Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Có?
- Thật sự có cách?
Vẻ mặt buồn bã của Đông Phương Tiểu Linh bỗng sáng lên, vui vẻ nhìn Lâm Hồng Phi, trong sự vui vẻ còn có chút nghi ngờ
- Cậu không nên nói dối tớ.
- Tôi nói dối cậu làm gì.
Nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, Lâm Hồng Phi tâm trạng rất tốt, không nhịn được đùa với Đông Phương Tiểu Linh.
- Nếu dối gạt cậu có thể là nói dối ba mẹ tôi lừa con dâu về thôi, rõ ràng không thể nào!
Nếu ở 20 sau, đùa như vậy là bình thường, sẽ được đáp lại,
- Được, nhiều chuyện, chúng ta ngay bây giờ đi về.
Nhưng ở những năm 1991, Đông Phương Tiểu Linh nghe xong nhất thời đỏ mặt, dường như đỏ đến tận ngực, trái tim đập mạnh không ngừng, ngượng ngùng vô cùng, muốn chết thật sự là muốn chết. Lâm Hồng Phi bại hoại này, dám đùa vậy với mình.
Thầm nói, quen biết nhiều năm như vậy, ấn tượng của Đông Phương Tiểu Linh với Lâm Hồng Phi không tồi. Tuy rằng xuất thân tốt, nhưng so sánh với con cái của các lãnh đạo, Lâm Hồng Phi được coi như là ưu tú nhất. So với những người suốt ngày ăn chơi thì tốt hơn nhiều. Tình cảm tốt chắc chắn là có, nhưng là những cái khác không thể nói rõ.
Một hồi lâu, Đông Phương Tiểu Linh mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu, cô gắng tỏ ra bình thường, lườm Lâm Hồng Phi một cái để che dấu, hỏi
- Sau này không được đùa với tôi như vậy. Đúng rồi, cậu nói có cách, rốt cuộc là có cách gì?
- Một bữa cơm.
Lâm Hồng Phi thật không biết xấu hổ, lúc này đưa ra yêu cầu, giơ một ngón tay lên, cười tủm tỉm nhìn Đông Phương Tiểu Linh
- Tôi cam đoan có thể giải quyết vấn đề.
- Cậu…
Đông Phương Tiểu Linh tức giận nhìn Lâm Hồng Phi ra vẻ rất khó chịu, nhìn ngoài rất khó chịu nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy thích thú. Tự an ủi mình, hắn nói như vậy chắc chắn là có cách. Ra vẻ nghiến răng nghiến lợi:
- Được, tôi đồng ý, Tiểu Lâm cho tôi biết, nếu không được, cậu nhất định phải chết.
Nói xong kéo tay Lâm Hồng Phi đi.
Lâm Hồng Phi nhất thờ cũng có chút như đang mơ, đây là năm 1991, nắm tay… việc này…
- Làm gì thế?
- Đương nhiên là đi tìm ba tôi, không phải cậu nói cậu có cách sao?
Đông Phương Tiểu Linh không dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Hồng Phi, ngạc nhiên hỏi.
Lâm Hồng Phi vừa nghe suýt ngất, xem ra chuyện này quả thật khiến Tiểu Linh lo lắng không ít, ngay cả chuyện quan trọng cũng quên hết
- Cậu không nghe xem rốt cuộc cách của tôi là gì sao?
- Đúng vậy.
Đông Phương Tiểu Linh lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nhỏ giọng hỏi
- Cậu nói cách của cậu là cách gì? Nhanh nói tôi nghe một chút.
Nhin Tiểu Linh, Lâm Hồng Phi đúng là không biết nói sao, cho dù sốt ruột như thế nào, cũng không bỏ qua việc này, cô nhóc này, xem ra, đúng là trước sau không như nhau
- Thật ra, cách cũng đơn giản, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện…
…
Đông Phương Tiểu Linh chính là giấy thông hành tốt nhất ở thành phố Bắc Quận. Nhìn thấy con gái yêu của Bí thư thành ủy đã đến, bảo vệ cũng không hỏi, còn chào hai người. Nếu là ở các nơi thường đến, từ trước đến nay đều chào Tiểu Linh bằng một nụ cười. Lúc này Đông Phương Tiểu Linh đang đầy tâm sự, không nhìn, vẻ mặt lo lắng lôi Lâm Hồng Phi vào thang máy.
