Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn 2 nghìn năm trước, hoàng đế khai quốc Đại Yến Cơ Đan, cũng tức là Yến Đan Giả dẫn hàng chục môn khác cùng vạn con dân xuất thế.
Lúc đó, Đại Yến vô số dã nhân, mãnh thú hoành hành, dã quỷ yêu ma hiện hình ngay ban ngày cướp bóc giết chóc. Yến Đan chờ hàng trăm năm để vực lên, đuổi dã nhân, tiêu diệt mãnh thú, kiến tạo Kế thành, xây dựng cơ nghiệp Đại yến.
Hơn 2 nghìn năm, Đại Yến hưng thịnh phát đạt, lãnh thổ mở rộng ra đến vạn dặm, con dân hàng nghìn vạn, chư hầu quốc đến con số trăm, từ đỏng sang tây, từ bắc xuống nam, chạy liên tục 3 tháng không ngừng nghi mới đi hết từ đầu này sang đầu của lãnh thổ Đại Yến.
Từ khi khai quốc đến này, Yến hoàng Yến Đan luôn là hoàng đế đương triều.
Thượng tướng quân Kinh Kha nay là một trong những nhân vật trọng yếu của quân sự Đại Yến, là trọng thần tâm phúc được tín nhiệm nhất. Ty tuần phong là một trong những cơ quan đặc vụ trong tay Kinh Kha, giống như cơ cấu cẩm y vệ vốn đã quen thuộc với Vật Khất.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của ty tuần phòng là tham sát dân sinh, giám sát thị tỉnh, giám thi các quốc quân vương quý, ngoài ra họ còn phải thương niên đi đến những hoang sơn cùng cốc có dã nhân, hoặc tham trắc bản đồ, hoặc tìm khoáng vật, hoặc tìm hiểu về dã nhân, hoặc làm các nhiệm vụ bí mật khác.
Ty tuần phong có quyền hạn lớn, không nói Đại Yến, mà ngay cả với các nước chư hầu cũng có ảnh hưởng, so với người của ty tuần phòng thì bọn Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên chủ là một trò cười.
Lô Thừa Phong nói nhanh gọn về ty tuần phòng cho Vật Khất nghe.
Vật Khất nghe say sưa, hắn quá vui mừng, thật trùng hợp! sao có thể trùng hợp được đến thế? Chẳng lẽ là..
Yến Đan, Kinh Kha, Kế thành!
Máu hắn đổ dồn lên, chân tay Vật Khất lạnh căm, hắn tươi cười nhìn Lô Thừa Phong nói nhỏ: “Vậy, Cao Tiệm Ly?”
Lô Thừa Phong hạ giọng, cẩn thận hết mức nói: “Cao Tiệm Ly? Thừa tướng tam thừa cửu khanh của Đại Yến, hiện là tổng giám chính đó!”
Có cảm giác như là điện giật, Vật Khất thấy gai cả da đầu, hai mắt hắn sáng lên: “Bọn họ đều sống hai nghìn năm rồi sao?” Hắn tinh toán, không thể nào, từ cuối thời kì chiến quốc đến nay không thể đã 2 nghìn năm được?
Lô Thừa Phong cười: “Họ đều có tu vi, chỉ có hai nghìn năm là cái gì đâu?”
Khi mà hai người đứng đó to nhỏ thì Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên đã kiểm tra xong kim bài, là thật, giờ thì 2 tên đấy tươi cười ân cần khom người tò ra thân thiện, ba hoa là sẽ cố gắng trợ giúp người kia hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Yến Bất Quy thì khá điềm nhiên, không để ý đến sự ân cần của 2 người đó. Ánh mắt hắn đang nhìn mọi người trên công đường nói: “Đã chứng minh được thân phận của ta rồi, mọi tu hơn 40 năm đều phải theo ta ra ngoài thành, vi lệnh trảm!”
Yến Bất Quy bổ sung: “Lần này là chuyện trọng đại, không kịp dùng người của trấn Kế, mọi người cố gắng phối hợp, sẽ có trọng thưởng”
Đừng nói Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên. đến mắt Lô Thừa Phong cũng sáng lên.
Người của ty tuần phòng nói là có trọng thưởng thì chắc chắn là rất hậu, giữa quốc lực Lỗ quốc và Đại Yến có khác biệt quá lớn, trong tay người của ty tuần phong có đủ để một bách tính của Lỗ quốc phong hầu, một khi móc nối được với ty tuần phong thì về sau sẽ có rất nhiều cái lợi.
Ngay lập tức Lô Thừa Phong kéo Vật Khất chạy ra khỏi phủ thành thủ, bắt đầu tập hơn nhân thủ trên đường, danh chức của ty tuần phong thật hữu dụng, Lô Thừa Phong chỉ cần đứng hô mấy tiếng là gần trăm tu vi đến báo tên.
