Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời nói của Lâm Hồng Phi rất đơn giản, nhưng khiến cho Thư ký Phạm và cả Bí thư Đông Phương đều phải sang mắt ra.
Trên ban quản lý tài chính thành phố cũng đã rót cho một khoản tiền, khi đến tài khoản của xưởng xe máy cũng đã chuyển lại, khiến cho công nhân sau khi thấy tiền đã về tài khoản cũng sẽ muốn chuyển đi.
Nguyên nhân mà công nhân náo loạn lên đơn giản chính là vì họ thấy những tên khốn nạn trong công xưởng đã mang hết tiền đi mất, họ không hề thấy hy vọng gì về sự phát triển của công ty, nhưng khi thấy lãnh đạo đi con đường của họ mà không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của người dân thì họ còn có thể làm loạn lên không?
Thấy tiền đã về đến tài khoản của công ty, tâm trạng của bọn họ cũng đã ổn định lại, các công nhân tự nhiên cũng đã không làm loạn lên nữa, còn về sau này, ít nhất cũng phải kiếm đến thời gian là hai tháng, mọi người cùng nhau hợp sức với nhau, còn có thể nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề nữa chứ?
Đúng rồi, biện pháp này đúng là rất hay, sao trước kia lại không nghĩ ra cơ chứ.
- Đây chỉ là chính sách tạm thời, không phải là biện pháp triệt để.
Bí thư Đông Phương liền nói.
Đương nhiên là tôi biết đây không phải phương pháp triệt để, phương pháp triệt để chính là cần tìm 18 triệu quay trở lại, đồng chí nghĩ tôi có thân phận như vậy không?
Lâm Hồng Phi trong lòng oán thầm, nhưng trong lúc này việc mà hắn có thể làm duy nhất chính là gật đầu cười nói :
- Đúng, đúng biện pháp này, đúng là phải khiến lãnh đạo cho chút thời gian, nếu như giải quyết đúng vấn đề thì chắc chắn là phải nhờ sự giúp đỡ của lãnh đạo rồi.
Thế là đúng rồi.
Bí thư Đông Phương cũng thỏa mãn, cười, vẻ mặt lộ ra như nhẹ nhàng đi bao nhiêu, ngồi trên chiếc ghế tựa rồi quay ra, đứng lên, ánh mắt tán thành nhìn Lâm Hồng Phi nói:
- Hồng Phi, cậu rất được, cậu đã giải quyết cho thành phố một vấn đề rất lớn.
Lâm Hồng Phi vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh sợ, rồi cũng vịn theo những lời mà bí thư Đông Phương nói:
- Bác Đông Phương, bác đừng nói thế, cháu cũng làm việc trong xưởng xe máy, àm như này cũng là để ổn định trật tự sản xuất của xưởng thôi.
Lời nói này nói ra đúng là rất dễ chịu. Trong lòng Thư ký Phạm cũng rất thoải mái, khó mà có được một người thanh niên như thế, không những không kể công mà còn hiểu được đạo lý không kiêu ngạo. Nghĩ đến mình già thế này, hình như mới chỉ tốt nghiệp xong đại học rồi được điều động đi làm trong chính quyền, khi đó nghĩ mình là sinh viên đại học, nên cũng đã kiêu ngạo rồi, không thèm để ý đến người khác, cả ngày cứ ngồi kiêu ngạo như con Khổng Tước đúng là thiệt thòi không ít, nếu như bản thân tự biết đạo lý làm người thì giờ có phải tốt hơn không?
Bí thư Đông Phương không nghĩ Lâm Hồng Phi lại có thể khiêm tốn như thế, nếu như làm được công lao to lớn vậy mà hắn lại không hề có ý vì bản thân mình, trong lòng không thể không đề cao Lâm Hồng Phi : Cậu thanh niên này, đúng là có tấm lòng. Trẻ như thế mà đã hiểu được đạo lý làm người rồi, có nhiều người sống đến nửa cuộc đời mà còn chưa biết đến đạo lý đó.
Nhanh chóng không đến nửa tiếng cảm giác không tệ, lại cảm thấy khôn bình thường, lại lần nữa có cảm giác rất tốt, bí thư Đông Phương đã có ấn tượng mạnh với Lâm Hồng Phi rồi.
- Được, được lắm, Hồng Phi, cứ tiếp tục duy trì như thế nhé.
Bí thư Đông Phương gật đầu cười nói, khó mới có thể cổ vũ Lâm Hồng Phi một lần, nên bưng chén trà lên uống một chén.
