Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Triệu Thuỵ chỉ vào khối Địa Tâm Ngọc Tinh hỏi một câu, trên mặt cực kỳ thản nhiên (nguyên văn: bất lộ thanh sắc).
Mấy nhân viên nọ thoáng nhìn về phía hắn, tựa hồ không muốn trả lời hắn về mấy chuyện này.
Ngay lúc này, một giọng nói từ trên đầu cầu thang truyền đến: "Ngọc bài này chính là một khối bảo bối rất có địa vị."
Triệu Thuỵ ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, gầy gò khô đét, đang từ trên cầu thang nhỏ hẹp đi xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.
Dưới cằm lão đầu gắn một chùm râu dê, trên mặt từ đầu chí cuối luôn lộ vẻ tươi cười khi có khi không, chỉ là cặp mắt tam giác kia khiến cho vẻ tươi cười này có chút gian trá.
Triệu Thuỵ nhìn thấy mấy người nhân viên kia đối với lão đầu này phi hường tôn kính, lập tức biết rằng lão già đó chính là lão bản Ngô Lương của Tập Bảo Trai.
"Có địa vị lớn? Địa vị gì?" Tôn Tiểu Lan đi đến bên Triệu Thuỵ, có chút tò mò nhìn vào khối ngọc bài rồi hỏi một câu.
"Cái ngọc bài này hơn một trăm năm về trước, bị một tên trộm mộ nổi tiếng đào bới từ trong một của Đường Đại vương ra. Nghe nói rằng đó là trang sức của Đường Minh Hoàng ban cho hoàng đệ của chính mình! Về sau lại lưu lạc lòng vòng rồi lọt vào tay một lão giáo sư. Ta lúc ấy vừa nhìn thấy ngọc bài này lập tức biết rằng đây là một bảo bối, liền muốn mua, nhưng là nhân gia như thế nào cũng không chịu bán. Cuối cùng thậm chí còn phải hao tổn rất nhiều khí lực, trải qua nhiều phức tạp, trả giá thật cao mới lấy được, thật không dễ dàng a!"
Ngô Lương thao thao bất tuyệt giới thiệu lai lịch của ngọc bài, kỳ thật tất cả đều là nói năng bừa bãi, không có một câu nào là lời nói thật.
Vật này là do hắn từ trong tay một tên trộm mộ mua lại với giá rẻ. Lúc đầu đã biết không phải là bảo bối gì, nhưng nghĩ rằng đây là kiện ngọc khí, thể nào cũng có thể bán được mấy đồng. Ai ngờ sau khi mua về nhìn kỹ mới phát hiện, vật này sáng nhẵn âm u, cũng không có chất cứng của một ngọc khí, căn bản là một món hàng "dỏm" (nguyên văn: tây bối), bán không ra tiền.
Ngô Lương biết lúc đó hắn xem như đã nhìn lầm, bất quá hắn cũng không cam lòng cứ như vậy mà đem ngọc bài vứt đi. Vì vậy lão ném nó ở trong góc quầy, hy vọng có ngày có thể dùng một cái giá thích hợp để bán nó đi.
Đặt nó ở đây đã một năm, vẫn không người đến hỏi.
Thương nhân buôn đồ cổ, mỗi người đều là một chuyên gia bịa ra chuyện xưa, cho dù là một món hàng tây bối, hắn tiện tay là có thể tạo ra một lai lịch sắc thái truyền kỳ, vô cùng phong phú, doạ cho người ta phải sửng sốt, ngoan ngoãn bỏ tiền ra.
Ngô Lương đã từng lăn lộn ở đây hai mươi năm, tự nhiên càng lô hỏa thuần thanh (thuần thục).
Tôn Tiểu Lan có ít kinh nghiệm xã hội, cho nên hắn vừa mới bâng quơ mấy chữ, đã sớm động tâm, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khối ngọc bài nọ, rực rỡ sáng ngời.
Bất quá, Triệu Thuỵ so với người khác cũng hiểu rõ hơn lai lịch của khối Địa Tâm Ngọc Tinh này, dĩ nhiên đối với những lời của Ngô Lương một chữ cũng sẽ không tin.
