh táo trong một hai ngày, sau đó lại rơi vào trạng thái đờ đẫn. Ông vẫn muốn đi gặp mẹ tôi chứ?”
“Tôi nghĩ vậy,” Hodges nói với vẻ thận trọng, “nhưng phải chiều nay tôi mới đi được. Tôi đang chờ một cuộc điện thoại.”
“Có phải về kẻ đã trộm xe của chị ấy không?” Janey có vẻ háo hức. Như mình lẽ ra phải thế, Hodges tự nhủ.
“Đó là điều tôi cần tìm hiểu. Tôi gọi lại cho cô được chứ?”
“Chắc chắn rồi. Ông có số di động của tôi chưa?”
“Rồi,” nàng nói, nhại lại giọng ông một cách nhẹ nhàng.
Nó khiến ông mỉm cười, cho dù ông đang bứt rứt. “Gọi cho tôi ngay khi nào có thể nhé.”
“Tôi sẽ gọi.”
Ông ngắt kết nối, và điện thoại lại đổ chuông trong khi ông vẫn cầm nó trên tay. Lần này là Pete, và anh ta đang phấn khích hơn bao giờ hết.
“Billy! Tôi phải quay lại, chúng tôi đã có hắn trong phòng thẩm vấn - thực ra là IR4, còn nhớ anh vẫn gọi đó là căn phòng may mắn của anh chứ hả - nhưng kiểu gì tôi cũng phải gọi cho anh. Chúng ta tóm được hắn rồi, cộng sự, chúng ta mẹ nó chứ tóm được hắn rồi!”
“Tóm được ai?” Hodges hỏi, giữ giọng mình không lạc đi. Trái tim ông lúc này không đập loạn nữa, nhưng những nhịp đập vẫn đủ mạnh để có thể cảm nhận rõ trong hai thái dương ông: thịch và thịch và thịch.
“Davis chết tiệt!” Pete hét lên. “Còn ai nữa?”
Davis. Không phải tên Sát nhân Mercedes mà là Donnie Davis, kẻ giết vợ thích được chụp ảnh. Bill Hodges nhắm mắt, thấy nhẹ cả người. Đó là một cảm giác thật Davis. Không phải tên Sát nhân Mercedes mà là Donnie Davis, kẻ giết vợ thích được chụp ảnh. Bill Hodges nhắm mắt, thấy nhẹ cả người. Đó là một cảm giác thật sai trái, nhưng dù sao thì ông vẫn cảm thấy thế.
Ông nói, “Vậy thi thể người kiểm lâm tìm thấy gần căn nhà gỗ của hắn chính là Sheila Davis? Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Các cậu nâng bi ai mà có kết quả ADN nhanh thế được?”
Hồi Hodges còn công tác, họ gặp may nếu nhận được kết quả ADN trong vòng một tháng sau khi gửi mẫu đi, còn sáu tuần là trung bình.
“Chúng tôi không cần ADN! Cho phiên tòa thì chắc chắn rồi, nhưng…”
“Ý cậu là sao, các cậu không…”
“Lặng yên mà nghe đã nào, được không hả? Hắn đi từ ngoài phố vào đầu thú và thừa nhận tất cả. Không luật sư không mấy cái trò đàng hoàng công chính vớ vẩn. Hắn đã nghe quyền Miranda và nói hắn không cần luật sư, chỉ muốn trút nó đi cho khỏi đè nặng trên ngực hắn.”
“Lạy Chúa. Hắn lại trơn tuột như trong tất cả các lần thẩm vấn trước đây phải không? Cậu có chắc là hắn không giở trò không hả? Kiểu như một trò mèo gì đó?”
Ông nghĩ đó là điều gã Mercedes sẽ làm nếu họ tóm được hắn. Không chỉ là giở trò mà còn là trò mèo. Chẳng phải đó chính là lý do hắn cố tạo ra những văn phong khác nhau trong những bức thư viết bằng ngòi bút tẩm độc ấy hay sao?