Đây chính là ý bưng trà tiễn khách, Lâm Hồng Phi cũng hiểu được điều này, cười nhẹ nhàn rồi đứng lên quay người đi, cúi chào bí thư Đông Phương: trước kia chưa hề có đối sách, để nghĩ ra đối sách, ông không thể không để chính mình có thể nghỉ ngơi chút, để đầu óc có thể nghỉ ngơi, trong trạng thái tỉnh táo, nhưng đến giờ đã có đối sách rồi thì còn nghỉ được không? Ngay lập tức mở một cuộc họp để điều chỉnh về mọi mặt là chuyện đương nhiên.
- Được, có thời gian cứ đến chơi nhé.
Bí thư Đông Phương cười nói, quay người lại, như vẻ cũng tính toán chuyện của Lâm Hồng Phi và con gái mình, đúng trong lúc này thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Chuông điện thoại kêu reng reng nghe chói tai hơn ngày thường rất nhiều.
Trong lòng Lâm Hồng Phi không thể không chột dạ, một cảm giác như dự cảm đã đến: lúc này, có lẽ nào…
Cũng như thế Bí thư Đông Phương hình như cũng có một dự cảm không tốt, vừa nghe thấy chuông điện thoại liền chau cả mày lại.
Thư ký Phạm vừa thấy thái độ của lãnh đạo thế, nên biết mình phải làm gì, bước nhanh đến bàn làm việc của bí hư, nhấc điện thoại lên nói :
- Xin chào, đây là văn phòng của Bí thư, xin hỏi ai vậy ạ?
Cùng lúc đó cũng không quên ấn nút miễn nói.
Cứ xét là văn phòng của bí thư, đây cũng là danh nghĩa mà đề cập đến, làm như thế là để phòng ngừa có người thế nào gọi đến tìm bí thư Đông Phương, thấy trong điện thoại không phải là Bí thư Đông Phương, trong lòng có chút hoài nghi, nên nói với đối phương rằng, ông không gọi nhầm nhưng vì một số nguyên nhân mà bí thư Đông Phương không có nhà; ngoài ra, cũng vì người đã gọi điện đến : nếu như biết là đã gọi sai thì cũng nhanh chóng phải xin lỗi, gác máy, đừng có làm lỡ thời gian của lãnh đạo.
- Là Thư ký Phạm phải không? Tôi là phó chủ tịch Lưu của thành phố.
Âm thanh của người trong điện thoại nghe rất lo lắng, như có chuyện gì đó đang hoang mang, sợ hãi:
- Xin anh hãy lập tức báo với bí thư, theo thông tin nội bộ của xưởng chế tạo xe máy thành phố, các công nhân đã đến chính quyền thành phố đòi lý lẽ, tình hình rất khẩn cấp, xin bí thư nhanh chóng cho đối sách.
Công nhân đòi lên chính quyền nói lý lẽ sao?
Cả bí thư Đông Phương và thư ký Phạm, cùng Lâm Hồng Phi và con gái Tiểu Linh đều nhìn nhau: đúng là họ quá lời rồi, nếu như không phải họ nhắc nhở, và kịp thời đưa ra phương pháp để ổn thỏa vấn đề thì việc đúng là phiền phức rồi.
Chuyện này không phải bản thân anh ta có thể quyết định được, thư ký Phạm lập tức hỏi bí thư:
- Sếp, điện thoại này, sếp thấy…
Bí thư Đông Phương không hổ danh là người kế sách mạnh mẽ, vừa mới nghe như thế, đã đoạt lấy điện thoại trầm giọng nói :
- Tôi là Đông Phương Chính, là đồng chí Lưu Bảo Quốc phải không? Đồng chí Bảo Quốc, nói rõ tình hình cụ thể cho tôi biết.
- Vâng là tôi đây.
Trong điện thoại, người này nghe được giọng nói quen thuộc của bí thư Đông Phương, liền vui mừng, căng thẳng và lo sợ nói :
- Đúng là thế, tình hình là thế này, để có thể đối ứng với những nguy hiểm có thể xảy ra, chúng tôi cũng đã sắp đặt bên xưởng chế tạo xe máy, để chúng ta có thể theo dõi tình hình bên đó bất cứ lúc nào.
Chuyện này ở trên hội nghị họp, bên chính phủ chắc chưa nói chuyện này, bí thư Đông Phương liền chau mày, trong lòng tức giận nói:
- Chính quyền bên đó, không biết là làm cái gì nữa?
Nhưng ông cũng hiểu, lúc này không phải là lúc so đo chuyện này, nhanh chóng giải quyết vấn đề là việc cần làm gấp. Trầm giọng nói :
- Được, tôi biết rồi, chính quyền bên các anh, không nên có những hành động quá khích như thế, phải cố gắn trấn an quần chúng, tôi đã có cách rồi.