Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thất Trọng Biến
  3. Chương 10 : Stanley
Trước /38 Sau

[Dịch] Thất Trọng Biến

Chương 10 : Stanley

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Không có Stanford quấy nhiễu, Tả Nham đi theo Hi Nhã rất nhanh liền đến khu giảng dạy. Đã có viện trưởng Hi Đức dặn dò trước đó, mặt khác lại có cháu gái Hi Nhã của viện trưởng tự thân giới thiệu gặp mặt, thủ tục nhập học của Tả Nham làm rất mau lẹ.

Quy chế học tập của học viện rất thoải mái, sau tiết học vận dụng linh lực trong hội trường vào buổi sáng, liền mặc cho học viên căn cứ vào thuộc tính nguyên tố của bản thân đi đến phòng học khác. Cũng không yêu cầu bắt buộc phải nghe!

Mà buổi chiều bình thường là tự tu luyện, học viên có thể tu luyện trong sân, tự chọn nội dụng sở học thí luyện trên lớp học, hoặc đi tới Đồ Thư quán. Hoặc là, ngươi chỗ nào cũng không đi, nằm ở trên giường ngủ một giấc cũng được! Tóm lại, hết thảy dựa vào sự tự giác của học viên.

Sau khi làm xong thủ tục nhập học, Hi Nhã bảo người phân cho Tả Nham một gian túc xá. Đây là một gian túc xá đơn, ước chừng ba mươi thước, tủ áo, giá sách, bàn học, giường chiếu… đầy đủ mọi thứ. Mặc dù đơn sơ nhưng từ Tả Nham nhìn ra, so với căn phòng rách nát sống cùng Liễu gia gia tốt hơn quá nhiều. Ít nhất, khi trời đổ mưa, hẳn sẽ không bị dột! Cũng không cần lo lắng gió to thổi đổ vách tường.

Hi Nhã sau khi giúp Tả Nham an bài ổn thỏa hết thảy mọi thứ, lại hẹn Tả Nham sáu giờ tối gặp nhau trước cửa học viện, sau đó cùng nhau đi xem gánh xiếc ‘Ám Nguyệt’ biểu diễn mới chịu rời đi.

Có điều, lúc này cũng đã sắp tới buổi trưa. Tả Nham không nóng lòng đi nghe giảng mà hắn dọn dẹp sạch sẽ trong trong ngoài ngoài một lượt căn túc xá được phân.

Đến buổi chiều, Tả Nham chui thẳng vào Đồ Thư quán. Bởi vì Hi Nhã từng giới thiệu qua với hắn, trong Đồ Thư quán có hàng tá Bạch cấp linh kỹ loại phụ trợ.

Những Bạch cấp linh kỹ phụ trợ đó từ đám học viên khác xem ra đều là việc làm vô bổ, nhưng đối với chim non vừa mới gia nhập hàng ngũ Linh giả nhu Tả Nham mà nói thì lại có sức hấp dẫn cực mạnh.

Thế nhưng, Tả Nham lại cho rằng trên thế giới này không có kỹ năng vô bổ, chỉ có người sử dụng kỹ năng vô dụng thôi!

Đang lúc Tả Nham đắm chìm trong đám Bạch cấp linh kỹ không ai hỏi han đến này, Gates lại đang trong một sòng bạc phía tây thành Safin đánh bài Tarot.

Hôm nay vận khí của hắn rất không tệ, đã thắng gần hai kim tệ rồi.

“Ha ha, lại ‘Hồ’ rồi! Trả tiền, trả tiền!” Gates ngẩng đầu, cất tiếng cười lớn, hưng phấn duỗi lòng bàn tay ra, chuẩn bị nhận je-ton từ người thua đưa cho hắn. Khiến hắn bất ngờ chính là lần này không ngờ chẳng có thanh âm oán trách đầy rẫy bên tai của những đại thúc kia, mà trở nên an tĩnh dị thường.

“Hả? Từ lúc nào je-ton trở nên lạnh lẽo như vậy a?” Gates cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một luồng khí lạnh toát, cúi đầu nhìn, không ngờ lại là một thanh trường kiếm sắc bén. Con ngươi đảo loạn, đã rời đến hai người hắn quen biết. Tiểu Ngũ và đại thúc bị thua bởi bọn chúng.

Hắn thầm nhủ một tiếng không xong, thu tay về, đột nhiên lật tung chiếc bàn, muốn bỏ chạy.

“Tiểu tử, ngươi còn muốn chạy?”

Gates trực tiếp bị một đại hán tóm cổ áo nhấc lên, hai chân đá lung tung, vùng vẫy muốn thoát khỏi.

