Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thần Y Thánh Thủ
  3. Chương 2 : Khám nhầm bệnh phụ khoa.
Trước /1039 Sau

[Dịch]Thần Y Thánh Thủ

Chương 2 : Khám nhầm bệnh phụ khoa.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thời gian dần qua, Trương Dương mở mắt, trước mắt hắn có sáu người đang nhìn hắn bằng ánh mắt quan tâm.

- Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!

Người kêu lên đầu tiên là Mễ Tuyết, Trương Dương phát hiện, bên cạnh hắn có không ít người, ngoại trừ đám Mễ Tuyết, còn có mấy bác sĩ mặc áo blu trắng đang kiểm tra cho hắn.

- Đã sớm nói với mọi người rồi, anh ta không sao, không phải chỉ hôn mê vài phút là tỉnh sao? Có thể vừa nãy bị cái gì kích thích, người bệnh vừa mới tỉnh dậy, mọi người đừng nói những câu kích động anh ta, tốt nhất là thăm một chút rồi đi đi.

Dường như bác sĩ không vui, bảo các y tá kiểm tra sơ qua rồi bỏ đi.

Trước khi đi, các y tá không quên nhắc nhở họ, bảo khẩn trương nộp viện phí, tiền phí nằm viện của họ không còn nhiều nữa, buổi chiều Trương Dương cần phải tiến hành kiểm tra, không thể chậm trễ.

Bác sĩ vừa rời đi, Trương Dương hoàn toàn bình tĩnh lại.

Trong đầu hắn, có thêm một phần trí nhớ, phần trí nhớ này rất nhiều, tuy nhiên không hề phức tạp, thông qua đoạn trí nhớ này, Trương Dương biết được hết cả về “mình”.

Đoạn trí nhớ này, thuộc về “Trương Dương" trước kia.

Trong trí nhớ, mẹ “hắn” hình như qua đời từ sớm, cha cưới người phụ nữ khác, sau đó tình cảm giữa “Trương Dương" và cha kém đi nhiều.

Quan hệ cha con đó, thậm chí còn kém hơn cả những người xa lạ, trong trí nhớ, Trương Dương cảm thấy rõ, tên nhãi này trước đây, đem toàn bộ nguyên nhân cái chết đổ cho cha mình, vì thế mới tạo ra cục diện này.

Hơn nữa, cuộc sống của “Trương Dương" trước đây cũng rất độc lập, từ cấp ba đã ở ký túc xá, không về nhà, thậm chí cha có tới trường thì hắn cũng không để ý.

Cho nên, trong ấn tượng của hắn, cha ngoại trừ hận ra, những ký ức khác hắn đều rất mơ hồ, thậm chí cha cụ thể làm việc gì cũng không biết, chỉ nhớ là làm ở bộ phận gì đó bên chính phủ, còn là một cán bộ.

Tất thảy những điều này, “Trương Dương" đều giấu trong lòng, tất cả bạn bè của hắn đều không biết đã hơn một năm hắn không về nhà, cũng không biết mối quan hệ tồi tệ của hai cha con hắn.

Tuy nhiên, trong trường “Trương Dương" lại khác, hắn học rất khá, luôn được học bổng, hoạt bát, nhiều bạn bè, là cán bộ hội sinh viên.

- Trương Dương, cậu không sao chứ, cậu yên tâm, chúng tôi giúp cậu góp tiền, tiền viện phí cậu không cần phải lo!

Người cao lớn đứng đầu giường, bộ dạng cậu ta rất uy vũ, thoạt nhìn còn có chút hung ác, Trương Dương đã nhớ lại ký ức trước đây, đó là một người rất nhiệt tình.

- Hồ Hâm, không cần phiền phức, cậu bảo bác sĩ khám cho Mễ Tuyết là được rồi, mình có thể xuất viện!