“Billy, đâu chỉ có vợ hắn không đâu. Anh còn nhớ mấy cô nàng búp bê mà hắn cặp kè không hả? Những em tóc bồng bềnh ngực bơm và tên thì kiểu như là Bobbi Sue ấy?”
“Nhớ chứ. Họ thì sao?”
“Khi chuyện này công bố ra, mấy em gái trẻ đó sẽ phải quỳ sụp xuống mà tạ ơn Chúa là họ vẫn còn sống.”
“Tôi không hiểu ý cậu.”
“Turnpike Joe, Billy! Năm phụ nữ bị cưỡng bức và giết hại ở các điểm dừng chân khác nhau trên đường cao tốc liên bang từ đây đến Pennsylvania, bắt đầu từ năm 1994 và kết thúc vào năm 2008! Donnie Davis nói hắn chính là hung thủ! Davis chính là Turnpike Joe! Hắn đang khai với chúng tôi về thời gian, địa điểm và miêu tả chi tiết. Tất cả đều trùng khớp. Chuyện này… đầu óc tôi như nổ tung!”
“Đầu tôi cũng thế,” Hodges nói, và ông hoàn toàn nghiêm túc. “Xin chúc mừng.”
“Cảm ơn, nhưng tôi có làm gì đâu ngoài việc có mặt sáng nay.” Pete cười khoái trá. “Tôi có cảm giác như vừa trúng số độc đắc Megabucks ấy.”
Hodges thì không thấy thế, nhưng ít nhất thì tấm vé số Megabucks của ông cũng chưa trượt. Ông vẫn còn nguyên một vụ án để giải quyết.
“Tôi phải quay vào đó đây, Billy, trước khi hắn đổi ý.”
“Được rồi, được rồi, nhưng Pete này? Trước khi cậu đi?”
“Gì cơ?”
“Kiếm cho hắn một luật sư do tòa bổ nhiệm.”
“À, Billy…”
“Tôi nghiêm túc đấy. Cứ thẩm vấn hắn cho ra bã, nhưng trước khi cậu bắt đầu, hãy thông báo - theo thủ tục - rằng các cậu sẽ tìm cho hắn một luật sư bào chữa. Các cậu có thể vắt khô hắn trước khi có ai đó xuất hiện ở Murrow, nhưng các cậu phải làm cho đúng vào. Cậu có nghe tôi nói không?”
“Có, được rồi. Đó là lời khuyên chí lý đấy. Tôi sẽ cho Izzy làm việc đó.”
“Tuyệt. Giờ thì quay vào trong đó đi. Đì hắn chết gí vào.”
Pete thực sự đang gáy. Hodges từng đọc rằng có những người làm điều đó, nhưng, ông chưa bao giờ nghe thấy trong thực tế - trừ lũ gà trống ra - cho đến lúc này. “Tumpike Joe, Billy! Turnpike Joe chết tiệt! Anh có tin được không?”
Anh ta gác máy trước khi người cựu cộng sự của mình kịp trả lời. Hodges ngôi thừ ra tại chỗ cả năm phút, cho đến khi cơn run rẩy phấn khích muộn màng đã dịu đi. Sau đó ông gọi cho Janey Patterson.
“Không phải là về kẻ chúng ta đang săn lùng à?”
“Xin lỗi, không. Một vụ khác.”
“Ôi. Tệ quá.”
“Phải. Cô vẫn đi với tôi đến nhà dưỡng lão chứ?”
“Chắc chắn rồi. Tôi chờ sẵn trên vỉa hè nhé.”
Trước khi rời nhà, ông kiểm tra trang Ô Xanh một lần cuối.
Trên đó không có gì, và ông không có ý định gửi tin nhắn được chế biến kỹ càng của mình đi trong ngày hôm nay. Tối nay là quá sớm. Cứ để con cá vật vã với cái lưỡi câu thêm chút nữa.
Ông rời khỏi nhà mà không hề linh cảm được rằng mình sẽ không trở về.