Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thất Trọng Biến
  3. Chương 26 : Nhảy xuống vực
Trước /38 Sau

[Dịch] Thất Trọng Biến

Chương 26 : Nhảy xuống vực

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đoàn người lại đuổi theo một hồi!

- Không xong! Đến thời hạn rồi! - Tả Nham đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể bỗng chốc tụt xuống trình độ nhất tinh Linh chiến giả, linh lực Craw rót vào bởi duyên cớ thời gian đã không còn sót lại chút nào!

Không có linh lực Craw rót vào, tốc độ Tả Nham bỗng chốc liền chậm dần!

Throne và Stanker một mực đuổi theo phía sau cũng mệt mỏi không chịu nổi, đuổi suốt một canh giờ, linh lực cũng không còn sung túc nữa! Đúng vào lúc này, tốc độ Tả Nham trước mặt bỗng chốc giảm sút!

Throne và Stanker đối mặt nhìn nhau, cả hai đều thở dài một hơi, lộ ra thần sắc vui mừng. Nói thật ra, nếu đuổi thêm vài phút nữa, bọn họ cũng sắp không xong.

- Ha ha! Tiểu tử, ngươi xong đời rồi! Đừng cố chạy nữa, trước mặt chính là vách núi! Ngoan ngoan khoanh tay chịu trói đi! - Throne thấy Tả Nham hoảng hốt chạy bừa, không ngờ lại chạy tới bên vách núi.

Stanker cũng dừng chân, vẻ mặt châm chọc, dán mắt vào Tả Nham đang nhìn xuống dưới vách núi, mỉa mai nói, - Tiểu tử ngươi sao không chạy nữa a! Mẹ kiếp, hại lão tử đuổi khổ cực như thế!

Tả Nham liếc liếc vách núi sâu không thấy đáy kia, mặt như nước lặng, tuyệt vọng đến cực điểm. Linh lực dư thừa trong cơ thể đã không còn nửa phần, tinh thần lực cũng hao tổn sạch sẽ! ai ngờ giằng co nửa ngày, vẫn thoát không khỏi cái chết! Trước mắt đều đã biết xuất xứ gia tộc mình, vốn tưởng rằng có thể dựa vào đó một lần nữa tìm đến phụ thân. Nhưng…

- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Dưới đó sâu mấy trăm thước, bất kể là ai, rơi xuống đều phải ngã tan xương nát thịt. - Throne biết trên người Tả Nham có Sí Viêm Ba, cũng biết rõ Stanley rất xem trọng Sí Viêm Ba. Cho nên Throne cũng sợ Tả Nham rơi xuống núi.

Stanker lại không biết trong này còn có uẩn khúc như vậy, cười lạnh nhìn Tả Nham :

- Tiểu tử, ngươi không phải có bản lĩnh sao? Có can đảm thì nhảy xuống đi a!

- Đại thiếu gia! – Throne nghe vậy liền quýnh lên, vội vàng ngăn cản Stanker tiếp tục bức bách Tả Nham, thấy trong đôi mắt Tả Nham hiện ra vẻ khẩn trương.

- Ngươi cho rằng ta không dám ư? Dù sao cũng chết! Cho dù chết, ta cũng sẽ không chết trên tay các ngươi! –Tả Nham dửng dưng cười nói.

Đều là chết, rơi vào tay bọn chúng, bị bọn chúng hành hạ, còn không bằng vui vui vẻ vẻ tự kết liễu. Tả Nham nói xong, nhắm mắt lại, nhún người nhảy xuống vách núi.

Throne thấy Tả Nham muốn nhảy xuống núi, thân hình lóe lên muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước! Trơ mắt nhìn thân thể nhanh chóng rơi xuống, cho đến tận khi mắt thường không còn thấy đâu nữa.

- Ai! Thiếu gia, người không nên ép hắn! – Throne nản lòng đặt mông ngồi xuống, nghĩ tới một khi Stanley biết được Tả Nham nhảy xuống núi, còn không biết sẽ như thế nào đây!

- Throne, ta thấy ngươi dường như rất lo lắng a! Vì sao? – Stanker trông vẻ mặt trắng bệch của Throne, lại liên hệ tới vẻ mặt khẩn trương của Throne lúc Tả Nham nhảy xuống, cảm thấy một tia không đúng.

Throne ngắc nga ngắc ngứ cười khổ, liếc mắt sang Stanker một cái, thở dài một hơi, Tả Nham nhảy xuống vực đối với đại thiếu gia mà nói thì không sao! Nhưng đối với hắn mà nói thì thảm rồi. Với tính cách Stanley mà biết Tả Nham nhảy vực, không bạo nộ mới là lạ.

- Bỏ đi! Đại thiếu gia, chờ tộc trưởng đến người tự nhiên sẽ biết thôi! – Throne lúc này không còn tâm tình giải thích với Stanker.

Sắc mặt Stanker phát lạnh, oán độc liếc Throne một cái, trong lòng thầm nhủ, “Throne này thực ghê tởm, ỷ vào sự tín nhiệm của phụ thân đối với hắn, căn bản không đặt ta vào trong mắt. Sớm muộn có một ngày, không thể không diệt trừ hắn!”

Hai người sau đó không nói gì, chờ đám người Stankey đi tới!

Đang lúc Throne vẻ mặt đau khổ không biết làm sao thì Stanley dẫn đám người Thái Long Thái Hổ Lý Đại chạy tới!

