Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tử Sắc Y
Nhìn thấy không cam lòng, lại sợ uy thế của Tô Lâm nên mọi người đều rời khỏi, Hoa Thiên Vũ đi theo Tô Lâm vừa đi vừa nói chuyện: “Ngươi vốn định bỏ qua sao?”
“Vậy ngươi nói ta có thể như thế nào?” Lúc này Tô Lâm rốt cục cũng đã phục hồi lại tinh thần, dường như cả người cũng thoải mái hẳn, nói chuyện cũng mạch lạc, “Điều này rõ ràng là tỷ thí tranh vị trí Đà chủ này không phải cạnh tranh công bằng, còn mong đợi ta lên làm cái gì? Muốn chết sao?”
“Ta còn tưởng rằng đến bây giờ người còn chưa hiểu được!” Hoa Thiên Vũ nghe vậy cười ha ha nói: “Xem ra là ngươi vẫn gánh vác được! Nhưng đám thủ hạ kia của ngươi, ai, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!”
“Ta có thể thỉnh cầu ngươi một chuyện sao?” Tô Lâm không hề bị ảnh hưởng bởi lời Hoa Thiên Vũ nói, xoay đầu lại nghiêm túc nhìn Hoa Thiên Vũ, thỉnh cầu: “Ta biết rõ là ta nhìn nhầm ngươi, ngươi là một người tài ba, hiện tại ta cũng chỉ có thể cầu xin ngươi, ngày hôm nay ngươi đừng rời khỏi, mà ở lại đại viện một đêm đi, qua một đêm thôi! Hừng đông ngày mai, ngươi muốn đi chỗ nào ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”
Thì ra là hắn còn biết chuyện này! Thật đúng là một người thông minh! Biết rõ là vào tỷ thí ngày mai, đám người Vương Đại Cẩu bị thua thiệt hay là người khác nhìn đám người Tô Lâm vào hôm nay không được vừa mắt, buổi tối tuyệt đối sẽ tìm cơ hội gây chuyện, khiến cho đám Tô Lâm không có cách nào để tham gia cuộc tỷ thí ngày mai!
Hoa Thiên Vũ lắc lắc đầu nói: “Ngươi ấy! Ta nói coi như là ta ở lại, qua đêm nay, vậy thì còn đêm mai ? Hơn nữa ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta có thể bảo vệ được nhiều các ngươi như vậy?”
“Ta tin tưởng ngươi làm được!” Tô Lâm không trốn tránh ánh mắt bức người của Hoa Thiên Vũ nữa, kiên định nói: “Ta biết rõ ngươi có biện pháp, ta cũng biết, ta không có gì đáng giá để có thể thỉnh cầu ngươi ở lại, nếu không thì như vậy đi, nếu như ngươi thật sự cảm thấy tối nay ngươi không che chở được chúng ta, vậy ngươi cứ đi trước cũng được! Ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi!”
Nghe Tô Lâm nói lời này, Hoa Thiên Vũ buồn cười lắc đầu nói: “Tô Lâm, lời này thật sự không phải nói ngươi gì hết, nhưng chí hướng của ngươi đâu? Tối qua ngươi cho ta nói những lời hùng tâm tráng chí (tâm chí mạnh mẽ) ấy vậy nó ở đâu rồi? Chẳng lẽ ngươi cứ muốn cả đời vì một đám người như vậy mà vây khốn mình ở nơi này? Cho dù là cùng hèn nhát với bọn họ sao, ngươi cũng chấp nhận à?”
Tô Lâm kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Vũ, chần chờ một lúc mới nói: “Vốn ta cho là ta có thể, nhưng ngươi cũng thấy đấy, không phải là ta không cố gắng, mà là hiện tại cho dù ta có cố gắng, cũng phải có người cho ta cơ hội chứ! Đây từng là dự định tốt, thế thì sao, ngươi bảo ta phải làm sao đây? Nếu xem như ngày mai ta được hạng nhất, chỉ sợ vẫn là kết quả như hôm nay cũng không khác biệt gì lắm, huống chi ta còn không có khả năng, thậm chí ngay cả tối nay ta cũng không biết có thể bình an qua hay không!”
