Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm Hoàng Thượng đang trằn trọc không yên, Cao Lê đã bắt đầu thực hiện kế hoạch vượt ngục của mình.
Đêm khuya thanh vắng, Cao Lê lấy chìa khóa ra, một tay cầm bản đồ Hoàng thượng đưa cho, một tay kéo Cố Mạn Châu đang ngáp liên tục bắt đầu đào vong. Cả hai tránh trái tránh phải, lén lút từ phòng giam này đến phòng giam kia. Có vài lần vì Cố Mạn Châu hành động chậm chạp mà suýt bị phát hiện làm Cao Lê sợ tới mức tim gan phèo phổi dộng binh binh trong người.
Nàng liếc nhìn Cố Mạn Châu không hề có cảm giác tội lỗi một cái, nghĩ thầm: Ngươi sớm muộn gì cũng đem hai người chúng ta hại chết!
Nhưng mà, lúc Cao Lê xuyên đến nơi này, chỉ có một người bạn như vậy, nàng làm sao có thể ném bỏ người kia chết mục trong nhà lao đây?
Cố Mạn Châu lại nói: “Sao chúng ta không đợi tên đầu dưa kia tới cứu? Bây giờ chẳng khác gì con ruồi không cánh chạy loạn, mệt chết đi được.”
Cao Lê liếc nàng một cái nói: “Ngươi biết cái gì! Tên kia là tham quan, nào có kinh nghiệm vượt ngục gì, hắn có thể nghĩ ra chủ ý vượt ngục hoàn hảo sao? Nghĩ cũng không khả năng!”
Cố Mạn Châu nói: “Vậy còn ngươi? Lúc đó ngươi chẳng phải là giai nhân trong hậu cung sao? Thế thì làm sao biết vượt ngục?”
Cao Lê tự tin nói: “Khác nhau mà, lúc trước ta từng xem《 Prison Break》, 《 tiếu sơn khắc cứu lại 》, 《 Bá tước Cơ Độ Sơn 》 và 《 Vua Hải Tặc》 !”
Cố Mạn Châu mờ mịt hỏi: “Mấy cái ngươi nói là cái gì?”
Cao Lê lúc này mớ nhớ ra, hiện tại mình đang ở trong quá khứ, có thể có mấy cái đó sao? Trừ bỏ Thâm Vĩ Tài, nói với những người khác chẳng khác gì đàn gảy tai trâu: “Dù sao có kinh nghiệm vượt ngục thành công là được.”
“Thật sự?” Cố Mạn Châu bắt đầu có lòng tin, nói: “Vậy giờ ra ngoài thế nào?”
Cao Lê nói: “Ta đã định ra vài kế hoạch, ngươi chỉ cần đi theo ta là tốt rồi!”
Kết quả:
Cố Mạn Châu bịt mũi, vẻ mặt cầu xin, chỉ vào hố xí nói: “Ngươi muốn ta nhảy vào trong hả? Trời ơi! Ngươi giết ta đi!”
Cao Lê giải thích nói: “Chúng ta chỉ cần trốn vào đây, thừa dịp bọn họ mang đi đổ là có thể ra ngoài!”
Nước mắt nước mũi Cố Mạn Châu lẫn lộn: “Xin nhờ đi, ngươi có hiểu biết không vậy! Đây là bồn cầu đó. Là nơi… cái kia gì đó, muốn ta chui vào, không chết vì thối cũng chết vì ghê tởm.”
Cao Lê than dài một tiếng, câu chữ thấm thía nói: “Tiểu Châu à, nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn, ngươi nghĩ , ngươi chỉ cần nhẫn nại một chút sẽ không phải chết! Bẩn một tẹo có há gì, sau khi ra ngoài tắm cái là sạch ngay, không muốn thối thì cắm miếng vải vào lỗ mũi đi.”
Cố Mạn Châu nghe vậy cũng cảm thấy có lý, cắn chặt hàm răng anh dũng đi về phía hố xí. nhưng mà, nơi đó là hố xí mấy chục năm lịch sử, gắn bó với hàng trăm tù phạm. Mùi hương thơm mát của nó lập tức đánh ngã Cố Mạn Châu.
Cố Mạn Châu liều mạng chạy về, đầu không một lần ngoảnh lại, Cao Lê gọi không được, chỉ có thể truy phía sau.
Cố Mạn Châu tự giác chạy về nhà giam, ngồi lại vị trí cũ, co rút thành một cục, không nói được một lời!
Cao Lê bị sợ, đành phải khóa cửa nhà giam lại, ngồi cạnh Tiểu Châu, hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Cố Mạn Châu ngây người nửa ngày, lắc lắc đầu, nén lệ nói: “Nếu ông trời bắt ta phải chết! Ta sẽ vui vẻ mà đón nhận, dù sao ta cũng không cần phải trốn ở trong bô để đi ra ngoài!”
Cao Lê khó mà nhìn được bộ dạng cương quyết này của Cố Mạn Châu lần thứ hai, không nói gì nữa. Nàng nghĩ một chút:
“Nếu phương pháp này ngươi không có cách nào tiếp nhận, ta cũng không miễn cưỡng ngươi! May mắn là, chúng ta có một phương pháp khác.”
