Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lúc con ở Chu gia trại tình cờ tìm được, ăn vào sẽ tăng cường thể chất. Mỗi người chỉ có thể ăn hai đóa, cha nương liền chia ra mà ăn. Nội thương của cha cũng sẽ tốt hơn nhiều, nương cũng sẽ trẻ lại."
"Hoa mai thần kỳ!" Không ngờ Vân Nhất Minh lại nhận ra hoa tiên mai, bỗng chốc sắc mặt liền thay đổi!
"Cha, ngài nhận ra?" Vân Chỉ Tịch có chút kinh ngạc, nàng cho rằng chỉ có nàng mới có đặc sản này.
"Lúc trẻ nghe nói qua, nhìn có vẻ đúng là nó, hoa mai thần kỳ này là đồ tốt! Tịch Nhi, con giữ lại cho chính mình đi!" Vân Nhất minh dù sao cũng đã trải qua thời kỳ vinh quang, trước kia là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, kiến thức vẫn phải có .
"Con đã ăn rồi, bây giờ ăn nữa cũng vô ích. Nói thật, con có thể khôi phục kinh mạch cũng nhờ một nửa công lao của hoa mai này. Cũng là bởi vì dùng hai đóa hoa mai cho Dung công tử, hắn mới giúp con cải tạo kinh mạch ." Vân Chỉ Tịch giải thích.
Vân Nhất Minh lúc này mới hơi tin tưởng, hắn mặc dù chưa từng ăn hoa tiên mai, nhưng cũng biết loại hoa mai thần kỳ này là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết. Nếu dùng cái này để trao đổi, Dung công tử ắt hẳn đồng ý.
"Cha, ngài cùng nương hiện tại liền dùng đi, con hộ pháp cho hai người. Chờ qua một thời gian ngài có thể thử khôi phục kinh mạch."
Nghe thấy vậy, Văn Tố Tâm lại lắc đầu: "Nương sẽ không ăn, đừng lãng phí đồ tốt."
"Nương, ăn hoa mai này có tác dụng giữ thanh xuân trẻ tuổi a. Chờ cha ăn vào liền tuổi trẻ không già, ngài cũng không thể lùi bước a? con đang chờ nương càng lớn càng ngày càng xinh đẹp, lại cho con thêm một đệ đệ." Vân Chỉ Tịch nhỏ giọng trêu đùa ở bên tai Văn Tố Tâm.
"Tiểu hài tử nói mê sảng cái gì!" Văn Tố Tâm mặt phấn đỏ bừng, vỗ nhẹ lên đầu Vân Chỉ Tịch.
Vân Nhất Minh không nghe rõ hai mẹ con nói cái gì, kỳ quái nói: "Đang yên đang lành sao bỗng dưng đánh hài tử?"
"Ai cần ngươi lo!" Tố Tâm liếc Vân Nhất Minh một cái, hắn ngẩn người, cảm giác thê tử có cái gì không đúng a!
"Nhanh ăn đi, con còn nhờ cậy vào cha che chở đấy." Vân Chỉ Tịch đã nói vậy, Vân Nhất Minh cũng không từ chối nữa. Hắn biết nữ nhi nói không sai, mặc dù chính hắn không có hy vọng, nhưng đã có cơ hội vẫn nên thử một lần. Dù là vì nữ nhi, hắn cũng phải thử một chút!
"Cha nghe con ." Vân Nhất Minh nhận lấy hoa tiên mai, há miệng ăn vào.
"Nương?" Vân Chỉ Tịch lông mi chớp chớp, Văn Tố Tâm mặt đỏ lên: "Về sau không cho nói loại lời nói thô tục này!"
"Biết rõ, thân nương của con, nhanh ăn đi." Vân Chỉ Tịch cười tủm tỉm dụ dỗ.
Bấy giờ Văn Tố Tâm mới nhận hoa tiên mai, nữ nhân đều để ý vẻ bề ngoài, nhất là ở trước mặt nam nhân mình yêu thương thì càng chú ý dung nhan của mình...
Nhìn cha mẹ nhắm mắt hấp thu hoa tiên mai, Vân Chỉ Tịch nghĩ đến ba mẹ đời trước. Còn nhớ bởi vì thiên phú cổ võ của nàng mà ba mẹ bị gia tộc khống chế, nàng từ nhỏ đã bị bắt chia lìa với ba mẹ, thường thường chỉ có một mình nàng cô đơn huấn luyện. Khi đó mỗi tháng chỉ vẻn vẹn có một ngày được gặp nhau, đó là ngày nàng khát vọng và vui sướng nhất.