"Cái ngọc bài rốt cuộc là bao nhiêu tiền?" Hắn không vì những lời hoa ngôn xảo ngữ của Ngô Lương mà động tâm, mà tập trung vào trọng tâm của vấn đề rồi hỏi.
Hai con ngươi của Ngô Lương ở trên mặt Triệu Thuỵ xoay chuyển vài lần, sau đó biểu hiện một thần sắc đau lòng: "Vật trân quý như vầy, chỉ là xem ra ngươi là kẻ biết thưởng thức, vậy cho ngươi chút tiện nghi, bán cho ngươi ba ngàn."
"Ba ngàn?"
Triệu Thuỵ cố miễn cưỡng khống chế biểu tình trên khuôn mặt mình,không cho bản thân cười ra tiếng.
Lão Ngô Lương này hiển nhiên không biết giá trị của Địa Tâm Ngọc Tinh, nói nhiều như vậy, bỗng dưng lại chỉ bán ba ngàn, thật sự là quá rẻ rồi!
Tuy nhiên, hắn vẫn còn tính kỳ kèo thêm, nếu đáp ứng ngay, chỉ sợ Ngô Lương này sẽ coi Địa Tâm Ngọc Tinh như là bảo bối, vì vậy mà lên giá; Hơn nữa, toàn bộ tài khoản ngân hành hắn chỉ còn hơn ba vạn, còn phải bao gồm tiền học tiền sinh hoạt của hai năm tới đây, ba ngàn đối với hắn mà nói, cũng đã là một con số lớn, có thể thì tốt nhất nên giảm thêm một chút.
"Quá cao! Một ngàn rưỡi ta mua!"
"Một ngàn rưỡi! Ngươi không phải có chủ tâm mua đồ đó chứ, cái giá mua vào cũng còn cao hơn cái giá này a! Ta thế nào cũng không thể bán lỗ cho ngươi đâu!" Ngô Lương có vẻ có chút kích động.
"Vậy ngươi hãy cho một cái giá gốc!" Triệu Thuỵ thuyết.
"Hai ngàn rưỡi! Không thể thấp hơn!"
"Hai ngàn, nhiều nhất hai ngàn!" Triệu Thuỵ vung tay lên, giọng nói kiên quyết.
Ngô Lương làm ra vẻ cân nhắc suy nghĩ, sau đó thở dài: "Được rồi, hai ngàn thì hai ngàn, bán cho ngươi đó."
Triệu Thuỵ lúc này cũng khó ức chế sự vui sướng trong lòng, khuông mặt không tự chủ đã lộ ra chút tươi cười. Hắn vội vàng chạy đi tìm một cái máy ATM ở gần đó, rút hai ngàn.
Nguyên nhân đại khái vì tâm tình quá mức kích động, ngay cả yêu khí trong cơ thể thậm chí không khống chế được, phiêu tán ra ngoài, tiêm nhiễm vào những đồng tiền hắn mới rút.
Ngô Lương có chút nghi hoặc nhìn nhìn vào sắc mặt của hắn, tròng mắt chuyển tới chuyển lui, đột nhiên đổi lời nói: "Không được! Cái giá này quá thấp, ta phải suy nghĩ lại. À ừm…… món đồ này nói thế nào cũng là một bảo bối, năm ngàn, ít nhất phải năm ngàn mới được."
Năm ngàn! Vừa rồi hai ngàn, trong nháy mắt đã lật lọng!
Triệu Thuỵ trong lòng đại nộ. Hắn biết Ngô Lương đã nhìn ra hắn hết sức có hứng thú với khối Địa Tâm Ngọc Tinh, cho nên đã tăng giá.
"Vừa rồi còn hai ngàn mà! Tại sao trong nháy mắt đã biến thành năm ngàn rồi!" Tôn Tiểu Lan đứng bên cũng hét lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận.
Ngô Lương cười hắc hắc: "Vừa rồi là ta nhìn lầm. Ta tưởng rằng ngươi nói cái ngọc bài bên cạnh, cái đó thì bán cho ngươi hai ngàn, còn cái này ít nhất năm ngàn, ít hơn một phân cũng không bán!"
