Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Làm thư ký cho lãnh đạo, lãnh đạo đang có chuyện gì sứt đầu mẻ trán anh ta đương nhiên biết. Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới, lúc lãnh đạo đang đau đầu để giải quyết vấn đề này, chuyện mọi người lo lắng nhất vẫn xảy ra. Công nhân nhà máy chế tạo xe máy Bắc Quận đều đã biết.
Chuyện này không thể kéo dài được!
- Hiện giờ tâm trạng của các công nhân thế nào?
- Không tốt!
Đặng Phương Tiểu Linh lắc đầu, giọng nghiêm trọng.
- Hiện giờ tâm trạng của các công nhân ngày càng không ổn, nếu không trấn an đúng lúc, thì sẽ thực sự phiền toái.
Vẻ mặt của thư ký Phạm nhất thời cũng trắng bệch, tâm trạng công nhân ngày càng không ổn định? Nói như vậy, thời gian cho ông chủ không còn nhiều lắm, đúng rồi nếu tiểu Linh nói cô có cách.
- Tôi sẽ báo cáo lãnh đạo một chút.
Thư ký Phạm vội vàng nói, đứng trước một việc như vậy, thư ký Phạm không biết là Đặng Phương Tiểu Linh nói đùa hay thật.
- Không cần.
Việc khẩn cấp như vậy, Đặng Phương Tiểu Linh lại là con gái của bí thư Đông Phương, còn phải theo trình tự thông thường sao?
- Tôi sẽ vào nói với ba tôi.
Đúng vậy, Thư ký Phạm vừa mới nhớ ra mình thất thố, người trước mặt mình là ai? Là con gái duy nhất của ông chủ mình, trừ phi ông chủ có công việc quan trọng, nếu không mình có tư cách ngăn người ta sao? Lần này, anh ta không cẩn thận phạm sai lầm rồi. Ý thức được mình phạm sai lầm, thư ký vội vàng cứu
- Bí thư đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi sẽ gọi giúp em.
…
Bí thư Đông Phương vừa nằm xuống, còn chưa ngủ, đương nhiên đột nhiên gặp một việc như vậy, bọn họ cũng không thể ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thôi. không đợi ông ta nghỉ ngơi, Thư ký Phạm đi vào, nghe Thư ký Phạm nói tình hình nhà máy chế tạo xe máy có thay đổi mới, dự định nghỉ ngơi một chút của bí thư Đông Phương nhất thời biến mất.
Dùng nước lạnh rửa mặt, Bí thư Đông Phương tỉnh táo lại không ít, thấy Đặng Phương Tiểu Linh cố nở nụ cười khó khăn
- Con gái, con đến rồi?
Chào con gái xong, Bí thư Đông Phương nhìn về phía Lâm Hồng Phi, biết Lâm Hồng Phi và con gái mình là bạn học, hai người tình cảm không tồi. Lâm Hồng Phi trước đây cũng không ít lần đến nhà mình ăn cơm. Chỉ là sau này vị trí của ông cao lên, do nhiều nguyên nhân, hai nhà ít đi lại. Nhưng tình cảm của bí thư Đông Phương đối với Lâm Hồng Phi vẫn không thay đổi, nhìn Lâm Hồng Phi gật đầu
- Hồng Phi cũng tới? Mau ngồi đi.
- Bác Đông Phương, bác khỏe không?
Lâm Hồng Phi lễ phép chào, giọng nói cũng như đang giải quyết việc chung.
- Nhà máy chế tạo xe máy cháu và Tiểu Linh đến thực tập đã xảy ra chút tình hình, chúng cháu cảm thấy phải báo cáo chính quyền.
Thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như vậy, nói chuyện làm việc tuy hơi non nớt, nhưng giọng nghiêm chỉnh. Bí thư Đông Phương càng cảm thấy quý mến Lâm Hồng Phi, mỉm cười gật đầu
- Đến chỗ bác không cần khách khí, ngồi, cứ ngồi đi.
Nói xong thuận miệng bảo thư ký
- Tiểu Phạm, đi pha cho tôi cốc trà, đặc một chút.
Hiển nhiên, mấy ngày nay vẫn không nghỉ ngơi tốt, cần một ly trà để tỉnh táo tinh thần.