Còn nhớ rõ mỗi một lần chia lìa, mụ mụ đều khóc thành lệ nhân, cha hốc mắt cũng đỏ lên. Khi đó nàng đã thề, nàng nhất định phải chịu khó huấn luyện, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến không có ai có thể ngăn cản nàng cùng ba mẹ ở bên nhau!
Vì mục tiêu này cộng thêm thiên phú, nàng trở thành thần thoại trong giới sát thủ! Tự tay giết tổ phụ, giết sạch cả một gia tộc khổng lồ mà vô tình đã vây khốn nàng. Sau đó mang ba mẹ rời đi!
Cũng bởi vì trận chiến ấy mà nàng có tiếng là sát thủ chi ma! Năng lực chuyên nghiệp đáng sợ, kỹ xảo cổ võ khủng bố, kỹ xảo, thủ đoạn tiêu diệt tàn nhẫn, tất cả những điều này khiến trong người nghề nghe tin đã sợ mất mật...
Chuyện này lại cùng chủ nhân cỗ thân thể này có nhiều điểm tương tự. Ở thời điểm thiên phú của "Vân Chỉ Tịch" còn không có hiện ra, khi phụ thân nghèo túng, dù còn nhỏ nhưng nàng cũng đã hiểu ra tình người ấm lạnh. Về sau nàng cố gắng tu luyện, vì muốn phụ thân hãnh diện về nàng, khiến cho mẫu thân không cần phải vất vả nữa. Khiến cho cả nhà bọn họ đều sinh sống tốt hơn, sẽ không bị người nào châm chọc khiêu khích.
"Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cha mẹ." Vân Chỉ Tịch lẩm bẩm một câu, lại không biết ba mẹ mình sống như thế nào, có biết nàng gặp chuyện không may hay chăng, nếu biết chắc chắn họ sẽ rất đau lòng, về sau ai sẽ chăm sóc họ?
Cảm xúc u sầu, cô đơn, vướng bận từ lúc xuyên việt tới nay nàng vốn bị nàng áp chế tại thời khắc này toàn bộ hỗn loạn trong lòng, làm cho nàng trong nháy mắt cảm thấy chua xót. Nàng lo lắng không có người chăm sóc ba mẹ, lo lắng họ không chịu nổi cú sốc mất con...
Sau khi hộ pháp cho cha mẹ, Vân Chỉ Tịch đè nén tâm tình trở lại trong phòng mình. Vừa đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một nam nhân thân áo trắng hơn tuyết thản nhiên ngồi chờ nàng.
"Hoa mai thần kỳ sao ta không nhìn thấy?" Dung Hoàng cười như không cười nhìn Vân Chỉ Tịch, càng nhìn càng cảm thấy nha đầu này càng nhiều bí mật.
Vân Chỉ Tịch nghe vậy biến sắc: "Ngươi nghe lén ta nói chuyện!"
Dung Hoàng mày kiếm khẽ nhếch, nhìn nàng tức giận muốn bộc phát, nói: "Là ngươi nói quá lớn tiếng."
Vân Chỉ Tịch không còn gì để nói, thật vất vả đè nén xúc động muốn giết người, hừ lạnh nói: "Hừ - - nghe lén đều là tiểu nhân!"
Ngó lơ khó chịu của nàng, Dung Hoàng đứng lên đến gần.
"Ngươi làm gì!" Vân Chỉ Tịch lập tức trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt, nếu nói hắn không có chút sắc tâm, đánh chết nàng cũng không tin! Nhưng người này cố tình lại biểu hiện như một vị công tử không nhiễm bụi trần, tâm tình vô dục vô! Hắn rõ ràng là ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú!
Đôi mắt đen của Dung Hoàng hiện lên ý cười, duỗi tay đánh về phía ót nàng, một đạo hào quang theo đó chui vào! Ngay vừa rồi hắn cảm nhận được tâm tình nàng rất sa sút...
"Đây là phương pháp che giấu ngươi muốn." Vừa nói xong, người đã biến mất không thấy tung tích ...
Trong đầu Vân Chỉ Tịch tiếp thu được một pháp quyết, đợi nàng nhớ kỹ mở mắt ra, nào còn bóng dáng của đồ vô sỉ kia? Lần này sao lại rộng rãi không đòi hỏi gì thế?
...
Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt liền tới ngày khảo nghiệm của gia tộc Vân gia.
Mới sáng sớm mà trên giáo trường Vân gia liền đầy ấp người.
Thế hệ trẻ Vân gia gồm nội và ngoại bảo ước chừng một hai trăm người đã sớm không đợi kịp chạy tới đây.