Trương Dương khẽ mỉm cười, người cao lớn trước mặt tên Hồ Hâm, cái tên hơi nữ tính, nhưng hắn quả thật là một lão đại, Hồ Hâm người Đông Sơn, vô cùng hào sảng, học chung lớp với Trương Dương, cũng là một trong những người bạn tốt.

những tư liệu này, dĩ nhiên là đều vừa lấy được từ trong ký ức.

Trong trí nhớ, Trương Dương biết được, hoàn cảnh của mấy người bạn này cũng không phải rất tốt, đều là những sinh viên bình thường, học phí và phí sinh hoạt đều phụ thuộc vào cha mẹ, không giống Trương Dương trước kia, có học bổng, còn có nguồn tiền khác.

- Không thể xuất viện, chiều anh còn phải kiểm tra!

Mễ Tuyết đột nhiên lắc đầu, kiên định nói, mấy bạn học khác ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô, lập tức nở nụ cười.

Mễ Tuyết tính tình rất cẩu thả, hiếm khi chủ động quan tâm đến ai, hôm nay cô ấy chủ động nghĩ cho Trương Dương như vậy, rõ ràng là không giống bình thường.

Đám Hồ Hâm đều biết, nỗ lực của Trương Dương cuối cùng đã được hồi báo.

Trương Dương lắc đầu, có vẻ buồn rầu.

“Trương Dương" trước đây quả là có hứng thú với Mễ Tuyết, vì nhân tố gia đình, trong lòng hơi tự ti, không dám thổ lộ, nhưng hiện giờ đã thay bằng một người khác, hắn không còn là “Trương Dương" 19 tuổi, trong thân thể của hắn, là một linh hồn hơn ba mươi tuổi.

Vừa mới tiếp nhận thân phận mới, dĩ nhiên là vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm bất ngờ được.

Suy nghĩ xong, Trương Dương nói:

- Anh thực sự không sao, thế này đi, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ tới kiểm tra lại sau, ngày mai còn phải đi học, chúng ta không thể ở lại bệnh viện nữa!

Căn cứ vào trí nhớ, còn dựa vào đồng hộ của y tá kia, Trương Dương biết giờ là ngày 3 tháng 5 năm 1998, cả nước được nghỉ kỳ nghỉ dài 1/5, hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ 1/5.

Cũng vì được nghỉ, nên mấy sinh viên mới tụ tập ăn uống, hát Karaoke.

Lời nói của Trương Dương làm cho Mễ Tuyết có vẻ do dự.

Dù sao cô cũng là sinh viên, cô biết Trương Dương học rất giỏi, không muốn vì chuyện nằm viện mà ảnh hưởng đến chuyện học tập của Trương Dương.

- Việc này cứ vậy đi. Cố Thành cùng tớ đi làm thủ tục xuất viện, các cậu, đợi ở đây, thu dọn đồ đạc đi!

Trương Dương đứng dậy, mang giày vào, cùng một nam sinh vóc dáng thấp thấp bước ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Trương Dương đi, mấy người mới kịp phản ứng lại, vừa nãy Trương Dương tự nhiên để lộ khí thế của một vị viện phó trước kia, thời điểm hắn còn là một giáo sư uy quyền.

- Các cậu có cảm thấy, hình như Trương Dương hơi thay đổi?

Bốn người ở trong phòng, có một nam sinh mập mạp, câu nói này là của cậu ấy, cậu ấy giống Trương Dương, đều là thành viên của hội sinh viên, bình thường có thời gian ở cạnh nhau nhiều nhất, cậu ta cảm giác rõ, khí thế vừa rồi của Trương Dương, ngay cả Hội trưởng hội sinh viên của bọn họ còn kém xa.

- Hình như có một chút, nhưng không thể nói rõ được.

Hồ Hâm nghi hoặc lắc đầu, vừa nãy khí thế Trương Dương phát ra làm cậu ta kinh sợ, chỉ có điều trong đầu cậu ta căn bản cũng chẳng biết vì sao như vậy.

Thủ tục xuất viện cũng không phức tạp, chỉ có điều các bác sĩ khuyên hắn ở lại viên theo dõi vài ngày.