Triệu Thuỵ lạnh lùng nhìn hắn, hỏa khí trong lòng càng lúc càng lớn, đối với vật trân quý như Địa Tâm Ngọc Tinh, năm ngàn cũng không tính là nhiều. Nhưng nếu nói hắn xuất ra năm ngàn, chỉ sợ lão Ngô Lương này sẽ còn thừa dịp kéo giá cao hơn. Lòng tham vô đáy, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không theo kịp tốc độ tăng giá.
"Không bán thì không bán, ta cũng không mua! Năm ngàn, để xem kẻ đầu óc không bình thường nào sẽ mua thứ này về chơi!"
Triệu Thuỵ lạnh lùng buông ra một câu, quay đầu bước đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lấy một lần.
Hắn đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể đáp ứng cái giá này. Tạm thời đừng nói hắn không có nhiều tiền như vậy, dù là có, cũng quyết không thể đáp ứng. Càng nhân nhượng, tên gian thương nọ lại càng cảm giác được món đồ kia là bảo bối, sẽ càng không chịu nhả ra.
Cùng lắm thì đêm nay lại đây đập cửa tiệm, trực tiếp cướp lấy!
Triệu Thuỵ hung hăng tưởng tượng trong lòng; đối phó với loại gian thương này không cần phải nương tay.
Ngay khi Triệu Thuỵ và Tôn Tiểu Lan sắp bước đi xa, Ngô Lương lúc này mới cảm thấy bối rối. Hắn nguyên chỉ là muốn thừa cơ bán đắt thêm một chút, không nghĩ lại khéo quá hoá vụng (nguyên văn: lộng xảo thành chuyết), làm người ta vội bỏ đi, nếu bỏ lỡ cơ hội này cái món đồ nát này không biết phải tới khi nào mới có thể bán đi.
Vì vậy hắn vội vàng cao giọng hô: "Chờ một chút! Quay lại! Quay lại!"
Triệu Thuỵ dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn một chút. Chỉ thấy Ngô Lương đang đứng ngoắc lia lịa: "Đưa ra cái giá của ngươi đi! Ta bán cho ngươi!"
"Đừng mua của hắn Tiểu Thụy, chúng ta đi đến chỗ khác mua." Tôn Tiểu Lan đối với hành vi xuất nhĩ phản nhĩ (nói rồi lại rút lời) của Ngô Lương cực kỳ có ác cảm, không muốn dây dưa với hắn.
"Vấn đề là ở chỗ khác không có bán!" Triệu Thuỵ cố dằn hỏa khí trong lòng, hướng về Ngô Lương đi đến.
Quay vào Tập Bảo Trai, Ngô Lương đã lấy khối Địa Tâm Ngọc Tinh từ trong quầy ra, cầm ở trên tay.
"Trả thêm một chút, trả thêm chút đi, hai ngàn thật sự là quá ít, ta chịu thiệt thòi a!"
"Hai ngàn thôi." Triệu Thuỵ móc tiền ra, nói như chém đinh chém sắt, "Không được lật lọng nữa."
"Được, được, ta bán!" Ngô Lương hấp tấp chụp lấy đống tiền, bỏ vào trong túi, sau đó cầm Địa Tâm Ngọc Tinh nhét vào tay Triệu Thuỵ, "Bảo bối này là của ngươi. Tiểu huynh đệ, ngươi lần này thật sự là đã chiếm đại tiện nghi rồi, nếu là ở nơi khác, sẽ không có ai chịu bán cho ngươi, chỉ có cửa hàng của ta mới nguyện ý ăn phần lỗ lã này thôi ……"
Triệu Thuỵ cười lạnh một tiếng, không muốn nghe hắn nói nhảm, kéo Tôn Tiểu Lan lập tức rời khỏi.
Hai người vừa mới bước ra khỏi cửa, gương mặt Ngô Lương liền biến đổi, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai.
"Bỏ ra hai ngàn để mua một món đồ nát không đáng tiền, thật đúng là hai đứa ngu."