“Đại ca, có phải tiểu tử này hay không?” Thái Hổ xách Gates lên, hướng về phía Thái Long đang tóm gọn Tiểu Ngũ hỏi.

Thái Long gật đầu, “Không sai, chính là tiểu tử này! Đi thôi, dẫn chúng về khách sạn!”

Hai huynh đệ này quả có ý chí hơn người, nán lại ba ngày thăm hỏi các cửa hàng hai bên phố lúc bị trộm khi ấy. Tốn thời gian hai người, tiêu hao hàng đống tiền bạc, cẩn thận tỉ mỉ dò hòi tất cả mọi người có mặt lúc ấy. Thật vất vả mới gặp được một người biết Gates và Tiểu Ngũ, từ miệng hắn biết được tin tức và địa chỉ của hai người.

Đầu tiên trong một khu nhà thổ bắt được Tiểu Ngũ đang trèo trên bụng kỹ nữ, ngay sau đó dưới sự cung khai của Tiểu Ngũ đã bắt được Gates ở đây.

Hoàn toàn tưởng rằng từ đây có thể tìm lại Chanh cấp linh kỹ, hai huynh đệ liền dẫn Gates và Tiểu Ngũ trở về khách sạn, chuận bị tra khảo tung tích của Linh kỹ. Bởi vì bọn họ đã lục soát một lượt nơi ở của hai người, đều không phát ra linh kỹ. Cho nên hai huynh đệ Thái Long cho rằng nhất định là Gates và Tiểu Ngũ đã giấu đi.

Còn về Tả Nham, do thủ pháp của hắn quá cao minh nên Thái Long không phát hiện ra. Một mực tưởng rằng chính Gates và Tiểu Ngũ mới là thủ phạm thực sư cướp túi đồ của hắn. Cho nên hắn không hỏi, Tiểu Ngũ cũng tạm thời không nói ra bọn chúng tổng cộng có ba người, thực sự ra tay chính là Tả Nham.

Có điều, không lâu sau hắn sẽ biết được người thực sự cướp túi đồ của hắn là một thiếu niên tên Tả Nham.

Dưới sự tra hỏi của hai huynh đệ, Gates và Tiểu Ngũ vốn chưa từng thấy qua ‘Sí Viêm Ba’ tất nhiên không biết tung tích món đồ kia ấy ở đâu. Vì thế, rất vô tội nếm chịu một hồi tra tấn. Sau một hồi đau đớn thể xác, hai người mới tỉnh ngộ, rất có khả năng là Tả Nham ‘ăn mảnh’ ‘Sí Viêm Ba’ mà Thái Long Thái Hổ muốn tìm. Hai người lập tức khai Tả Nham ra.

Ngay sau đó, hai huynh đệ Thái Long liền áp giải Gates và Tiểu Ngũ tới nhà Tả Nham.

Nhưng lúc này Tả Nham đang ở Safin tu linh học viện rồi còn đâu!

Hai huynh đệ hỏi hàng xóm xung quanh cũng không tìm ra tung tích của Tả Nham. Mà Gates và Tiểu Ngũ thực ra cùng với Tả Nham vẻn vẹn cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không hề có thâm giao gì cả, cũng không biết Tả Nham đi đâu. Vì thế hai huynh đệ liền bàn bạc, lưu lại một người giám sát, chỉ chờ Tả Nham quay trở về là bắt. Người còn lại dẫn Gates và Tiểu Ngũ về khách sạn tiếp tục thẩm vấn. Đảm bảo không cho phép hai tên tiểu tặc này vì thoái thác trách nhiệm mà nói dối.

Khu vực phía nam thành Safin, trong nội phủ gia tộc Stan.

Một vị nam nhân trung niên tướng mạo hung ác, cực kỳ cường tráng đang ngồi trong đại sảnh, trong tay bưng một chén trà thơm ngát, sau khi hài lòng uống một ngụm nhỏ, đặt chén lên trên bàn trà bên cạnh. Đôi mắt ti hí híp lại thành một đường, không biết là đang nhắm hay mở nữa.

“Đại nhân!”

Một nam thanh niên áo xanh lặng lẽ đi vào trong đại sảnh, khom người hô.

“Ân, Thorne a! Hai huynh đệ kia đang làm cái quỷ gì vậy? Tra xét rõ ràng chưa?” Vị trung niên nam nhân đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh lạnh lùng hỏi.

“Trên cơ bản đã rõ ràng rồi!”

“Ồ, nói qua xem! Bọn chúng đang làm cái gì?”

“Đại nhân, mấy ngày qua tiểu nhân theo dấu điều tra thì thấy, hình như bọn chúng đã làm mất Chanh cấp linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’ kia rồi!” Thorne liếc qua đại nhân nhìn như người nhà mình, nói ra suy đoán trong lòng.