Stanley nhìn thoáng qua Throne và Stanker, lại nhìn bốn xung quanh, nhìn một vòng cũng không thấy Tả Nham đâu, vội vàng hỏi :

- Người đâu? Tiểu tử đó đâu?

- Phụ thân! Tiểu tử đó bị con dùng Long Hỏa Quyền đánh rớt xuống vực rồi! – Stanker ton hót nói. Đáng thương cho hắn, hoàn toàn không biết nội tình trong đó, vì nịnh nọt lấy sự tán thưởng của Stanley, một mực chắc chắn hắn đã đánh Tả Nham xuống vực.

Throne ở bên lông mày giãn ra, thở phào một hơi, mừng thầm vì đại thiếu gia âm hiểm này tham công ôm đồm hết mọi chuyện!

- Ngươi nói cái gì? Ngươi đánh hắn rớt xuống vực rồi? Tên ngu ngốc nhà ngươi! Ta không phải nói muốn bắt sống sao? Ngươi... ngươi! – Stanley tức hộc máu, giơ tay, vốn muốn bạt tai Stanker. Nhưng dù sao cũng là con trai hắn nên vẫn buông tay xuống, tức giận nói :

- Ngươi thực sự làm ta tức chết!

Stanker nằm mơ cũng không nghĩ đến nịnh nọt lại biến thành một trận mắng nhiếc, thầm cắn răng, lạnh lùng nhìn về phía Throne. Chỉ thấy vẻ mặt Throne đang cố nén cười! Trong ánh mắt nhất thời tăng thêm một tia sát ý!

Cố nén lửa giận trong lòng, Stanley đi đến bên vách núi, ngó xuống dưới một cái, sâu không thấy đáy! Vẻ mặt u ám càng dài thườn thượt.

- Thái Long, Thái Hổ! – Stanley ngoái đầu, lạnh lùng gọi.

- Có, thưa tộc trưởng! – Hai huynh đệ Thái Long Thái Hổ vội vàng khom người đáp.

Thái Hổ âm thầm liếc qua Stanley, bộ dáng vừa lo vừa sợ! Thái Hổ biết tính cách âm độc của Stanley, trong lòng đã trở nên khủng hoảng bất an rồi.

- Các ngươi dẫn người xuống phía dưới lục soát cho ta! Ta sống phải thấy người, chết phỉa thấy xác! – Stanley trừng mắt hai người, lạnh lùng nói.

- Vâng, thưa tộc trưởng! – Thái Long lập tức đáp lại.

Nhưng đôi mắt Thái Hổ lại tối sầm lại, suýt chút nữa thì chết ngất. Vẻ mặt âu sầu, lại nhìn thoáng qua Stanley, miệng nửa há nửa ngậm, nhỏ giọng úp úp mở mở nói :

- Tộc trưởng đại nhân, phái dưới vách núi chính là Quỷ Cốc a!

- Hừ! Quỷ Cốc thì làm sao? Ngươi muốn kháng lệnh ta ư? – Stanley trợn mắt nhìn Thái Hổ, trầm giọng quát.

- Thuộc hạ không dám! Chỉ là Quỷ Cốc này…. –Thái Hổ vừa nghĩ đến Quỷ Cốc trong dãy Phục Gia mà mọi người đều giấu kín như bưng đó, trái tim đều buốt lạnh.

- Nhị đệ… - Thái Long vừa đến không hề biết Quỷ Cốc là chỗ nào, thấy đệ đệ mình chống đối Stanley, lòng thầm chỉ sợ Stanley phát hỏa, vội len lén lay góc áo Thái Hổ một cái.

- Cho hai huynh đệ các ngươi thời gian một tháng! Còn không mau đi! – Stanley tự nhiến biết Quỷ Cốc là chỗ nào, yêu cầu hắn sai Thái Long Thái Hổ tới Quỷ Cốc tìm thi thể hoàn toàn là tức giận. Đem cơn giận này trút lên người hai huynh đệ! Nếu không phải Thái Long sơ sẩy, Sí Viêm Ba sớm đã tới tay rồi, hơn nữa con trai út cũng sẽ không chết!

o0o

- Nhị đệ a! Ngươi vừa rồi tại sao phải xung đột với tộc trưởng a! Chẳng qua là tìm một cỗ thi thể mà thôi! Chúng ta vốn đã chật vật, ngươi xung đột với hắn như vậy, còn không phải phiền phức hơn sao! – Sau khi trở lại chỗ cư ngụ, Thái Long nhớ tới sắc mặt Stanley, oán giận nói với Thái Hổ.

- Ai, đại ca! Huynh thì làm sao mà biết được! Gia hỏa đó lần này đã ép chúng ta vào chỗ chết rồi! – Thái Hổ nghĩ đến Quỷ Cốc trong lòng liền lạnh buốt.

Quỷ Cốc là một hạp cốc trong dãy Phục Gia. Nhưng hạp cốc đó quỷ dị quái lạ, trong cốc đầy rẫy một loại gió quái dị. Phàm ai tiến vào trong cốc, đều không thể trở ra ngoài được nữa! Trong truyền thuyết, Quỷ Cốc có một đám ma quỷ chuyên môn hút cốt tủy con người! Có thể nói là một Tử Vong Cốc điển hình!

Sắc mặt Thái Long theo miêu tả của Thái Hổ càng ngày càng trở nên ngưng trọng!

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Tố Nhân Sinh Tam Thập Niên

Copyright © 2022 - MTruyện.net