Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi bọn Tiểu Thanh ra khỏi luồng sáng thì thấy hai người Song Tiếu và Trùng Thiên ngẩng đầu xem xem cái gì đó.
" Chúc mừng các ngươi đến được đây. Cửa cuối cùng rất đơn giản: Xuyên qua lưới linh hồn trong ba canh giờ."
Vẫn là những dòng chữ thông báo quen thuộc nhưng lúc này lại đem lại không khí hoàn toàn khác. Dòng chữ vừa biến mất, không gian nhanh chóng xuất hiện ba tấm lưới to giăng ngang nhìn qua vô cùng bình thường.
Trùng Thiên vươn tay định chạm vào đánh giá tấm lưới. Nhưng tay còn cách lưới chừng ba bốn tấc liền bị đánh bậc ra. Lực đẩy khá mạnh. Linh hồn hắn như bị vật gì đó đánh lên rất khó chịu. Hắn nhíu mày thử lại lần nữa và kết quả vẫn y như lần đầu tiên.
Mọi người đều thấy nhất thanh nhị sở. Càng ý thức được nhiệm vụ nghe qua có vẻ đơn giản này thật ra vô cùng khó khăn. Cũng chẳng nghĩ nhiều, họ liền nhao nhao dùng bất cứ cái gì có thể dùng được tấn công mảnh lưới thứ nhất.
Song Tiếu tập trung quan sát tình huống trước mặt. Thân thể vì vừa trải qua chấn động nên vẫn còn chút suy yếu. Nhìn mảnh lưới vẫn vô thương vô khuyết trước sự tấn công dữ dội, vẻ mặt nàng càng lúc càng thâm trầm.
Người duy nhất ở đây chẳng mảy may áp lực là Trùng Thiên. Hắn vừa sờ cái cằm trơn nhẵn vừa thích thú quan sát chướng ngại vật đằng trước. Nếu chỉ đánh giá qua thị giác thì hắn vẫn chưa nghĩ ra được điểm khác biệt của vật này. Chúng khá mỏng, thưa và bám nhiều bụi bẩn. Rốt cuộc thứ quái quỷ này làm bằng vật liệu gì mà lại bền bỉ như vậy.
"Xoạt" Kình phong như lưỡi dao sắc bén lướt qua mảnh lưới. Trùng Thiên nheo mắt nhìn kết quả thu được từ lần ra đòn của hắn vừa rồi. Nếu tấn công gần không có hiệu quả thì thử tấn công tầm xa xem thế nào. Vậy mà mảnh lưới quái đản đó vẫn hoàn hảo lành lặn. Hừ, hắn không tin mình không chém rách được thứ này. Nhanh tay lấy ra đai lưng đa năng, hắn vừa định khởi động chế độ ánh sáng tấn công thì bản điện tử lại tối đen-bị vô hiệu hóa. Chết tiệt ! Những phát minh của hắn đến chỗ này nếu không bị hư cũng không dùng được. Chả lẽ hắn liền trở thành tên phế vật từ đây sao.
Từ khi đến không gian thứ ba, Song Tiếu lẫn Trùng Thiên đều tự giác tách ra xa nhau. Nàng bây giờ mới phát hiện một điều vô cùng trầm trọng. Cái không gian mà bọn họ đang đặt chân có cả ngũ hành ngũ hệ. Nhưng hiển nhiên chúng bị phân tán rất hỗn loạn.
Bên kia, Tiểu Thanh, Tiểu Tĩnh, Bách Lý Ngạn và những người còn lại đều đang điên cuồng tấn công mảnh lưới.
Sau một khoảng thời gian, mọi người cũng thấm mệt. Định nghỉ ngơi thì mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Không gian bị vặn vẹo đến biến dạng. Các dòng khí lưu chuyển động không theo bất cứ quy luật nào tạo nên cảm giác áp bách nghẹt thở cho tất cả sinh vật tồn tại nơi này. Biểu tình ai cũng khó chịu thống khổ.
Lý Minh nhễ nhại mồ hôi, trên trán nổi mấy cộng gân xanh, miệng mở to hút từng ngụm khí. Hắn vốn là người khá nóng tính nên bất chấp lao đến chém liên hồi lên tấm lưới. Áp lực thoáng chốc giảm xuống một chút. Mọi người bây giờ mới hiểu rõ: cái thử thách chết tiệt này không được phép gián đoạn dù chỉ một giây !
Tức thì, ai cũng cố gắng gượng dậy để vật lộn với nhiệm vụ. Chưa được bao lâu, vô số đạo ánh sáng chói mắt bao trùm lấy không gian. Ngay lúc này, từng cái phong nhận lao đến từ mọi phía. Nhất thời không quan sát được gì, tất cả đều phải cực lực né tránh cuộc tập kích bất ngờ. Nhanh chóng có người bị thương, thậm chí ngất xỉu. Tình hình dần chuyển biến xấu đi.
