Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của ông chủ Hoàng, Lâm Vệ Quốc liền mỉm cười, nhận lấy khẩu súng, giật cò tách tách để ông chủ Hoàng xem:
- Không sao, ông chủ Hoàng đừng sợ, không có đạn đâu.
- Vâng vâng.
Lâm Vệ Quốc tuy rằng nói như vậy, và chính ông chủ Hoàng cũng biết là trong súng không có đạn nhưng đối với thứ này, ông chủ Hoàng vẫn sợ đến mức mặt trắng bệch.
Trước khi đến, Lâm Vệ Quốc chắc chắn là đã kiểm tra qua, hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của ông chủ Hoàng, ông không khỏi lắc đầu:
- Tôi nói này lão Hoàng, dù gì thì ông cũng từng là dân binh nhiều năm có đúng không? Sao lại sợ súng đến mức như vậy?
Lão Hoàng cũng khó trả lời, đúng vậy, bản thân mình là dân binh nhiều năm, từng được đi huấn luyện nhiều lần, nhưng cũng đâu có sợ súng ống giống như lúc này?
Lâm Vệ Quốc có chút bất đắc dĩ, xem ra lúc này chỉ có con trai có thể xuất mã mà thôi.
- Ông chủ Hoàng, không giấu gì ông, thứ mà lần trước ông gia công giúp là dùng trên khẩu súng này, ông cũng đừng lo lắng…nếu như muốn đến cướp thì không khách khí với ông như vậy đâu.
Lâm Hồng Phi cười nói, một câu nói giúp xóa bỏ sự căng thẳng của lão Hoàng.
Khuôn mặt lão Hoàng dần hiện lên nụ cười, lời này cũng đúng, nếu như người ta muốn đến gây phiền toái cho mình thì đâu cần phải khách khí với mình như vậy? Đây rõ ràng là coi trọng tay nghề của mình mà thôi.
Nếu nói cái khác thì lão Hoàng không dám chắc, nhưng luận khả năng gia công kim khí, thì toàn bộ thành phố Bắc Quận này không ai vượt được mặt lão, và cũng không có ai biết kinh doanh kiếm tiền như lão.
Mở ra một bản vẽ khác, bản vẽ được Lâm Hồng Phi thể hiện rất chi tiết, đó là một bản thiết kế hệ thống quỹ đạo chiến thuật, kết hợp với súng tự động kiểu 81, Lâm Hồng Phi đưa cho lão Hoàng xem, nói:
- Hoàng sư phụ, ông xem, lần này nhờ ông gia công chính là thứ này.
- À, hóa ra là dùng như vậy.
Hoàng sư phụ hơn nửa đoài người làm nghề gia công kim khí, lại từng trải qua thời gian làm dân binh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cách sử dụng của thứ này, hai mắt sáng lên, nói:
- Được, thứ tốt, hệ thống quỹ đạo này, có thể còn tốt hơn cả Yến Vĩ Tào trước kia.
Hoàng sư phụ cũng không phải không biết thứ này tên gọi là gì, nhưng không chịu nổi dòng chữ trên bản vẽ: Hệ thống quỹ đạo chiến thuật Lâm thị…
Lâm Hồng Phi biết, hoàn cảnh trong nước hiện nay, muốn bán cái này lấy tiền là rất khó khăn, nhưng thứ này không thể bản lấy tiền không đồng nghĩa với việc nó không được lấy tên họ của cha mình để đặt. Về sau nếu như quỹ đạo hệ thống chiến thuật của Lâm thị được dùng phổ cập trong quân đội, thì lúc nào nó cũng như đang nhắc nhở các lãnh đạo của quân đội rằng thứ này là do nhà Lâm Vệ Quốc phát minh.
Khiến lãnh đạo nhớ tới mình, đồng nghĩa với việc cơ hội thăng quan phát tài của mình nhiều hơn người khác.
- Thế nào, Hoàng sư phụ, có thể làm được không?
- Thật ra thứ này không có gì khó khăn cả, nhưng việc cố định thân súng…
Lão Hoàng cau mày, nhìn bản thiết kế. Sư phụ già đúng là sư phụ già, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu chỗ khó nhất của nó: Đó là việc cố định trên thân súng.