Thư ký Phạm pha trà xong, rót cho bí thư một chén trà, lại rót cho Lâm Hồng Phi một chén trà, pha cho Đặng Phương Tiểu Linh một chén trà lài sau đó mới nhìn thoáng qua bí thư Đông Phương. Thấy bí thư Đông Phương khẽ gật đầu, biết ông chủ cho mình ở đây nghe một chút, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh, đồng thời lấy ra một quyển sổ và cái bút, chuẩn bị ghi chép.
Nếu là ngày thường, tất nhiên không cần nghiêm trang như vậy, nhưng lần này nếu Đặng Phương Tiểu Linh cùng Lâm Hồng Phi đến tìm bí thư nói về tình hình nhà máy, như vậy cần phải làm một bản ghi chép.
- Hồng Phi, vừa rồi cậu nói nhà máy chế tạo xe máy tình hình thế nào?
Lâm Hồng Phi đặt tay lên gối, lưng thẳng tắp, giống như một gốc cây vậy, từ từ nói
- Bí thư, là như vậy, hôm nay cháu đến nhà mày, không thấy lãnh đạo của nhà máy, mọi người cũng không đi làm ở phân xưởng, tất cả tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm, cháu nghe được đại khái là lãnh đạo nhà máy đã cầm một trăm tám mươi triệu tiền để sửa chữa nghiên cứu sản phẩm cùng kỹ thuật mới bỏ trốn. Tâm trạng công nhân thật sự không ổn định, có đồng chí cá biệt cho rằng nên đến ủy ban hỏi một chút. Tôi và Đặng Phương Tiểu Linh tìm hiểu, biết tình hình có chút nghiêm trọng, cần phải báo cáo với ngài.
Lâm Hồng Phi biến chuyện này thành công lao của hai người.
Bí thư Đông Phương gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng rất nhiều nhìn Lâm Hồng Phi.
Ông biết Lâm Hồng Phi từ nhỏ, trước kia ấn tượng của ông với hắn là một đứa bé thông minh, nhưng có chút là con mọt sách. Hôm nay Lâm Hồng Phi lại làm ông nhìn hắn với một ánh mắt khác. Lần này nói, trật tự rõ ràng, chỉ trong mấy câu ít ỏi đã nói rõ mọi sự tình, nhưng nên nói thì nói, không nên nói tuyệt đối không nói. Chỉ nói về tình hình ở nhà máy, còn Thành ủy và Ủy ban nhân dân làm thế nào thì không hề đề cập đến.
Lão Lâm hai năm nay đã ra sức bồi dưỡng thằng con này, không chỉ có khí khái, hơn nữa đã đủ điềm đạm. Thằng bé này không đơn giản, tương lai rất có thể thành châu báu.
Đặng Phương Tiểu Linh còn nhìn Lâm Hồng Phi với ánh mắt kỳ lạ, cảm thấy Lâm Hồng Phi trước mặt mình có chút xa lạ. Vừa rồi Lâm Hồng Phi nói chuyện với ba mình, trật tự rất rõ ràng, cũng không nói dài, nói xạo mà nói dễ hiểu. Làm cho ba cô trong thời gian ngắn đã nắm cơ bản tình hình. Năng lực biểu đạt khó lường.
Hơn nữa, Lâm Hồng Phi giống như một cán bộ báo cáo với ba cô tình hình lại làm cho Đặng Phương Tiểu Linh cảm thấy ngạc nhiên. Sao hắn lại trưởng thành nhiều như vậy?
Trước kia, Đặng Phương Tiểu Linh thật đúng là chưa từng thấy Lâm Hồng Phi như vậy.
- À, đúng rồi ba, Hồng Phi nói chuyện này giải quyết không tốt, có thể trở thành một sự kiện quần chúng, ảnh hưởng rất không tốt.
Đặng Phương Tiểu Linh bổ sung thêm một câu.
Bí thư Đông Phương gật đầu, sau khi Lâm Hồng Phi nói về tình hình xong ông ta cũng nghĩ đến. Một trăm tám mươi triệu là một khoản tiền lớn bị lãnh đạo nhà máy ôm chạy, công nhân nếu không phản ứng mới là không bình thường. Tiếp theo là thời kỳ mẫn cảm, tuyệt đối không thể để xảy ra tình huống này.
- Hồng Phi, nghe nói cháu có biện pháp?
Bí thư Đông Phương ngẩng đầu hỏi Lâm Hồng Phi.