Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi hoàn hồn, Tứ trưởng lão thở ra một hơi: "Đột phá Huyền Sĩ Sơ Giai đỉnh!"
Cũng khó trách Tứ trưởng lão bị doạ đến vậy! Dựa vào khoảng thời gian từ khi Vân Chỉ Tịch bị phế kinh mạch đến hiện tại mới có mấy tháng thôi! Cho dù lúc đó nàng không có tẩu hoả nhập ma mà đột phá thành công nhưng trong vòng hai, ba tháng lại có thể từ Huyền Sĩ cấp thấp nhất đột phá đến đỉnh! Chuyện này quả thực...... Quả thực là yêu nghiệt!
Phải biết rằng, tu vi của võ giả sau khi tiến nhập Huyền Sĩ Giai thì việc tăng thêm mỗi bậc đều rất chậm! Thậm chí có người vẫn luôn dừng lại ở Huyền Sĩ Sơ Giai, cả đời không thăng thêm một chút nào! Không phải bọn họ quá kém, mà là từ sau cấp bậc Huyền Sĩ muốn tu vi tăng còn khó hơn lên trời! Nếu không thì Vân gia, thậm chí toàn bộ Huyện Thanh Thành sẽ không hiếm Đại Huyền Sư đến vậy!
Nhưng trên thực tế, nếu không phải vì tu tầng thứ nhất của > đạt tới tiểu thành thì tu vi của Vân Chỉ Tịch sẽ càng thêm kinh người! Tuy vậy, nàng cũng vì có Linh Lung Tiên Cảnh mà huyền kính đậm đặc hơn người bình thường nhiều lắm! Không phải một Huyền Sĩ Sơ Giai đỉnh bình thường có thể so được! Mà điểm này, hiện tại ngay cả Dung Hoàng cũng không biết.
Vân Ngạo Thành nghe vậy thì chấn động, hô hấp cứng lại, ánh mắt hắn sáng lên nhìn về phía Vân Chỉ Tịch: "Tịch Nhi, lại đây so vài chiêu với gia gia!"
Hiển nhiên lão nhân gia bị cả kinh nên mới hồ đồ, hoài nghi phán đoán của Tứ trưởng lão.
Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Vân Chỉ Tịch, chờ nàng và Vân Ngạo Thành lại đánh một chưởng vẫn còn không dám tin tưởng.
"Tịch Nhi tuân mệnh." Vân Chỉ Tịch vàng thật không sợ lửa, sau khi tiến lên, đưa tay chạm vào tay Vân Ngạo Thành.
Không lâu sau, sắc mặt Vân Ngạo Thành cũng giống hệt Tứ trưởng lão ban nãy. Sau khi hắn thả lỏng, lập tức nghiêm túc nói: "Lão Tứ, Nhất Minh, Tố Tâm, chuyện của Tịch Nhi tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chữ!"
Vân Nhất Minh biến sắc, lập tức hiểu ý phụ thân: "Cha, ngài nhất định phải bảo vệ Tịch Nhi."
"Đây là chuyện tất nhiên rồi!" Vân Ngạo Thành trịnh trọng nói. Tâm tình của hắn hiện tại rất kích động. So với Tứ trưởng lão thì hắn càng hiểu rõ tài năng của Vân Chỉ Tịch. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, cháu gái từ Huyền Sĩ Sơ Giai bước vào Huyền Sĩ Sơ Giai đỉnh, ý nghĩa của chuyện này hắn so với bất kỳ kẻ nào đều rõ ràng hơn!
"Nhất Minh, mấy năm nay con chịu khổ rồi." Vân Ngạo Thành áy náy nói.
Vân Nhất Minh quỳ xuống trước phụ thân mình: "Phụ thân là gia chủ, có rất nhiều chuyện khiến ngài khó xử, nhi tử hiểu."
"Hảo hài tử, thiệt thòi cho con rồi." Vân Ngạo Thành nghe Vân Nhất Minh không có oán trách, nhưng hắn lại......