Song Tiếu bên này cũng chẳng khá khẩm là bao. Nàng tuy không bị cản trở thị giác như mọi người nhưng vì thể lực còn yếu nên có chút chật vật. Mắt thấy đạo phong nhận uy mãnh đang đánh tới, nàng lui vào một lỗ hõm của vách đá rồi dứt khoát vươn tay chém nát mấy tảng đá trên đầu và bên cạnh để tạo thành chỗ trú ẩn tạm thời. Nàng nhanh chóng ngồi xếp bằng trên đất. Tinh thần lực mạnh mẽ trào ra ngoài. Chúng bao trùm lên toàn bộ không gian tầng ba rồi chậm chạp thuần hóa các đợt phong nhận. Chưa đầy một khắc, mồ hôi nàng bịn rịn trên trán thì mới giải quyết xong. Tường đá lúc đầu giờ đã nát thành bụi từ lâu.
Song Tiếu cũng không đứng dậy mà tiếp tục ngồi đó điều tức. Đám người Tiểu Thanh đều bị thương ít nhiều. Còn nàng thì càng thảm hơn khi cả thân thể và tinh thần đều bị tổn hại. Phong nguyên tố vừa rồi quả thật rất lợi hại, hoàn toàn khác với loại nàng gặp mấy ngày qua.
Chưa để mọi người kịp thở ra hơi, mặt đất lần thứ hai đại chấn. Uy áp vô hình tỏa ra như muốn xé rách cơ thể họ. Song Tiếu có cảm giác thân hình mình đang run rẩy. Cả việc giơ tay nhấc chân là cực hình với nàng lúc này. Tất cả hiện tại đều đang cố dùng tinh thần lực của mình để phòng hộ nhưng sắc mặt ai cũng đều trắng bệch lung lay sắp đổ.
Nàng cắn môi, tinh lực vừa hồi phục được chút ít liền tiêu tán mất. Cố kìm chế sự đau đớn trong linh hồn, Song Tiếu ngoan cường dùng điều khiển tinh thần lực hung hăng quất mạnh lên lưới linh hồn. Nó thế mà bị dao động ! Lòng nàng chợt nảy lên suy nghĩ. Chưa để nàng nghiệm chứng điều đó thì cơn dư chấn lại kết thúc. Sự yên tĩnh quay trở lại.
Còn hơn một khắc nữa là hết thời gian. Nữ hài ngồi xếp bằng. Đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt cùng với sắc mặt tái xanh cho thấy nàng đang rất không ổn. Vậy mà thân thể nhỏ bé ấy lại không chút nào có dấu hiệu ngã xuống. Một số người đã ngất lịm hay nằm vật ra đất sau đợt hành hạ này. Trùng Thiên ngồi cách nàng không xa, khóe miệng mờ nhạt thấy được vệt máu đỏ tươi.
Đôi mắt to tròn tối lại. Nghĩ đến điều mình vừa phát hiện được, Song Tiếu quả thật rất muốn nói cmn. Hóa ra mảnh lưới quỷ quái đó chỉ có thể tấn công bằng tinh thần lực. Nhìn mọi người ai cũng uể oải vô lực, việc nói cho bọn họ biết điều này làm nàng phân vân a. Nếu phát hiện sớm hơn thì trong vòng hai canh giờ phá ba mảnh lưới là hoàn toàn khả thi. Tay nhỏ bất giác nắm chặt thành quả đấm. Lão đầu tử kia quá ác độc đi. tam môn khai xuất gì chứ, thật chất chỉ là để làm cảnh mà thôi !
"Trăng tròn trôi trên bầu trời đêm; Hoa dưới đất trong tim tôi; Bên cạnh những con người tôi từng hội ngộ..." Mộc Cẩm Nương a di vừa thở phì phò vừa hát. Nàng là người rất yêu cầm nghệ nên giọng hát rất không tệ. Tiếng hát nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí như muốn xóa đi mùi máu tanh đang bao trùm khắp nơi. Ở trong hiểm cảnh mà vẫn có thể hát ca đủ để biết những con người này thanh nhã biết bao, kiên cường biết bao.
Nhưng lúc nào cũng có vài người phá hư không khí. Trùng Thiên chợt nheo nheo đôi mắt. Hắn là người ngồi gần mảnh lưới nhất nên chỉ một chút xíu biến động đều không thể thoát khỏi mắt hắn. Vừa rồi hắn vừa thấy cái thứ này dao động ! Qua thời gian, nó dần dần mỏng lại. Hắn thử cầm lấy một viên đá góc cạnh rạch lên tấm lưới. Ấy vậy mà .... đứt !
"Hết thời gian, chỉ hoàn thành được một phần ba nhiệm vụ. Thất bại !"
Dòng chữ vàng chói vừa xuất hiện, lập tức vô số đạo phong nhận tụ thành vòng xoáy hút tất cả vào đó rồi biến mất không dấu vết..... Cuối cùng thì, họ cũng đã thua cuộc.
Vượt được Nhị ải, đánh bại Nhị môn, hoàn thành một phần ba thử thách không tưởng. Mấy ai có thể làm được đây ? Đây cũng là chiến tích đầu tiên trong chặng đường huy hoàng của những truyền kì không phải con người. Và sau này trở thành câu chuyện nhiều tranh cãi dành cho hậu thế.