Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hay, đồ tốt.
Quả nhiên, nhìn thấy thứ đồ này, lại kết hợp với lời mà con bảo muốn mượn khẩu tự động thức 81, Lâm Vệ Quốc nhất thời ý thức được ý tứ của con trai, kinh ngạc hỏi:
- Nói như vậy, thứ này con định làm?
- Đúng vậy.
Lâm Hồng Phi gật gật, vẻ mặt tỏ ra đương nhiên:
- Ba, ba cảm thấy ba lấy thứ này tặng cho bác Từ, có phải tốt hơn nhiều những thứ như đặc sản gì đó không?
- Tốt hơn nhiều, đương nhiên là tốt hơn nhiều.
Lâm Vệ Quốc liên tục đáp, cả mặt tươi như hoa.
Với hiểu biết nhiều năm kinh nghiệm của Lâm Vệ Quốc, đương nhiên biết nếu thực sự mình cầm thứ đồ đặc sản gì đi thăm già Đại đội trưởng, tám phần sẽ bị ông nổi giận ném đuổi cả người cả vật đi, nhưng nếu là mang thứ “quà” này đi cửa sau, vậy sẽ hoàn toàn là hai việc khác nhau. Đối với món quà như này, đối với lão quân nhân cả đời dành tâm huyết cho việc xây dựng hiện đại hóa quân đội mà nói, không những không đuổi mình ra, ngược lại còn sẽ mời rượu chúc mừng.
Khi vừa kết thúc chiến tranh vịnh, ánh mắt của những chuyên gia quân sự và người yêu quân sự bình thường đều tập trung vào những vũ khí kĩ thuật công nghệ cao đứng đầu của Mỹ. Những thứ như đạn đạo phòng không người yêu nước, máy bay chiến đấu tàng hình “Dạ ưng” f117a, đạn đạo tuần tra hàng không thức “Chiến phủ”, bom từ chỉ đạo chính xác…, ánh mắt của chuyên gia quân sự và những lãnh đạo cao cấp của quân đội trong nước lại tập trung ở việc thay đổi phương thức tác chiến hiện đại và xây dựng thông tin hóa của Mỹ, sẽ chuyển hóa thành chiến tranh cục bộ cường độ cao dưới sự hỗ trợ của điều kiện khoa học kĩ thuật cao, hiện đại hóa của việc thể hiện chiến tranh trên chiến trường vùng vịnh này.
Đối với những quan quân tầng trung như Lâm Vệ Quốc, bọn họ rất quan tâm tới chiến tranh vùng vịnh, nhưng góc độ quan tâm của họ tới chiến tranh là giống nhân dân. Những lãnh đạo quân đội cao cấp thì có chút không giống, những quân quân tầng trung như Lâm Vệ Quốc, càng quan tâm hơn là ảnh hưởng của việc lắp đặt trang thiết bị mới của binh sĩ bộ đội đa quốc gia đối với việc tác chiến, ánh mắt của Lâm Vệ Quốc càng tập trung tới quỹ đạo chiến thuật Picatiny nhiều nước vừa trang bị cho quân đội.
Nói một cách nghiêm túc, cái gọi là quỹ đạo chiến thuật, thật ra là cung cấp cho súng ống các loại tiếp khẩu tiêu chuẩn lắp đặt kết cấu chiến thuật như bộ phận nhắm bắn quang học, đèn nhìn đêm, đèn chiếu sáng chiến thuật, máy điều khiển laser, thậm chí là công cụ bắn đạn chéo.
Căn cứ vào quan sát của bản thân, Lâm Vệ Quốc kinh ngạc phát hiện, sau khi thêm quỹ đạo chiến thuật có tên là “pincatiny”, hiệu năng tác chiến của lính lục quân Bắc Mỹ tăng lên nhiều. không chỉ quy phạm một cách hiệu quả những tiêu chuẩn tiếp khẩu vật liệu máy quan sát, đồng thời binh sĩ tác chiến còn có thể căn cứ điều kiện tác chiến, sự thay đổi của môi trường tác chiến mà chọn lựa lắp đặt những loại thiết bị phụ trợ không cần dùng ngôn ngữ trên vũ khí, để tăng tính năng chiến thuật của vũ khí.
Nói đơn giản, các quốc gia Bắc Mỹ vừa lắp thứ quỹ đạo chiến thuật “Picatiny” của bộ đội này, nếu sử dụng kết hợp với các loại thiết bị hỗ trợ, đơn giản chính là máy nâng cao gấp nhiều lần hiệu năng tác chiến của các loại vũ khí nhẹ. Ví như súng bộ binh tự động m16 của quân đội Mỹ, kỳ thật tính năng nguyên bản rất bình thường, nhưng sau khi thêm quỹ đạo chiến thuật Picatiny này, phối hợp với tay cầm nhỏ, gương ngắm chuẩn quang học, máy ngắm chuẩn laser, thậm chí là máy bắn đạn chéo, hiệu năng tác chiến tăng cao không chỉ gấp 2 lần.