"Tịch Nhi, con có oán hận gia gia?" Vân Ngạo Thành nhìn về phía cháu gái từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, tu vi càng xuất sắc hơn, nỗi lòng như có trăm mối tơ vò.
Vân Chỉ Tịch là người thông minh, nàng đương nhiên có thể hiểu cách làm trước đây của Vân Ngạo Thành, không quá để ý nói: "Tịch Nhi hiểu ạ."
"Tịch Nhi." Vân Nhất Minh ngước mắt nhìn về phía Vân Chỉ Tịch, nêu lên ý kiến của mình: "Gia gia thân là gia chủ một nhà, làm gì cũng phải khiến người khác nể phục."
"Tịch Nhi cũng đã trưởng thành rồi." Vân Ngạo Thành nghe Vân Chỉ Tịch nói, tâm tình rất phức tạp.
"Lão Tứ, đợi đến cuối năm các đại gia tộc tỷ thí, ta thật háo hức muốn nhìn xem bộ dạng trợn mắt há mồm ngu ngốc của đám lão già kia!" Vân Ngạo Thành hiếm khi như lão ngoan đồng.
"Ha ha ha ha, ta cũng thực mong chờ! Nếu Thái thượng trưởng lão biết, nhất định sẽ rất vui mừng!" Thanh âm Tứ trưởng lão khàn khàn vì tâm trạng quá kích động, hắn cũng không biết dùng ngôn từ gì để hình dung tâm trạng của mình hiện tại.
Vân Chỉ Tịch và Vân Nhất Minh nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ ngỡ ngàng. Không thể tưởng tượng nổi, Vân Ngạo Thành xưa nay ít nói ít cười, đây là lần đầu tiên thấy hắn giở giọng "trẻ con" như thế này.
Mọi người nói chuyện phiếm rất lâu, đến tận lúc Vân Ngạo Thành có việc cần xử lí mới dừng lại. Mà hai người cũng không nên ở trong viện quá lâu để tránh bị người nghi ngờ, liền nhanh chóng cùng nhau rời đi.
Còn chuyện của tên tiểu tử Triệu gia đã bị hai lão trực tiếp ném lên trên chín tầng mây rồi.
... ...
Màn đêm buông xuống, Vân Chỉ Tịch đang chuẩn bị ngủ thì bóng hình màu trắng xinh đẹp của Dung Hoàng đột nhiên bay tới phòng nàng.
"Chuyện gì?" Đối với cái loại khách vãng lai đến thăm thường xuyên vào những giờ đặc biệt này, Vân Chỉ Tịch đã không còn gì để nói.
"Đi ra ngoài." Dung Hoàng nói lí do đến.
Hắn lúc này đứng bên cửa sổ, ánh trăng từ sau lưng hắn chiếu vào phòng khiến toàn thân hắn như phủ thêm một tầng ánh sáng đẹp lạ kì, sinh ra một cỗ khí tức thần tiên thoát tục, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió.
"Làm gì?" Vân Chỉ Tịch nhíu mày.
Dung Hoàng lười giải thích, trực tiếp phất tay áo mang theo nữ nhân đang rất không tình nguyện đi như cơn gió rời tiểu viện.
Rất nhanh Vân Chỉ Tịch liền phát hiện mục tiêu của "bọn họ", ở phía trước hai người có một hắc y nhân quen cửa quen nẻo tránh thoát từng tầng phòng vệ của Vân gia, sau đó đi ra ngoại thành Huyện Thanh Thành! Cho đến khi chạy đến một ngôi miếu hoang, hắn mới dừng bước.
"Ai! Mau ra đây!" Người nọ bỗng nhiên nói, cố tình đề cao thanh âm.
Vân Chỉ Tịch nhướng mày, không phát ra tiếng động, nàng tin tưởng tên nam nhân lòng dạ hiểm độc lôi kéo nàng tới đây không có khả năng bị người khác phát hiện. Đối phương khẳng định đang nhắm đến kẻ khác, đáng tiếc, đối tượng theo dõi hắn chỉ có hai người bọn họ, đương nhiên là không có kết quả.