Các bác sĩ cũng có ý tốt, vết thương bên ngoài của Trương Dương quả thật rất đáng sợ, tuy nhiên bản thân Trương Dương cũng là một bác sĩ, còn là một bác sĩ giỏi, hắn biết thương tích của mình chỉ cần chăm sóc tốt là hoàn toàn có thể phục hồi, không cần lãng phí thời gian ở bệnh viện.

Hơn nữa, bác sĩ bệnh viện này, không thể nào sánh được với trình độ y thuật của hắn, đây chắc chắn không phải tự tâng bốc mình.

Thủ tục xong xuôi, Trương Dương cùng với anh bạn vóc dáng thấp thấp tên Cố Thành trở về, nhìn tên bệnh viện trên hóa đơn, Trương Dương nhẹ nhàng sờ đầu.

Bệnh viện tên Tam Viện Trường Kinh, Trường Kinh là một thành phố khá nổi tiếng ở tỉnh Đông Nam, nhưng hệ thống chữa bệnh thì cũng rất bình thường.

Trương Dương cố lục trong trí nhớ của mình, dường như Trường Kinh không có bệnh viện nào nổi tiếng, nhưng bệnh viện tên Tam Viện này, hắn có chút ấn tượng, ấn tượng đó sao mà không nhớ được.

- Nhường một chút, nhường một chút, mau!

Vài người đang đẩy băng ca trên hành lang, trên băng ca là một cô gái đang nằm hôn mê, bênh cạnh có hai phụ nữ trung niên lo lắng đi theo.

- Không phải là tụ huyết bình thường sao, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy, phải mổ!

- Chị, chị đừng lo, bệnh của Huyên Huyên rất bình thường, trung y gọi là Huyết hà, tức là tụ huyết, không sao đâu!

Khi đi qua Trương Dương, hai người phụ nữ trung niên vừa khóc nức nở vừa nói, Trương Dương đang đi, đột nhiên đứng khựng lại.

Huyết Hà, Trường Kinh Tam Viện, liên hệ hai từ này với nhau, Trương Dương lập tức nhớ đến một sự kiện rất lâu trước đây, hắn lập tức hiểu, vì sao hắn biết được tên Trường Kinh Tam Viện này.

Kiếp trước, khi Trương Dương đang học đại học, đã nghe nói sự cố chữa trị nghiêm trọng.

Trường Kinh Tam Viện, có một bác sĩ phụ khoa, chẩn đoán nhầm chứng công huyết của một cô gái thành huyết hà, cuối cùng cô bé trị liệu chậm trễ, sau khi vào phòng giải phẫu thì xuất huyết quá nhiều, sau đó dẫn đến thiếu máu cơ tim cấp tính, cuối cùng tử vong.

Là một cô gái trẻ tuổi, ngọc nát hương tan như vậy, do sự cố chữa trị hại chết.

Nếu đây là sự cố chữa trị bình thường, Trương Dương sẽ không nhớ kỹ như vậy, cũng chưa chắc có thể được nghe nói tới.

Chủ yếu là vì thân phận của cô bé này, cô ta chính là cháu gái ngoại giáo sư của Trương Dương, giáo sư vì chuyện này bận rộn mấy ngày liền, Trương Dương còn phải qua giúp, vì thế điều này để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

Giáo sư của Trương Dương có năng lượng nhất định, sau khi bệnh viện giấu diếm sự cố này đã điều tra ra bằng được, còn báo lên Bộ y tế, cuối cùng đã khiến bệnh viện này xảy ra chấn động, nhiều người có liên quan đã bị trừng phạt.

Chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, lúc đầu Trương Dương cũng không chú ý, cũng chẳng nhớ ra được, nhưng khi người phụ nữ kia nhắc tới huyết hà, hơn nữa lại tên bệnh viện Trường Kinh Tam Viện đã khiến hắn liên tưởng đến việc này.

