Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên thế giới này, tồn tại nhiều chuyện thần bí mà người thường không thể giải thích nổi, bị khoa học nói là mê tín và vô căn cứ. Ví dụ như: quỷ thần, năng lực siêu nhiên, hay như những lời tiên đoán...
Sở dĩ bị khoa học nói là mê tín, vô căn cứ đều do có những đặc điểm của tính cộng đồng. Thoạt nhìn thì đúng là rất vớ vẩn, thuộc loại hiện tượng siêu tự nhiên, những cái vớ vẩn đó đúng là có tồn tại mà khoa học không thể giải thích được nhưng nó có thực, ví dụ như lời tiên đoán.
Không nói xa xôi, gần đây có hai lời tiên đoán khá nổi tiếng. Một là Đại giá chữ thập hệ mặt trời, tức là hệ mặt trời và 9 hành tinh, tính cả mặt trời sẽ thành một chỉnh thể chữ thập lúc đó cũng là lúc Thượng đế trừng phạt nhân loại. Năm đó, lời tiên đoán này khiến cho cả Thế giới hoảng loạn, càng khiến cho con người hoảng loạn hơn chính là các nhà thiên văn học đã căn cứ vào kết quả quan trắc để chứng minh ngày 18 tháng 8 năm 1999, thời gian quay quanh mặt trời của 9 hành tính sẽ không giống nhau, trên bầu trời sao sẽ xếp thành thập giá.
Nhưng theo các nhà thiên văn học 9 hành tinh trong hệ mặt trời quay quanh trái đất không giống nhau cũng là hiện tượng thiên nhiên hết sức bình thường, không thể gây ra đại họa, thiên tai gì.
Sự giải thích của các nhà thiên văn học là nó sẽ có tác động đến sự yên ổn của nhân lọai, xã hội sẽ có khủng hoảng lớn. Mấy ngàn năm người ta đã đoán được tình huống này của hệ mặt trời vậy thì con người lúc đó cũng chỉ là đùa chút thôi?
Đương nhiên cuối cũng cũng không có phát sinh gì, qua ngày 18 tháng 8 năm 1999, nhân loại trên trái đất đều sóng yên biển lặng. Duy có chuyện này, khoa học không thể coi thường mê tín là vô căn cứ được đó là hiện tượng siêu tự nhiên.
Trừ “ khủng bố đại thập giá” ra thì lời tiên đoán khiến cho nhân loại cảm thấy bất an đó là năm 2012 chính là ngày tận thế của trái đất, hơn nữa năm 2012 dự khủng hoảng diễn ra sẽ càng khốc liệt đó là có nguyên nhân.
Trong năm này, toàn thế giới và chính phủ các quốc gia đều chau mày lo lắng. Xã hội thoạt nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng sự bất an lại như sóng nước đang chảy ngầm còn mặt trên thì sóng yên biển lặng. Khi sóng gió trỗi lên mặt nước thì không ai đoán trước được việc gì.
Chỉ là ở thời điểm các nước tranh cãi sứt đầu mẻ trán đối vơi lời tiên đoán của người Maya vào năm 2012, một hiện tượng kỳ lạ không khiến người ta phải chú ý chính là tất cả những lời tiên đoán này đều xuất phát từ văn minh phương Tây, chứ không có một lời tiên đoán nào xuất phát từ nơi cho là có nền văn minh cổ, nơi có 4 phát minh rực rỡ đó là văn minh phương Đông.
Lẽ nào các học giả phương Đông lại cúi hết đầu xuống để nghiên cứu đại địa chứ không để ý mà ngẩng đầu lên nhìn sao trời hay sao? Cái này đương nhiên là không phải, từ thời thượng cổ văn minh phương Đông đã lưu lại mấy câu nói chúng ta có thể nhìn trộm. Nếu so sánh văn minh cổ của Trung Quốc với văn minh Phương Tây thì nó tân tiến hơn nhiều.