“Làm mất?” Nghe thấy vậy, thần sắc của nam nhân trung niên không còn buông lỏng như thế nữa, có vẻ hơi kích động ngồi vững người, con mắt nhỏ xẹt qua một tia quang mang tàn ác, nhìn chằm chằm Thorne hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Bốn ngày qua, hai huynh đệ này ba người trước một mực ở trên đại lộ Champs Elysees hỏi thăm hai thiếu niên. Một người tên Gates, một ngươi tên Mạc Tiểu Ngũ, hai thiếu niên đều là lưu manh dựa vào móc túi kiếm sống. Sáng hôm nay hai huynh đệ kia tóm được Mạc Tiểu Ngũ, tiếp đó lại tóm được Gates. Tôi ở bên ngoài phòng khách sạn bọn họ tạm trú nghe trộm được hai người bọn họ đang tra hỏi hai tên tiểu lưu manh kia tung tích của ‘Sí Viêm Ba’. Có lẽ là hôm ấy, tên Thái Long kia lúc trên đại lộ Champs Elysees bị trộm mất hầu bao, ‘Sí Viêm Ba’ mang theo cũng bị trộm mất. Cho nên Thái Hổ mới có thể bịa cái cớ Thái Long có việc cần làm, qua vài ngày nữa mới dâng linh kỹ. Có lẽ là muốn thừa dịp mấy ngày này tìm lại ‘Sí Viêm Ba’.” Thorne tự thuật lại những gì điều tra được mấy ngày qua ra.

“Hóa ra là như vậy! Ta còn tưởng Thái Hổ cố ý muốn giăng câu ta để tranh thủ càng nhiều điều kiện chứ!” Nam nhân trung niên gật đầu, sắc mặt hòa hoãn. “Vậy hai người bọn chúng tìm lại được ‘Sí Viêm Ba’ chưa?” Nam nhân trung niên nâng chén trà thơm ngát nhấp một ngụm, hỏi thêm lần nữa.

Thorne lắc đầu nói, “Không có, trộm hầu bao của Thái Long hôm ấy không chỉ có hai tên tên tiểu tặc đó, còn có một đứa tên Tả Nham nữa. Hai huynh đệ bọn họ đang truy đến chỗ ở của tên Tả Nham kia. Thế nhưng, Tả Nham không ở đó. Sau đó Thái Hổ ở chỗ này canh chừng, Thái Long dẫn theohai tên tiểu tặc kia, hiện tại đang ở trong khách sạn.”

“Trong đấy còn rất phức tạp!”

“Vâng, thưa đại nhân!” Thorne gật đầu, thần sắc có chút do dự, muốn nói gì đó lại chần chừ không nói ra.

“Ừm! Làm tốt lắm, ngươi tiếp tục giám sát đi! Ngoài ra, tên Tả Nham kia ngươi phái người nhất thiết phải tìm được hắn cho ta. ‘Sí Viêm Ba’ kia ta nhất định phải lấy được. Có tình hình gì lập tức phải báo cáo cho ta! Rõ chưa?”

“Vâng!” Thorne ứng tiếng lưu loát, xoay người lập tức ra khỏi đại sảnh.

Không sai, nam nhân trung niên này chính là tộc trưởng gia tộc Stan – Stanley, chính là phụ thân của Stanford – kẻ vẫn hồn nhiên không biết rằng mình bị Tả Nham trộm hầu bao. Người này bề ngoài thô kệch, thực ra tâm tư rất cẩn mật.

Hôm ấy sau khi hắn thị sát xong xuôi tiến triển quặng mỏ của dãy Phục Gia, trở về nghe thấy Thái Hổ bẩm báo Thái Long muốn dâng Chanh cấp linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’, Stanley lúc ấy mừng như điên. Bởi vì thuộc tính nguyên tố của hắn chính là hỏa thuộc tính. Ngay sau đó liền hứa hẹn rồi lập tức muốn gặp Thái Long.

Nhưng Thái Hổ lại nói cho hắn biết, Thái Long có việc ra ngoài vài ngày, trở về chậm trễ vài ngày mới dâng bảo vật. Stanley lầm tưởng rằng hai huynh đệ Thái Hổ muốn nhử hắn thêm vài điều kiện tốt, hoặc là lật lọng chuẩn bị dâng ‘Sí Viêm Ba’ cho người khác. Cho nên hắn liền sai thủ hạ đắc lực nhất – Thorne thay hắn điều tra chuyện này.

Không ngờ, đó lại là vì linh kỹ bị trộm mất.

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net