Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho nên lời nói của Lâm Hồng Phi khiến cho đồng chí tiểu Vương cũng đã đỏ mặt rồi, liền đưa tay ra nói :
- Không dám, không dám, sao lại gọi tôi là tiên sinh gì chứ, không dám nhận rồi…
Nhưng chính cách xưng hô đó của Lâm Hồng Phi lại khiến cho anh ta có một cảm giác khác: Ừ, tiên sinh? Đúng là hay thật, nghe thì hay hơn tiếng đồng chí nhiều, có thể vì cách xưng hô này mà như có thêm chút văn hóa rồi đấy.
Lâm Hồng Phi là học sinh đại học trọng điểm của cả nước, tiểu Vương đều biết, các lãnh đạo cũng đã dùng tấm gương Lâm Hồng Phi để dạy dỗ con cái mình, nói là con phải học hành cẩn thận, để sau này được như con nhà của tham mưu trưởng Lâm, người ta là học sinh của đại học trọng điểm cả nước, thật đúng là tự hào, anh ta lại còn khách khí với cả mình nữa, đúng là sinh viên đại học vẫn là sinh viên đại học, thật đúng là có tố chất. Không hề giống với những người thô lỗ kia.
Vốn không có ấn tượng gì với Lâm Hồng Phi, nhưng vì cách xưng hô này mà Lâm Hồng Phi đã để lại ấn tượng tốt với tiểu Vương.
Thaấy tiểu Vương có phản ứng thái quá như vậy, Lâm Hồng Phi liền sững sờ, lập tức nghĩ ra là vấn đề nảy sinh từ đâu, không khỏi cười nói, đúng vậy, bản thân cứ như nói theo cách giao tiếp của hậu thế chắc chắn là không thích hợp rồi. Trong thời buổi này mọi người chỉ gọi nhau là đồng chí, cách gọi tiên sinh mang phong cách tây hóa cũng đang được sử dụng, nếu như là đầu những năm 80 thì gọi thế chắc chắn cũng khiến người ta sợ hãi.
Thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như thế nên trong lòng Lâm Vệ Quốc cũng rất vui vẻ, tiên sinh? Cái cách xưng hô này đúng là hay hơn cách gọi đồng chí kia, chắc chắn là cách xưng hô này cũng đã khiến tiểu Vương phải bang hoàng, Lâm Vệ Quốc không thể không phê bình con trai:
- Thằng nhóc này học những gì lung tung vậy?
- Đồng chí tiểu Vương, thật xin lỗi, đã quen rồi.
Thấy cha tức giận nên Lâm Hồng Phi lập tức giải thích xin lỗi nói
- Đã quen ở ngoài rồi, thế này về sau sẽ xưng hô thế nào?
Lâm Hồng Phi còn chưa nói gì, thấy Lâm Vệ Quốc phê bình Lâm Hồng Phi, cảnh vệ tiểu Vương trước giờ chưa được Lâm Hồng Phi gọi như thế liền nhanh chóng khua tay nói :
- Cái này phải nói thế nào, nói thế nào, tham mưu trưởng đã quá khách sáo rồi… gọi thế nào cũng được, thế nào cũng được ạ…
Bởi vì có vẻ quá bị kích động nên lời nói của anh ta đã bị lặp lại, đồng thời khi hai cha con Lâm Hồng Phi nói chuyện hai người cũng nghe hiểu việc download tân quý quan trường.
Ý của đồng chí tiểu Vương là chắc thích cách gọi tiên sinh, có thể mở một công ty có tổng vốn đến hơn cả trăm triệu đôla Mỹ, những sáng tạo trong phương diên tâm lý học của Lâm Hồng Phi đúng là không thấp, từ câu nói này của Tiểu Vương chắc chắn có thể nghe hiểu được anh này rất thích cách xưng hô “tiên sinh” vậy, Lâm Hồng Phi thấy thế cũng mừng rỡ trong lòng.
Lâm Vệ Quốc nghe xong liến hoài nghi nhìn Lâm Hồng Phi một cái:
- Thằng nhóc này nói cái gì thế? Đã quen ở ngoài rồi sao?
