Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Trưởng phòng Ngưu? Cái gì mà trưởng phòng Ngưu? Gọi một đứa trẻ con như vậy.
Lâm Vệ Quốc nhướn mày lên.
Ấn tượng của Lâm Vệ Quốc về Hoàng Lâm Lâm vẫn rất tốt, là một cô gái hiểu chuyện lễ phép, nhưng đã bị tên trưởng phòng Ngưu này làm cho sợ đến mức mặt trắng bệch rồi.
Tuy rằng không thể trực tiếp phán định trưởng phòng Ngưu kia cái gì, nhưng trong lòng Lâm Vệ Quốc đã có ấn tượng không tốt về trưởng phòng Ngưu kia.
- Cô Hoàng, chuyện này là sao vậy?
Lâm Vệ Quốc nhìn Hoàng Lâm Lâm hỏi.
Lâm Vệ Quốc chưa nói hết câu, bên ngoài đã vang lên giọng nói đầy đắc ý và ngả ngớn.
- Lâm Lâm, chú Ngưu đến đây, cháu trốn làm gì?
Nghe giọng nói thế, tay của Hoàng Lâm Lâm run lên, bản vẽ trong tay rơi xuống đất, hiển nhiên là cô đang rất sợ giọng nói này.
Ôi! Chuyện gì xảy ra vậy? Cô biết không? Lâm Vệ Quốc nhìn về phía Lâm Hồng Phi tỏ ý hỏi vậy. Vẻ mặt tuy không có gì thay đổi nhưng Lâm Hồng Phi có thể hiểu được rằng cha mình đang không hài lòng.
Lâm Hồng Phi vẻ mặt bất đắc dĩ, mình cũng vừa mới đến đây lần đầu, cũng chỉ mới đến đây một tiếng trước, làm sao có thể biết chuyện này? Trưởng phòng Ngưu này ai biết là xảy ra chuyện gì? Không biết là chuyện gì xảy ra, không có nghĩa là Lâm Hồng Phi không biết tình hình như thế nào. Lắc đầu, Lâm Hồng Phi giọng bất đắc dĩ nói:
- Ông chủ Hoàng, trưởng phòng Ngưu này là trưởng phòng ở đâu?
Nói về cấp bậc, cha mình tương đương với Phó chủ tịch thành phố. Tuy nhà nước có quy định quân nhân không tham gia vào việc chính quyền, nhưng từ trước đến giờ nói là nói, chính quyền thay đổi không cần quân đội là đảm bảo sao? Mặc dù là ngày thường, quân đội cũng không thể không giao tiếp với địa phương. Thêm vào đó quân đội có tính độc lập, nếu lãnh đạo cao cấp của quân đội đóng trên địa bàn lên tiếng, chính quyền cũng không dám không coi trọng. Một trưởng phòng nho nhỏ mà thôi có khi còn là cấp phó. Lâm Hồng Phi thật đúng là không coi ra gì.
Lâm Hông Phi bình tĩnh cùng với Lâm Vệ Quốc ở đây là cho Hoàng sư phụ dũng khí, nếu lãnh đạo Lâm đến đây tìm hỗ trợ của mình thì mình gặp vấn đề lãnh đạo Lâm dù thế nào cũng phải quan tâm. Nghĩ như vậy ánh mắt Hoàng sư phụ không tự chủ được nhìn về phía Lâm Vệ Quốc.
Lời này Lâm Vệ Quốc không tiện lên tiếng. Hai quân đối chọi nhau có lúc nào ngay từ đầu tướng quân đã đi lên đầu đâu? Lâm Hồng Phi nhìn cha mình, thấy Lâm Vệ Quốc có ý quan tâm liền chủ động lên tiếng:
- Hoàng sư phụ, người kia là ai? Nghe người này nói thật sự là kiêu ngạo.
Đây là có ý định giúp đỡ.
Hoàng sư phụ mang theo nỗi sợ hãi và mong ước ban đầu, nghe Lâm Hồng Phi nói xong, nỗi sợ hãi trong lòng biến thành vui mừng như điên, lãnh đạo Lâm thật sự muốn ra tay giúp mình một phen?