Tuy nhiên trước đó, Lâm Vệ Quốc có chút quen mắt với các loại quỹ đạo chiến thuật của các nước Bắc Mỹ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới thứ đồ này dùng cho súng bộ binh tự động thức 81 của quân đội nhân dân. Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại nước cộng hòa có 3 triệu binh lực dự phòng, trong đó bộ đội lục quân hơn 2 triệu, vũ khí bộ đội lục quân sử dụng chủ yếu là súng tự động thức 81. Nếu nghiên cứu chế tạo thêm một hệ thống quỹ đạo chiến thuật cho loại súng này, lại thêm các loại phụ kiện chiến thuật đi kèm khác, không nghi ngờ gì sẽ là một khoản chi tiêu rất lớn đối với quốc gia. Điều này đối với nước cộng hòa đang tập trung lực lượng phát triển kinh tế, vì điều này mà thậm chí còn không tiếc giảm chi tiêu tài trợ cho quân đội mà nói, không nghi ngờ gì, đó là điều không thể.
Tuy nhiên hiện tại, Lâm Vệ Quốc lại có ý tưởng mới, quỹ đạo hóa toàn bộ súng tự động thức 81, lắp nguyên bộ phụ kiện cho súng tự động thức 81, đương nhiên là không thể, nhưng sau chiến tranh vùng vịnh, chẳng phải nước cộng hòa định thành lập một đơn vị bộ đội đặc thù tính chất thực nghiệm sao, làm một nhánh bộ đội tác chiến đặc thù thực nghiệm của quốc gia,tác chiến dưới điều kiện tin tức hóa, quốc gia có thể cũng như bắt buộc phải trang bị cho đội quân này phiên bản cao cấp của súng tự động thức 81.
Cũng chính là hiểu được điểm này, Lâm Vệ Quốc mới có vui không kìm được như vậy.
Đoạn Ngọc Trân cũng không biết hai người đang nói gì, không có chút hứng thú nào với những thứ vũ khí gì đó mà đàn ông ưa thích, nhưng điều này không làm trở ngại bà đã hiểu là chuyện con mình mượn súng khi trước không chỉ không phải là chuyện xấu, ngược lạ còn rất có khả năng giúp chồng mình giành được một vị trí trong cuộc chiến tranh giành bộ đội trưởng của chi đội sắp thành lập.
Như vậy là đủ, về phần những thứ khác, bà căn bản không nghĩ.
Tuy nhiên mặc dù biết Lâm Hồng Phi muốn mựợn súng ra ngoài làm gì, Lâm Vệ Quốc vẫn lộ vẻ mặt khó khăn, với quyền lực của mình, bản thân căn bản không thể mang một khẩu thức 81 ra khỏi doanh trại.
- Ba, ba mau báo tin mừng này cho bác Lưu, chuyện này chẳng phải ba hoàn thành dưới sự quan tâm của Đảng ủy, lãnh đạo quân phân khu và bác Lưu đó sao?
Lâm Vệ Quốc vẻ mặt ngượng nghịu, Lâm Hồng Phi sao có thể không biết là chuyện gì? Lập tức nói:
- Hiện tại công tác giai đoạn trước đã hoàn thành, ba nên báo cáo với bác Lưu một chút, có phải là có thể tiếp tục giai đoạn công tác tiếp theo không?
Bác Lưu mà Lâm Hồng Phi nói, là đại tá mới tư lệnh viên Lưu Phượng Tài của quân phân khu thành phố Bắc Quận tỉnh Cổ Tề, người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Vệ Quốc, lão đại của quân phân khu toàn thành phố Bắc Quận.
Theo truyền thống quang vinh của quốc gia chúng ta, bất cứ thành tựu nào cá nhân giành được, đều là giành được nhờ sự quan tâm thiết thân của Đảng ủy và lãnh đạo cấp trên. Tuy Lâm Vệ Quốc được coi là “lãnh đạo cấp trên” ở quân phân khu thành phố Bắc Quận, nhưng bên trên còn có một tư lệnh viên quân phân khu, phó tư lệnh viên, Chính ủy và tham mưu trưởng. thành tích Lâm Vệ Quốc có được trong công tác, sao có thể tách biệt khỏi sự giúp đỡ của lãnh đạo cấp trên, Đảng ủy và tổ chức?