ở thành Tiểu Mộng này, những người đến đây kiếm ăn hoặc là vong mạng gây án hoặc là liệt man nhân và du hiệp đổi đầu lấy tiền, những con người ở đây khổ cả đời cũng chỉ vì miếng ăn, nay có lời hứa của ty tuần phong có trọng thưởng nên người người đên báo danh.
Tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài, đến hộ vệ thương hộ cũng biết, chỉ cần cập chuẩn là tới, không tới 1 khắc, mọi võ sĩ có thực lực có tu vi hơn 40 năm đều tập trung lại dưới trướng Lô Thừa Phong, số lượng gần nghìn người, những người hậu thiên cũng hơn 30 người.
Vật Khất kinh ngạc nhìn những người này, trong thành lại có nhiều cao thủ thế ư?
Liễu Tùy Phong cũng vội sai người triệu hai đạo sĩ kia về, hai lão yêu nhân vừa nghe ty tuần phong cần hỗ trợ thì quên ngay chuyện cái túi gấm, tươi cười trở về, chi e là bò lờ dịp may này.
Hai tu sĩ tiên thiên thai tức cấp, mà ty tuần phong lại có mức thường khác cho tu sĩ. Nếu lần này phối hợp thành công thì họ có mất chút của có là gì? Chưa chừng còn nhiều cái lợi hơn ấy chứ!
Trong những môn khách mà Liễu Tùy Phong mang theo có 21 người là hậu thiên, tu vi trên 40 năm cũng gần 200 người, thêm những tu vi qua ngường tiên thiên thai tức thì thực lực vô cùng lớn.
Yến Bất Quy bằng lòng vì những nhân thủ mà Lô Thừa Phong và Liễu Tùy Phong triệu tập được, hắn tính toán hồi rồi nói: “Hơn 1 nghìn người, đủ rồi, mở kho quân giới, mọi người trang bị đan dược áo giáp, nhanh lên!”
Không đến 1 khắc, toàn bộ đội được xuất thành đi về hướng Mông Sơn.
Chuyện diễn ra quá nhanh, Lô Thừa Phong chỉ có thể dặn dò qua loa Lão Hắc và Tiểu Hắc, Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên cũng thần bí dặn dò người dưới, sau đó đắc ý ra khỏi thành.
Vật Khất kéo Lô Thừa Phong, Trương Hổ, Hồ Uy tụt lại cuối cùng nói chuyện.
Nghe Vật Khất nói, cả 3 người đều gật đầu tán đồng.
Vật Khất được kế thừa toàn bộ kinh nghiệm tri thức của Ngô Vọng, với hắn, núi rừng là ngôi nhà thứ hai.
Chỉ có Lô Thừa Phong là lúc nài cũng cảnh giác, chưa chừng hắn giẫm phải một ngọn cỏ, 1 con côn trùng là cũng có thể vong mạng.
Trương Hổ và Hồ Uy đứng hai bên bảo vệ cho hắn, Vật Khất thì đi thẳng, nhưng lại đi sau cùng, tạo thành hình tam giác bao lấy Lô Thừa Phong.
Căng thẳng hít thở sâu, Lô Thừa Phong cẩn thận lôi ra 3 trận thung, thay linh thạch trên đó.
Yến Bất Quy dẫn đội di chuyển nhanh, đi theo lối bình thường người thôn Mộng hay đi.
Khi còn cách thôn Mộng mười mấy dặm thì Yến Bất Quy cho dừng lại rồi nhảy xuống ngựa, mọi người cũng xuống ngựa.
Vài bóng đen lướt qua trong rừng, mấy người ăn mặc như Yến Bất Quy xuất hiện, một người lên tiếng: “Đầu nhi, chính là những người này sao?”
Yến Bất Quy gật đầu, hắn quay lại nói: “Sau khi vào níu, không được gây ra tiếng động lớn, không được hỏi, nói chuyện, ho, nuốt nước bọt, tóm lại là phải như người chết, ai vi phạm, chém!”
Không khí im lặng hồ nghi bao trùm, không có au dám coi thường lời cảnh báo của ty tuần phong.
Yến Bất Quy chia nghìn người ra làm 5 nhóm lặng lẽ tiến vào rừng.
Thân vệ của Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên là có tổ chức nhất, tinh nhuệ nhất, Yến Bất Quy đưa họ vào thuộc hạ của mình, còn bọn Vật Khất hắn cũng kéo lại gần.
Sắc mặt Vật Khất có phần khó coi, còn hai người đó thì lại vô cùng đắc ý cười thầm.
Màn đêm phủ xuống, sương mỏng tỏa khắp cánh rừng, Vật Khất chợt có cảm giác, lần này sẽ có rất nhiều người bỏ mạng nơi đây.