Là một thương nhân, Hoàng sư phụ tất nhiên biết được sau đó mình phải nhanh chóng nói rõ tình hình, nhưng lúc này Hoàng sư phụ phản ứng vẫn chậm một chút, không đợi Hoàng sư phụ lên tiếng, con gái của Hoàng sư phụ Hoàng Lâm Lâm giống như một quả pháo nhỏ mở miệng:
- Lãnh đạo Lâm, ngài không biết, trưởng phòng Ngưu của Cục công thương rất đáng giận, y đòi chia cho y một nửa lợi nhuận thu được của chúng tôi, nếu chúng tôi không thực hiện thì hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, dân chúng tuy không phải có nhiều người giàu có nhưng là được an cư lạc nghiệp, nhưng lại còn có việc như thế này? Lâm Vệ Quốc nghe xong tức giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía Hoàng sư phụ,
- Hoàng sư phụ, những điều Hoàng Lâm Lâm nói là sự thật sao?
Lúc này không nhanh chóng nói về “oan khuất” của mình thì đợi đến khi nào? đợi đến khi đám người súc sinh này đi sao? Hoàng sư phụ liên tục gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc vậy, giọng đầy bi phẫn nói:
- Lãnh đạo Lâm, làm một lãnh đạo lớn như ngài, tôi thật sự không dám nói dối, thật sự là trưởng phòng Ngưu, y… y bắt nạt người quá đáng..
Chúng tôi vất vả kiếm tiền, vị trưởng phòng Ngưu này há miệng liền muốn lấy đi một nửa, đây không chỉ là bắt nạt người quá đáng, quả thực chính là không để cho người ta đường sống.
Người khác khổ sở kiếm tiền, chỉ với vài lời nói mà lấy đi một nửa lợi nhuận của người khác? Chuyện như vậy không thể được. Những năm gần đây Lâm Vệ Quốc chưa bao giờ nghe thấy chuyện như vậy, nhất thời có chút nghi ngờ
- Hoàng sư phụ, ông nói đều là…
Không đợi Lâm Vệ Quốc nói xong, giọng bại hoại bên ngoài lại vang lên
- Tôi nói nhé lão Hoàng, lão đang nói bậy về tôi với ai ở trong đó? Không muốn mở cửa có đúng không?
Cùng với những lời này, từ bên ngoài một người mặc trang phục ngành công thương tiến vào, khoảng hơn ba mươi tuổi, đội mũ đồng phục ngành trên đầu, đi khệnh khạng, giống như người Nhật thời kháng chiến. hoặc là giống như lưu mạnh ở đầu đường. Nếu không phải mặc trang phục công thương, thậm chí người ta nghi ngờ người này không biết có phải là du côn lưu manh đầu đường không?
Vào cửa một lúc sau, vị này giống như một tên du côn hơn là nhân viên nhà nước, ánh mắt không che dấu chút nào dục vọng của mình mê đắm dừng lại trên người con gái của Hoàng sư phụ.
Thấy người này, Hoàng Lâm Lâm vừa bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, càng trắng bệch hơn, người khẽ run lên, nhanh chóng nắm lấy tay áo của Hoàng sư phụ.
Nhìn thấy thay đổi này, Lâm Vệ Quốc nhíu mày: xem ra, người nhà của Hoàng sư phụ bị trưởng phòng Ngưu khinh rẻ không ít, nếu không con gái sao bị dọa thành như vậy?
Làm quan nhận, Lâm Vệ Quốc ghét nhất là hạng người vô liêm sỉ ỷ thế ức hiếp người khác. Đối phương là nhân viên nhà nước, lại càng làm cho Lâm Vệ Quốc căm tức. Nếu y là du côn đầu đường thì cũng thôi, nhưng y lại là nhân viên nhà nước, còn dám khinh dễ dân chúng như du côn lưu manh, nói như thế nào đều không thể được.
- Cậu chính là trưởng phòng Ngưu của Cục công thương?
Lâm Vệ Quốc ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trưởng phòng Ngưu hỏi.
- Ông mày…ông mày...à… tôi chính là trưởng phòng Ngưu.
Trưởng phòng Ngưu tuy lưu manh nhưng đối diện với quân nhân trên vai có quân hàm ba sao dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ vẫn là yếu đi rất nhiều. Lãnh đạo quân đội, không phải là nói đùa cho xong, đã là quân nhân cao cấp, tuy không biết quân nhân này không biết từ đâu đến cứu binh cho lão Hoàng, nhưng quân nhân đối với hiện tượng bất lương của xã hội, đối với nhân viên bất lương vẫn là có lực uy hiếp. Thấy Lâm Vệ Quốc, trưởng phòng Ngưu vừa rồi kiêu ngạo, khí thế, nhất thời bị nén xuống.