“Phương pháp gì?” Cố Mạn Châu lập tức nín khóc, kéo kéo cánh tay Cao Lê giục nàng nói tiếp.
Cao Lê nói: “Căn cứ theo phương pháp trong “Bá tước Cơ Độ Sơn”, chúng ta giả dạng xác chết, để người ta mang ra ngoài rồi nhân cơ hội bỏ trốn.”
“A!” Cố Mạn Châu sợ tới mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, nàng khẩn trương nói: “Ta… ta sợ nhất là ma!”
Cao Lê lập tức giải thích nói: “không phải ma, chúng ta giả dạng xác chết, để người ta ném ra ngoài.”
Cố Mạn Châu không cần suy nghĩ, hai tay lập tức ôm lấy ngực, kiên định nói: “không được! Phương pháp này nhất định không được, ta không chạm vào tử thi đâu, không muốn.”
Cao Lê tức giận: “Vậy ngươi muốn thành xác chết thật sao? Từ những xác chết của người bị giết này, vì sao ngươi không muốn mượn nó để chạy trốn? Đầu của ngươi không nghĩ thông ra một chút được à?”
Cố Mạn Châu bị Cao Lê quát như vậy, lập tức rụt trở về, lúng túng nói: “Nhưng ta còn chưa cáo biệt với Đường Quả mà. Như vậy có thể đi sao?”
Cao Lê cuối cùng cũng nghe rõ ý trong lời nói kia, “Hoá ra ngươi nói cái này không được, cái kia không được là vì người trong lòng ha.” Nàng điểm vào trán Tiểu Châu: “Nữ nhân , ngươi vì một nam tử mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần! Ngươi đừng quên, nếu ngươi chết, Đường Quả nhà ngươi cũng không thể vì ngươi mà để tang, tên của ngươi cũng vào không được ghi vào gia phả Đường gia, với hắn mà nói, ngươi chẳng là cái thá gì cả, như vậy ngươi cũng không để ý sao?”
Cố Mạn Châu nghe đến đó, đầu gần như cúi xuống tới ngực. Nàng trầm mặc thật lâu, mới nói: “Vậy không có phương pháp thứ ba sao? Ngoài mấy cái “Prison Break”, “Tái thế” ra không có chiêu gì mới à?”
Cao Lê nhất thời im bặt, thấp giọng nói: “Một phương pháp khác là, hoa mười năm thời gian lấy một cái động chạy đi; một cái khác phương pháp là thu bán trong lao bác sĩ, thả người đi ra ngoài!” (Chỗ này đọc k hiểu ToT)
“Nhưng mà chỗ này làm gì có đại phu” Cố Mạn Châu lập tức chỉ ra điều không thể.
“Còn có chính là chúng ta không có khả năng hoa mười năm thời gian, bởi vì năm sau bị hành quyết rồi còn gì!”
Cao Lê nghĩ: Ta đương nhiên biết, cho nên mới không dùng.
Cố Mạn Châu nói: “Cứ như vậy, chỉ còn lại cái《 Vua Hải Tặc 》kia , hay dùng cách này đào tẩu đi.”
Cao Lê nuốt nước miếng, mặt không thay đổi nói: “Chúng ta ăn no ngủ ngon ở đây, sau đó hạ gục từng người, từng người trong đại lao, rồi chân cao khí ngạo chạy đi!”
Cố Mạn Châu giống như bóng cao su bị xì hơi, than khóc thảm thiết nói: “Không cần ! Căn bản ta đánh không lại bọn họ, trực tiếp thắt cổ còn nhanh hơn.”
Cao Lê rốt cuộc không chịu nổi, liền ngã vào đống cỏ, không nhúc nhích.
“Tiểu Lê, ngươi sao vậy?” Cố Mạn Châu lo lắng hỏi.
Cao Lê hữu khí vô lực nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, đi ngủ sớm một chút đi! Trời sắp sáng rồi.”
Ngày hôm sau, Cao Lê đang say giấc lại bị Cố Mạn Châu ầm ĩ làm tỉnh! Mắt lim dim buồn ngủ nói: “Cái gì vậy Tiểu Châu, để im ta ngủ coi.”
Cố Mạn Châu nói: “Cái kia hôm nay… Hôm nay Đường Quả với tham quan vẫn chưa tới.”
Cao Lê nhìn nhà tù trống vắng, ngáp một cái: “Giờ còn sớm, một lát nữa chắc họ sẽ đến.”
Cố Mạn Châu nói: “Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không. Ngươi nghĩ đi, ngày hôm qua bọn họ trộm chìa khóa, hôm nay lao đầu điều tra, đương nhiên hoài nghi 2 người bọn họ đầu tiên! Vậy có khi nào bọn họ bị lao đầu giết rồi không?”
Cao Lê giật mình ngồi dậy: “Không thể nào! Đâu có nghe nói có cuộc điều tra thẩm vấn gì đâu! Ngày hôm qua hết thảy không phải đều tốt lắm à?”
Cố Mạn Châu khóc nức nở: “Đó là vì không cần tra, nghĩ thôi cũng biết là bọn họ làm.” Tâm trạng rối rắm, cảm xúc bi thương: “Ngươi nói, ta có nên vì Đường Quả để tang không?”
Cao Lê không nói được gì lại ngất xỉu.