"Không có ai theo dõi ngươi, vào đi." Trong miếu truyền ra một âm thanh khô khốc, khó nghe như tiếng kêu của quạ đen. Nhưng tu vi rất mạnh! Ở Vân gia, ngoại trừ Thái trưởng lão thần bí, sợ rằng chỉ có Mạc lão có thể cùng kẻ này phân cao thấp.
Sau khi người này mở miệng, hắc y nhân rõ ràng liền thả lỏng mà đi vào. Hiển nhiên là câu nói vừa rồi của hắn chỉ là nói bừa mà thôi, nếu đúng lúc có người theo dõi thì đem kẻ đó vạch trần, có thể thấy được người này làm việc có mười phần chi li cẩn thận.
Vân Chỉ Tịch và Dung Hoàng đến gần, nghe được từ trong miếu truyền ra tiếng nói chuyện trầm thấp.
"Ngươi nói cái gì?! Kinh mạch khôi phục?! Tuyệt đối không có khả năng đó!" Tiếng nói thô ách kia như thể phi thường kích động, nghe giọng điệu có thể nhận ra hắn đang nghĩ rằng người cùng hắn nói chuyện đang lừa gạt hắn.
"Ngươi biết ta không có lí do để nói dối! Hơn nữa hôm nay ta thấy Vân Ngạo Thành và lão Tứ Vân gia cười tủm tỉm từ trong viện đi ra, chỉ sợ là lại có tin tức tốt! Nhưng tìm hiểu đám thì không có nửa điểm khả nghi. Vân Ngạo Thành lão già này khẳng định có nghi ngờ, tất nhiên sẽ thêm phòng vệ nghiêm ngặt."
"Thì đã làm sao? Lần này chỉ cần có được thứ ta muốn thì Vân Kình Thiên ta cũng không để vào trong mắt."
Vân Chỉ Tịch nghe thấy vậy trong lòng liền nhảy dựng, Vân Kình Thiên là Thái trưởng lão của Vân gia, tu vi đã tiến nhập cấp bậc Đại Huyền Sư nhiều năm. Mà đối phương hình như có gì đó để dựa vào, chỉ sợ đã không phải thế lực của Huyện Thanh Thành.
"Lão quỷ, nếu ngươi có thể giết nàng ta, ta chắc chắn báo đáp!"
"Được, nếu có rảnh ta sẽ thuận tay giúp ngươi giết nàng ta." Người được gọi là lão quỷ không chút để ý nói.
Sau đó có bàn một ít việc vặt không có gì quan trọng. Không lâu sau đó thì hắc y nhân rời đi.
Lão quỷ ngồi ở chỗ cũ, trước mặt là một đám củi lửa đang cháy rất mạnh, nhưng một luồng sát khí trí mạng bỗng nhiên ập tới, làm hắn cả người đều cảm thấy lạnh lẽo: "Ai ——"
Lão quỷ thanh âm còn mắc trong cổ họng chưa thốt ra, một thanh chủy thủ lạnh giá đã cắt động mạch cổ của hắn một cách gọn gàng dứt khoát! Tuy hắn có tu vi cao, cũng phải chết không kịp hé nửa lời! Lão quỷ đến chết cũng không rõ, hắn rốt cuộc là chết như thế nào, chết trong tay ai?
Xong một kích trí mạng, Vân Chỉ Tịch lạnh nhạt rút chủy thủ trong tay về. Nếu người này có sát tâm với nàng, nàng cũng mặc kệ thân phận của hắn là gì, lúc này có cơ hội ám sát thì ra tay giải quyết tai hoạ ngầm mới tốt! Cũng vừa lúc để nàng luyện tập, thử một chút chút thành tựu của >, cảm giác rất thống khoái!
Nếu lão quỷ biết, hắn chỉ là đối tượng dùng để luyện tập thì không biết xác chết có thể vì tức mà sống dậy hay không?!