Chuyện cậu con trai học ở trường Đại học, Lâm Vệ Quốc vốn không biết hết được, trước cũng chẳng nghĩ nhiều, giờ nghe thấy con nói như thế, cứ như kiểu là cách giao tiếp giữa một người học đại học với người phổ thông vậy? mà tầng lớp cũng khôn thấp, không ngờ lại như thế? Nhưng cứ nghĩ đến đây, trong lòng Phó tổng tham mưu trưởng cũng thấy không thoải mái, lâp tức cảnh giác nói : con đi học mà lại thường xuyên giao du với người ngoài trường học sao?
- Á…
Lâm Hồng Phi liền ngây người, hình như khi nãy vô hình trung đã lộ ra gì đó? May mà phản ứng nhanh, nên đã lập tức nghĩ ra cách đối phó :
- Cha, cha không biết con là hội trưởng hội sinh viên sao, đã là cán bộ rồi thì đương nhiên cũng phải thường xuyên giao tiếp với bên ngoài chứ ạ.
Nhưng Lâm Vệ Quốc cũng không hề hồ đồ như thế, lập tức phát hiện ra vấn đề trong câu nói của con trai, liền hỏi:
- Như thế thì cũng không được dùng từ Tiên sinh để mà nói chứ?
Người cha này tự nhiên sao hôm nay lại so đo từng tý một vậy? Trong lòng Lâm Hồng Phi đúng là thấy tức bực, nhưng thấy nét mặt của cha nếu như không biết trả lời thì chắc chắn là về nhà sẽ bị thẩm tra lại lần nữa, không làm gì được, anh ta cũng đành phải nói :
- Thông thường thì không thể dùng được từ tiên sinh, nhưng nếu như con so sánh với tiếng anh thì đó lại là cách giao tiếp thông thường, người nước ngoài xưng hô có phần khác với chúng ta, họ bất kỳ lúc nào nói chuyện cũng có thể dùng từ tiên sinh được. Nếu như là con gái thì cũng có thể nói là quý cô hay quý bà, con đã nói chuyện với họ nhiều nên cũng thành quen rồi ạ.
- Còn thường nói với người nước ngoài không?
Lâm Vệ Quốc hoảng hốt, có thể nói chuyện với người nước ngoài thì không biết trình độ tiếng anh của con đến mức nào rồi? Ít nhất thì cũng có thể phiên dịch chút tiếng anh cũng không thành vấn đề rồi.
Đương nhiên trong sự ngạc nhiên còn có chút không tin: không phải là nó đang làm mình hồ đồ đấy chứ?
Lái xe và Tiểu Vương cũng đang nhìn Lâm Hồng Phi với ánh mắt khâm phục, họ chắc chắn là không nghĩ nhiều như Lâm Vệ Quốc, mà cái họ đang nghĩ chính là Lâm Hồng Phi đang là sinh viên của trường đại học trọng điểm cả nước, lại như kiểu đỗ Trạng Nguyên thời xưa thì sao có thể gạt người được chứ?
ở tuổi này mà có thể giao tiếp với người nước ngoài rồi, thì chắc chắn sẽ là nhân tài của nước nhà, không ngờ con trai của tham mưu trưởng Lâm lại có thể làm được như thế… còn chưa nghe thấy con cái của vị thành ủy nào làm được thế, nên người trong quân khu chúng ta đúng là hoành tráng hơn bên họ rồi.
Bời vì Lâm Hồng Phi nói như thế đã khiến cho lái xe và tiểu Vương càng thêm tự hào, kiêu ngạo.
- Thế nói một vài câu tiếng Anh cho mọi người nghe xem sao?
Đồng chí Lâm đúng là không tin, cũng mặc kệ là bản thân có thể nghe hiểu tiếng Anh hay không, nhất định cũng phải kiểm tra thành quả của con trai.
Việc này đối với Lâm Hồng Phi mà nói thì hoàn toàn không có khăn gì, anh ta lập tức nói :
- Ok, are you ready? Let’s go.
Phó tham mưu trưởng ngây ngô trợn mắt nên hỏi :
Thế nghĩa là gì?
Tiểu Vương và cả người lái xe cũng ngây ngô như thế.
- Ý nghĩa là : đã chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.
Lâm Hồng Phi nhìn như kiểu muốn tiếp tục khảo người cha một lần, mặt cũng như trưng cầu, cộng thêm chút true chọc nói :
- Cha, không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Đột nhiên mặt phó tham mưu trưởng Lâm cũng đã bừng lên: sao để quên chuyện này?