Nghe giáo sư nói sự cố này không phải xảy ra trong đợt nghỉ lễ 1/5 sai? Trương Dương gần như có thể kết luận, cô gái nằm trên băng ca chính là người bị hại vì sự cố chữa trị kia.

- Trương Dương, cậu sao vậy?

Cố Thành tò mò kéo Trương Dương, cậu ta và Trương Dương là đồng hương, bình thường tuy không ở cạnh nhau nhiều, nhưng tình cảm không giống như những người khác.

Trương Dương rất ít về quê, khi cha ở nhà hắn sẽ không về, khi nào cha đi nơi khác nhậm chức, lúc nghỉ hắn mới ngẫu nhiên về nhà thăm ông bà nội.

Tuy nhiên bình thường, hắn thường nhờ Cố Thành giúp hắn gửi quà về nhà.

- Không thể vào phòng phẫu thuật!

Trương Dương nhẹ nhàng nói, trong đầu hắn khi đã xuất hiện sự cố chữa trị nghiêm trọng, dĩ nhiên là không muốn vì chuyện này khiến cô gái qua đời.

Cô bé kia bộ dạng thế nào lúc nãy hắn không để ý, tuy nhiên lương y như từ mẫu, Trương Dương từng là một bác sĩ, là một thánh thủ của giới y học Trung Quốc, y đức căn bản hắn cũng có.

Không biết thì thôi, nếu đã biết, lại gặp, hắn không thể nào để một cô gái trẻ như vậy lại phải tiếp tục gánh vác sự cố chữa bệnh, để rồi vì thế trả giá bằng cả sinh mạng của mình.

- Thành Tử, cậu đến ngăn băng ca kia lại.

Trương Dương quay đầu lại, nói với Cố Thành. Cố Thành hơi sững sờ, chạy tới theo bản năng.

Bình thường cậu ấy là người nghe lời Trương Dương nhất, vì Trương Dương không chỉ học giỏi, là cán bộ hội sinh viên, mà chủ yếu bình thường Trương Dương cũng giúp đỡ cậu ấy rất nhiều, là người cậu ấy tín nhiệm nhất.

Cố Thành chạy tới, Trương Dương vận khí theo bản năng.

Trương Dương kiếp trước có một bí mật, đến giờ vẫn không ai biết, tổ tiên Trương gia là một thế hệ của thánh y Trương Trọng Cảnh, từ thời Trương Trọng Cảnh đã bắt đầu lưu truyền một bộ khí công bí mật.

Bộ khí công này khác với loại đang lưu truyền trên xã hội hiện nay, đây mới là công phu thực sự, gần giống Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà, uy lực còn lợi hại hơn so với Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà.

Trong mắt Trương Dương, đây là bộ võ học cao thâm, Trương Dương kiếp trước, đối phó với người thường, 180 người cũng không thành vấn đè, chỉ cần là vũ khí lạnh, có bao nhiều người hắn cũng không sợ.

Bộ khí công này có một công năng quan trọng, chính là phối hợp với quá trình vận châm.

Phương pháp châm cứu của Trương Dương thần kỳ như vậy, bí mật cũng nằm ở đây, không phối hợp với công pháp tổ truyền này, nghề châm cứu của hắn chẳng khác gì những bác sĩ trung y bình thường, tuyệt đối không thể là “thần châm” chữa trị nhiều căn bệnh nan y được.

Sau khi đề khí, Trương Dương nhẹ thở ra.

Hoàn hảo, hắn luyện công pháp này hơn ba mươi năm, không vì linh hồn hắn nhập vào cơ thể người khác mà biến mất, vẫn tồn tại trên người hắn như cũ.

Chỉ có điều có thể cảm giác rõ, công lực bây giờ không bằng 1 nửa trước kia, giảm đi rất nhiều.

Tuy nhiên chỉ cần có là được, cho dù là một nửa, Trương Dương tin vẫn đủ để chữa những chứng bệnh hơi phức tạp một chút chứ đừng nói là chẩn đoán nhậm một căn bệnh phụ khoa hiện tại.

Quảng cáo
Trước /1039 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net