Nghe được Tô Lâm nói như vậy, Hoa Thiên Vũ vừa thất vọng vừa có chút giận vì hắn từ bỏ tranh đấu, nhịn không được nói: “Ngươi chỉ có như vậy sao? Lúc trước ngươi không giống với người cái gì cũng không có, khi đó thế nào sao lại như bây giờ? Ngươi không phải là thiếu gia phủ Đại tướng quân sao? Sự kiêu ngạo của ngươi cứ như vậy mà vứt bỏ sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có chuyện để ngươi quyết tâm theo đuổi? Chẳng lẽ ngươi không muốn nên chuyện? Lúc trước những chuyện ngươi làm không xong, cũng là bởi vì ngươi bị một chút nhân tố gây cản trở, mà ngươi cứ quyết định buông tha? Tô Lâm, đừng khiến ta coi thường ngươi!”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ta có thể làm sao?” Tô Lâm như bị Hoa Thiên Vũ kích thích lên nỗi đau, giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy bật lên hét lớn: “Ngươi nghĩ rằng là ta nguyện ý sao, ngươi nhìn xem bên cạnh ta có nhiều người như vậy, hôm nay ngươi cũng nhìn thấy, một đám thủ hạ của ta một người muốn giúp đỡ ra cũng không có, cũng may có ngươi mới có cục diện như trước mắt, dù ta có hùng tâm tráng chí thế nào, nhưng chỉ dựa vào một mình ta, ta có thể làm được cái gì? Chỉ có một mình ta, ta cũng không phải là người vô địch cả thiên hạ!”
Hoa Thiên Vũ nghe vậy giận quá hóa cười, nói: “Một mình người, đúng là số lượng thực lực có hạn, nhưng nếu như lòng của ngươi thiếu tự tin, thì như vậy có chờ đủ lực lượng, cũng không có ý muốn! Tô Lâm, không sợ nói cho ngươi biết, ta chính là tiểu thư tướng phủ Liễu Nhược Liên! Ngươi hẳn là đã nghe nói qua rồi chứ!”
“Ngươi là người què mà! Ngươi...” Tô Lâm nghe vậy nói, lập tức nhận thức được chỗ không đúng, vội vàng dừng lại, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Nghe đồn không phải là ngươi đã chết rồi sao? Làm sao mà một mình ngươi chạy ra ngoài này, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn làm cái gì à?” Hoa Thiên Vũ cười điên cuồng, nói: “Ta muốn làm chuyện ta muốn làm! Tô Lâm, tình trạng của ta bây giờ cũng không khác với ngươi bao nhiêu đâu. Như thế nào, chúng ta hợp tác với nhau một phen, sau khi vượt qua cửa ái khó ở trước mắt này, chúng ta sẽ liên thủ, hoàn thành chuyện chúng ta muốn làm !”
Tô Lâm nhìn Hoa Thiên Vũ có chút xa lạ ở trước mắt, trợn to hai mắt, cảm thấy dường như nữ nhân ở trước mắt hắn có chút thay đổi, làm cho hắn cảm nhận được sợ hãi từ trong lòng!
Hoa Thiên Vũ cười lạnh nhìn xem Tô Lâm, nói: “Làm sao, không lẽ là ngươi sợ hãi à? Xem ra là ta thật sự đã nhìn lầm ngươi, Tô Lâm, ngươi kỳ thật chỉ là người nói được ngoài miệng, còn trong lòng ngươi kỳ thật cũng chỉ là một người hèn nhát! Bây giờ ngươi có theo ta hay không cũng giống như ngoại trừ chỉ có một mạng đáng khinh, thì ngươi còn có cái gì không thể mất đi sao?”
“Đừng nói cho ta ngươi không bỏ được đám ăn mày kia!” Hoa Thiên Vũ khinh bỉ nhìn xem Tô Lâm, nói: “Ngươi cho rằng ngươi thật sự được bọn họ xem như lão đại sao? Bọn họ chỉ muốn tìm một chỗ dựa vững chắc có thể dựa vào! Nếu như chỗ dựa này bị sụp đổ, có thể sẽ có mấy người rớt vài giọt nước mắt trên mộ phần ngươi, nhưng sau đó, không chừng bọn họ sẽ lập tức tìm chỗ nương tựa của cừu nhân giết chết ngươi, một đám người làm như thế, ngươi cảm thấy ngươi rất có tiền đồ sao?”