Một khi đã như thế, vậy loại dị thường này phải giải thích như thế nào đây?
Tóm lại là dường như chưa có đáp án.
Điều không ai để ý chính là, thượng cổ đã mất tuy hậu thế có tra tìm nhưng cũng không thể trọn vẹn được như trước được.
Nếu như có thể tìm lại đầy đủ được bản “Quy tàng” từ thời thượng cổ thì có thể tra tìm được: câu thứ hai của người đầu tiên, câu thứ ba của người thứ hai, câu thứ tư của người thứ 3… Với logic như vậy có thể phiên dịch thành ngôn ngữ hiện đại. Tiếng Hán hiện đại có câu: Ngày 8 tháng 11 năm 2012 Thái Cực đồ thành mở cửa không gian.
Ngày 8 tháng 11 năm 2012 theo âm lịch chính là ngày 20 tháng 12 theo dương lịch, trùng với lời tiên đoán ngày 20 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế.
Lúc chập tối có một trận mưa cuốn trôi hết bụi bặm trong không khí, tầm nhìn giảm, lúc này trăng sao thưa thớt. Ở thành phố Bắc Quận khó mà có thể nhìn sao để đoán được thời tiết, bây giờ đã là tháng 12 còn có không ít người nhân cơ hội này mà hít thở chút không khí trong lành.
Lâm Hồng Phi ở khu biệt thự nổi tiếng cả thành phố Bắc Quận đang ngồi trên ban công tầng 2 cũng làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tự tự giễu cợt mình.
- Mẹ kiếp, đều là do ông đây tự chuốc lấy.
Lâm Hồng Phi uống một hớp rượu, mùi cay của rượu sộc lên rồi chảy xuống hai khóe miệng làm ướt cả áo. Nhưng dường như Lâm Hồng Phi không để thèm để ý, vẫn tự giễu cợt mình rồi cười chua xót.
Thấy Lâm Hồng Phi say khướt rồi nói những câu nhảm nhỉ, hai người bảo vệ vừa đi đến đây tuần tra nhìn nhau, rồi lại lắc đầu khinh bỉ:
- Ai… Ông chủ Lâm lại say khướt rồi.
Đúng vậy, người thường thấy Lâm Hồng Phi say khướt, hơn nữa với dáng vẻ này điển hình là bệnh của kẻ nhà giàu.
Cũng phải, đúng là Lâm Hồng Phi có nhiều tiền hơn người, qua sự phô trương trang sức chẳng khác nào là kẻ nhà giàu. Làm lên giá trị con người là đôla quốc tế, các công trình kĩ thuật. Năm nay, Lâm Hồng Phi mới có 40 tuổi mặc dù đã kết hôn nhưng hiện tại cũng đa ly dị rồi.
Cha Lâm Vệ Quốc trước khi về hưu đã là Tổng tham mưu của phân khu, tuy bây giờ đã già nhưng năm đó khu Tư Lệnh cũng một tay ông ta làm nên, tự mình phấn đấu đến vị trí này cho nên thành phố Thanh Phủ ông ta vẫn còn sức ảnh hưởng lớn.
Có bối cảnh xuất thân như vậy, dù là ai nhìn thì Lâm Hồng Phi cũng là kim cương không biết bao nhiêu cô gái khóc vì Vương lão kim cương trẻ tuổi, đường quan rộng mở này. Nhân vật số một như vậy lúc này đây dáng vẻ thật thê lương đang ngồi uống rượu sau ngoài ban công đây không phải là “ người giàu cũng buồn” thì là cái gì?
- Những người có tiền này, thật là…
Một người nhìn Lâm Hồng Phi lắc đầu vẻ mặt hâm mộ cũng không thẻ lý giải được: Vì sao những kẻ có tiền lại có những hâm mê kì lạ?