Vấn đề này Lâm Hồng Phi đương nhiên đã nghĩ đến, liền đưa ra một bản vẽ khác đưa cho Hoàng sư phụ, nói:
- Hoàng sư phụ, ông xem cái này, phương thức cố định như vậy có được hay không?
Nhìn phương thức cố định trên bản vẽ, lão Hoàng liền vỗ đùi một cái, cao hứng nói:
- Ha ha, cách hay, cách hay, sao tôi không nghĩ ra kiểu cố định mười điểm này chứ?
Là một người lâu năm trong nghề gia công kim khí, Hoàng sư phụ liếc mắt là có thể nhìn ra, dùng phương thức cố định mười điểm này, chỉ cần ban đầu cố định chặt, thì hệ thống đạo quỹ lâm thời này muốn động đậy một chút cũng khó.
- Vậy thì không vấn đề nữa rồi, thứ này làm bằng inox nên quá nặng, hợp kim nhôm lại rất mềm, đáng tiếc chỗ tôi không có vật liệu tiện lợi, không thì…
Lão Hoàng lẩm bẩm nói, bỗng nhiên nghĩ đến lời Lâm Hồng Phi nói trước kia, sắc mặt bỗng trở nên cổ quái:
- Đồng chí tiểu Lâm, lần trước cậu hỏi hợp kim nhôm Hàng không, cũng là vì cái này có đúng không?
- Đúng vậy.
Lâm Hồng Phi gật đầu nói:
- Inox quá nặng, cứ để như vậy đưa lên cho lãnh đạo xem, nếu như lãnh đạo chấp nhận thì có thể nghĩ cách.
Lão Hoàng liền cười nói:
- Thứ này dùng nhôm hàng không thật ra rất thích hợp.
Đã hiểu ra mục đích của Lâm Vệ Quốc và Lâm Hồng Phi là đến làm hàng mẫu, trong lòng lão Hoàng liền so đo: Hàng mẫu cơ mà, đương nhiên là phải làm thật tốt rồi, nếu không sao có thể hấp dẫn được lãnh đạo chứ? Vốn trong lòng lão Hoàng có chút tính toán nhỏ nhặt, nhưng rất nhanh chóng quyết định chủ ý, nhất định phải làm tốt hệ thống đạo quỹ chiến thuật này, đối với bản thân mình mà nói, đây là một cơ hội khó gặp.
- Lãnh đạo Lâm, đồng chí tiểu Lâm, chờ tôi một lát nhé, cứ uống chén trà đã, thứ này đơn giản, chỉ một lúc là xong thôi.
Lão Hoàng đã quyết tâm, cung kính nói với hai cha con Lâm Vệ Quốc.
- Lão Hoàng, ông không cần phải gấp, cứ từ từ mà làm, chậm một chút cũng không sao.
Lâm Vệ Quốc chưa được chứng kiến tài nghệ của Hoàng sư phụ bao giờ, sợ rằng lão Hoàng sẽ làm không ra gì, liền dặn dò.
Không đợi lão Hoàng lên tiếng, Lâm Hồng Phi đã mỉm cười nói:
- Ba, ba đừng coi thường Hoàng sư phụ, ông ấy chính là đại sư phụ của ngành gia công kim khí đấy.
- Hì hì…
Nghe thấy Lâm Hồng Phi khen ngợi mình trước mặt lãnh đạo Lâm như vậy, lão Hoàng liền gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
- Hai vị xin đợi một chút.
Lão Hoàng cầm lấy bản vẽ, đi ra khu gia công đằng sau.
- Yên tâm, chỉ một lúc là xong thôi, nếu các vị không hài lòng thì có thể đập cửa hàng của tôi đi.
Lời này, cũng thật là khí phách.
Chỉ là, lão Hoàng vừa mới ra đến cửa, thì con gái ông chạy về với vẻ hốt hoảng:
- Ba, ba, tay Trưởng phòng Ngưu kia lại đến rồi.