Đệ tử dòng chính đời thứ ba toàn bộ ngồi một bàn thạch ở trung tâm giáo trường, đón nhận theo đuổi và ngưỡng mộ từ thế hệ trẻ Vân gia. Bọn họ là những người trẻ tuổi xuất sắc, về sau là lực lượng trung thành của Vân gia.
Mà ngồi ở bên cạnh đệ tử dòng chính là đệ tử Vân gia nội bảo, địa vị chỉ sau đệ tử dòng chính. Còn những người đứng chính là đệ tử ngoại bảo.
Đại điển khảo nghiệm tu vi mỗi năm chính là một ngày trọng yếu quyết định tương lai của những người tuổi trẻ này. Đệ tử dòng chính và nội bảo nếu như trong vòng ba năm không có bất kỳ đột phá gì sẽ bị huỷ bỏ tư cách cư trú nội bảo, đến tuổi sẽ bị phái đi xử lý sản nghiệp gia tộc. Đệ tử ngoại bảo nếu tư chất trác tuyệt có thể tiến vào nội bảo, trở thành đệ tử nội bảo.
Những người này giờ phút này mặc dù tụ tập cùng một chỗ, nhưng rõ ràng chia làm ba phái lớn. Một phái lấy cháu trai trưởng của Đại trưởng lão - Vân Chỉ Phàm dẫn đầu, một phái lấy cháu trai trưởng Tộc trưởng - Vân Chỉ Tiêu dẫn đầu, một phái lấy đệ nhất đệ tử nội bảo Phong Tòng dẫn đầu. Ba nhóm người này thì nhóm của Vân Chỉ Phàm nhiều người nhất, chiếm nửa số người. Tiếp theo là Vân Chỉ Tiêu, ít nhất là Phong Tòng.
Vân Chỉ Tịch xuyên qua đến cái đại lục này, dùng vũ lực vi tôn, Vân gia lại dùng võ lập nghiệp, lại càng tôn sùng vũ lực. Cho nên ai càng có tu vi cường thì địa vị càng cao!
Hiện thời Vân Chỉ Phàm, mười chín tuổi cấp chín huyền đồ hoàn toàn xứng đáng là thiên tài trẻ tuổi nhất, được ủng hộ cũng là bình thường. Đương nhiên, là sau khi Vân Chỉ Tịch bị phế.
Bất quá Vân Chỉ Tiêu cũng không yếu, là con trai độc nhất của con trai tộc trưởng Vân Nhất Mặc cũng vào mười chín tuổi tiến lên cấp chín huyền đồ, chỉ là hắn vừa vào cấp này, cộng thêm không giỏi giao tiếp cho nên danh tiếng không bằng Vân Chỉ Phàm.
Mà cùng là mười chín tuổi đệ tử nội bảo đứng hàng thứ nhất Phong Tòng thì tương đối thần bí. Hắn trời sinh là người cuồng tu luyện, vẫn rất ít tham gia khảo nghiệm gia tộc. Mỗi ba năm mới xuất quan một lần vì bảo trụ thân phận đệ tử nội bảo, thu được tài nguyên tu luyện tốt. Thời gian lần trước hắn xuất quan tham gia khảo nghiệm tính đến nay vừa đúng là năm thứ ba . Nếu như không có quy định trong ba năm không có tiến bộ sẽ bị trục xuất ra khỏi nội bảo, chỉ sợ hắn sẽ không tham gia khảo nghiệm.
Ba nhóm người đứng theo nhóm, vừa nói vừa cười rồi lại trông mong ngóng chờ, vừa mong đợi lại thấp thỏm chờ khảo nghiệm bắt đầu.
"Phong Tòng! Kẻ điên này xuất quan , xem ra năm nay nhất định là hắn đứng thứ nhất ."
"Chưa chắc, nghe nói Chỉ Phàm đại ca lại có đột phá, sắp chạm đến sĩ giai! Phong Tòng có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đệ tử dòng chính, tài nguyên khẳng định kém hơn."
"Còn có Chỉ Tiêu đại ca, mặc dù tấn cấp trễ một chút, nhưng gần đây mới vừa bế quan ra, nói không chừng có đột phá lớn!"
"Đáng tiếc. Nếu là Chỉ Tịch muội muội đột phá thành công, chính là huyền sĩ mười lăm tuổi đầu tiên ở Vân gia, đệ nhất thiên tài huyện Thanh Thành!"
"Trời cao đố kỵ anh tài a! Mau nhìn, Thất tiểu thư đến!"
Mọi người nghị luận ào ào, đang lúc cảm thán những năm trước đây Vân Chỉ Tịch tỏa sáng rực rỡ thì nhìn thấy chính chủ đến...