Năm 1991, thang máy còn rất hiếm. Bình thương không thể nào thấy được. Năm ngoái, Thành ủy và ủy ban Bắc Quận lấy danh nghĩa cải tạo lại trụ sở, trang bị thang máy cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân, cải thiệu điều kiện của các lãnh đạo. Đối với lãnh đạo mà nói, đi thang bộ thật sự là quá cực khổ.
Lúc này, đúng lúc mọi người đang bề bội, thấy con gái của Bí thư Đông Phương xuất hiện ở đây, mọi người vội vàng cười chào không ngừng, cũng có người muốn vượt lên đến gần Đông Phương đại tiểu thư. Nhưng tình huống tiếp theo làm mọi người thất vọng rồi, đối mặt với vẻ mặt tươi cười của mọi người, Đông Phương tiểu thư trước thường đến đây nhưng giờ coi như không thấy, làm cho mọi người thấy như đụng vào tường.
- Đi đi, tất cả giải tán.
Thấy Đông Phương tiểu thư rõ ràng là có việc gấp một vị trưởng ban của Thành ủy nhìn mọi người nói
- Đông Phương tiểu thư tìm Bí thư có việc gấp, đừng làm chậm chuyện của tiểu thư.
Nói xong, không để ý vẻ mặt vội vàng của Đông Phương Tiểu Linh tiến lên giúp Đông Phương Tiểu Linh bấm thang máy, cười nịnh nọt đối với Đông Phương Tiểu Linh
- Đông Phương tiểu thư, mời.
- Cám ơn….
Tuy tâm trạng không tốt,nhưng người ta làm vậy, Đông Phương Tiểu Linh cũng phải nể mặt, miễn cưỡng mỉm cười nói với vị trưởng ban này.
Trưởng ban nhất thời liền giống như uống hai cân mật ngọt vậy, đang định nói gì đó lại phát hiện cánh cửa thang máy đã đóng lại.
…
Tòa nhà Thành ủy là tòa nhà bảy tầng. Văn phòng của Bí thư Đông Phương ở tầng năm, nghe nói là có ý là “Cửu ngũ”. Đương nhiên, Quốc Dân Đảng là theo thuyết vô thần, đối với cách nói này đều khinh bỉ, nhưng là lấy may mắn có phải không?
Thư ký của Bí thư Đông Phương Phạm Thành Lượng thấy con gái của bí thư và con trai của phó tham mưu trưởng Lâm từ thang máy vội vàng đi ra, trong lòng nhất thời trầm xuống “sao lại thế này? Chẳng lẽ vị công chúa này có chuyện gì?”
Vội vàng chào, nói khẽ với Đông Phương Tiểu Linh
- Tiểu Linh, bí thư vừa mới họp xong, lúc này đang nghỉ ngơi, em xem…
Ý là Tiểu Linh, cô đã biết mấy ngày nay chúng tôi xảy ra chuyện gì, nếu không có chuyện quan trọng, không cần làm phiền ba mình nghỉ ngơi.
Một là đề phòng Tiểu Linh vì chuyện nhỏ mà làm phiền ba mình nghỉ ngơi, rồi tiện nghe xem Đông Phương Tiểu Linh có chuyện gì, nếu có gì lớn, mình cũng dễ báo cáo lãnh đạo.
Ý của thư ký Phạm Tiểu Linh tất nhiên là hiểu được. Lần này đến vì giải quyết vấn đề của cha mình, làm sao có thể chờ cha mình dậy rồi nói? Lắc đầu nói
- Thư ký Phạm, tôi lần này đến là vì chuyện vừa rồi tôi và Lâm Hồng Phi đến nhà máy, công nhân cũng không đi làm, tất cả đều túm năm tụm ba bàn luận chuyện này. Chúng tôi lo lắng, chuyện lần này nếu không giải quyết tốt, có thể gây ra sự kiện quần chúng quy mô lớn.
- Cái gì? Công nhân bàn luận chuyện này?
Thư ký Phạm nhất thời sợ hãi kêu thất thanh.