Chỉ có Lâm Hồng Phi hiểu được mình không phải là người giàu cũng buồn mà là trơ mắt nhìn chính mình không có con đường quan tân quý.
Năm nay Lâm Hồng Phi đã 40 tuổi, cha mình cũng không thể khuyên bảo nổi. Chính hắn cũng phải mang công ty con Mỹ đang làm ăn phát đạt về nước thậm chí còn đắc tội với cả chính phủ Mỹ. Tất thảy, Lâm Hồng Phi không oán hận thân phận của cha mình, hắn cảm thấy chỉ cần mình có năng lực thì nên dốc sức vì quốc gia. Hiện tại điện tử và máy móc là ngành chiếm ưu thế, dời công ty về nước mình cũng có thể có những khát vọng mới. Có khả năng đền đáp Tổ quốc, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai đích.
Dù Lâm Hồng Phi có nghĩ thế nào thì cũng không thể ngờ tất cả cũng chẳng chỉ là một cục, ở trong tay hắn hết mà còn muốn hắn làm gián điệp ở Mỹ, dùng người không được thì trở tay.
Đặt ra chuyện này chính là chiến hữu của cha mình, bây giờ là lão đại của lão đại. Tư lệnh quân khi kiêm Tỉnh ủy thường ủy Bùi Vĩ con của Bùi Quang Vinh.
Quan hệ của Lâm Hồng Phi với Bùi gia không tốt, thậm chí có thể nói hai nhà là thù địch. Hiện tại ở Tỉnh ủy Bùi gia nhìn thấy Lâm gia là chướng mắt nhưgn hơn hai mươi năm trước quan hệ của hai gia đình không phải như vậy.
Lúc đó, Lâm Vệ Quốc đã là Tổng tham mưu Thanh Phủ, giáo quân hơn 40 tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, được lệnh viên khu tư lệnh coi trọng, mọi người đều cho rằng tiền đổ của Lâm Vệ Quốc có thể nói là vô lượng.
Lúc đó, xuất thân cùng ban với Lâm Vệ Quốc là Bùi Quang Vinh là bộ đội giáo doanh Thanh Phủ. Quan hệ hai nhà Lâm Bùi rất tốt. Lâm Hồng Phi và Bùi Vĩ thường xuyên đến nhà nhau ăn cơm, cho nên người trong đại phân khu thường trêu quan hệ hai nhà
Nhưng sau tết âm lịch mọi thứ đều thay đổi, Bùi Quang Vinh đã giẫm lên con đường thăng thiên của Lâm Vệ Quốc, hiện tại y đã là Tư lệnh viên kiêm luôn cả Tỉnh ủy còn Lâm Vệ Quốc gần 20 năm không hề được đề bạt mãi cho gần đến lúc về hưu các lãnh đạo mới miễn cưỡng cho tăng một bậc cho hắn để hăn có quân hàm đại tá khi về hưu.
Nói không khách sáo thì Bùi gia chính là kẻ thù của Lâm gia.
- Bùi Vĩ, quả nhiên mày không hổ là con của Bùi gia, đủ loại âm mưu, ông đây tâm phục, khẩu phục rồi!
Lâm Hồng Phi cười khổ vứt chai rượu lăn lốc trên mặt đất, chai rượu dù có bị đập vỡ cũng không thể nén đi sự uất hận trong hắn.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bọn Bùi gia lại giẫm lên ông đây. Bây giờ Bùi gia nham hiểm, lẽ lão Lâm gia đời đời lại phải làm đá kê chân cho Bùi gia sao?
Ừng ực, hắn lại mở một chai rượu mới, hắn cố gắng nâng chai rượu hướng lên màn đêm trăng sáng mà gào thét:
- Được, Bùi Vĩ, mày được lắm, ông đây cũng không phải bùn! Mày muốn có cái gì đó trong tay ông đúng không? Ông nói cho mà biết, ông đây tính cái gì mày đừng hòng mà đoán được.