Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Từ thiết kế đến lần thử nghiệm lần cuối, vượt qua mức 120 triệu đô la Mỹ.
- Nhiều như vậy sao?
Đông Phương Tiểu Linh nghe Lâm Hồng Phi nói xong mà hết cả hồn, nhưng ngay lập tức cô cũng đã phản ứng lại nói:
- Làm sao mà anh biết được?
Lẽ ra đối với chuyện về phí này thường là bí mật đối với các công ty, đương nhiên tuyên truyền với bên ngoài lại là một chuyện khác, nhưng công ty Suzuki cũng chưa từng thông báo chuyện giá của GS 250, Lâm Hồng Phi lại biết được chuyện đó nên Đông Phương Tiểu Linh đã cảm thấy có gì đó lạ.
Lâm Hồng Phi đã buột miệng nói.
Những con số này là mấy năm sau công ty Suzuki sẽ thông báo, vì đầu tư nhiều như thế, nên chiếc xe đầu tiên này cũng ít nhiều sẽ mang đến tâm trạng như đánh cuộc, bởi vì ngay bản thân họ đều biết xe con chắc chắn không tiết kiệm xăng như hãng Honda được, muốn chiếm giữ được thị trường mới này thì phải lấy ra được cái gì đó cao hơn Honda, sau đó sẽ chứng minh được thành công của Suzuki, Gs 125 đã trở thành một hạt mầm trong lĩnh vực xe máy của nước Cộng Hòa, sau 20 năm nữa cũng có thể sẽ đưa ra lợi nhuận hàng năm cho Suzuki.
Lúc này nói ra cũng có vẻ như lỗi thời, công ty còn chưa công bố thì sao mà Lâm Hồng Phi biết được? May mà Lâm Hồng Phi cũng tinh nhanh, phản ứng lại nhanh nói :
- Khi học Đại hoc, một thầy giáo của anh cũng đã đến công ty đó, nên tiện người ta nói ra thôi, sau đó về lên lớp cho bọn anh thấy mức coi trọng về vấn đề khai thác những sản phẩm mới của hai nước… đầu tư lớn như thế, chính là kỹ thuật của chúng ta còn thấp hơn cơ bản của họ, theo kỹ thuật của chúng ta, không bằng họ thế thì liệu khi thiết kế ra một chiếc xe như thế mà để thị trường chấp nhận thì có thể khiến cho công nhân khởi tử hoàn sinh không?
Đông Phương Tiểu Linh không nói, trước đây người Nhật Bản đã có kinh nghiệm kỹ thuật dày như vậy, hơn nữa lại đầu tư bao nhiêu thế để phát minh, nghiên cứu ra một sản phẩm mới, còn bản thân xưởng chế tạo xe máy lại hoàn toàn không có tích lũy kinh nghiệm như thế, vậy số tiền ít thế có thể làm được gì? Nhưng con gái mà,chắc chắn không chịu cúi đầu nhận thua như thế, không phục nhìn Lâm Hồng Phi nói:
- Anh đừng nói thế, nếu như anh có bản lĩnh thật thì anh hãy thiết kế cho em một chiếc xe kiểu còn hơn cả chiếc xe của Nhật xem.
- Em đừng nói đùa thế, nếu như để anh làm, không những anh có thể làm ra một chiếc xe còn hơn cả chiếc của Suzuki bây giờ, mà nếu để cho anh làm kinh doanh cho xưởng anh có thể bảo đảm không quá nửa năm, xưởng sẽ quay tay mệt đó.
Là một chuyên gia nổi tiếng trong ngành động cơ đốt trong, thiết kế một chiếc xe nhỏ hay động cơ thì chắc chắn chẳng có gì khó khăn rồi, thậm chí không cần mình thiết kế mà những chiếc xe máy sau cũng không tồi, Lâm Hồng Phi đều có thể ghi nhớ hết cả.
- Chỉ được cái nói khoác.
Đông Phương Tiểu Linh vẫn không tin Lâm Hồng Phi, xem ra Lâm Hồng Phi bây giờ đứng trước mặt cô đây vẫn không khác gì Lâm Hồng Phi của 4 năm trước, thiết kế ra một chiếc xe khác? Loai “khoa học kỹ thuật” cao này, liệu Lâm Hồng Phi có thể nghiên cứu ra được không? Nếu đúng anh có bản lĩnh thì anh thiết kế một chiếc cho tôi xem.
Lâm Hồng Phi cũng không sợ gì, liếc mắt nhìn Đông Phương Tiểu Linh nói:
- Ừ, thiết kế cho cô một chiếc xe, thì tôi được gì chứ? Chẳng được tốt gì, khổ sở vất vả làm ra chiếc xe vậy tôi được gì?
- Anh…
Không ngờ Lâm Hồng Phi lại bại hoại như thế, cô nàng Đông Phương Tiểu Linh đã bị chọc tức, lấy ngón tay chỉ vào mặt Lâm Hồng Phi:
- Đừng nói thế, Lâm Hồng Phi, hôm nay tôi nói rõ ràng, nếu như anh có thể làm ra được chiếc xe còn hoành tráng hơn cả của Nhật Bản thì nhất định tôi sẽ khuyên cha để anh là Giám đốc xưởng, nhưng nếu như chưa được thì làm thế nào?
Cô nàng đã bị Lâm Hồng Phi làm cho tức điên đầu, nếu như dự tính lấy thân phận con gái của lãnh đạo can thiệp vào “quốc chính”, nhưng nếu như nói nghiêm túc, Đông Phương Tiểu Linh đúng là cũng không quá đáng, nếu như Lâm Hồng Phi có đủ khả năng để làm ra một chiếc xe khác hơn cả xe Suzuki của Nhật Bản thì đương nhiên cũng để cho anh ta làm Giám đốc của xưởng chế tạo xe máy này, Bí thư Đông Phương cũng có chuyện nói: đây là xe còn hơn cả xe của Nhật đây, người tài này nọ, đây đúng là người có tài rồi, người tài như thế này nên chúng ta phải đặc biệt trọng dụng nhân tài, đúng lúc phù hợp với tinh thần đề bạt cán bộ trẻ tuổi tài cao trong cong việc.
- Để tôi làm Giám đốc xưởng?
Lâm Hồng Phi đột nhiên cười nói:
- Tôi mà lại làm Giám đốc xưởng được sao?
- Anh…
Đông Phương Tiểu Linh đúng là bị Lâm Hồng Phi khiến tức điên lên rồi, đỏ mặt, tim đập nhanh, nhìn thì đúng là rất tức, còn cắn môi nói :
- Lâm Hồng Phi, anh có biết không, Giám đốc xưởng chính là cán bộ cấp Tỉnh rồi đó…
Không đợi Đông Phương Tiểu Linh nói hết, Lâm Hồng Phi liền ngắt lời Đông Phương Tiểu Linh, lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Linh, tôi biết tôi muốn tốt cho tôi, nhưng cô cũng biết, chức Giám đốc xưởng là lãnh đạo chính quyền, tôi chỉ là một sinh viên Đại học còn chưa tốt nghiệp, để lên chức đó, cô nghĩ có được không?
Đông Phương Tiểu Linh cũng không nói thêm gì, cô ta như ý thức được lời nói khi nãy của mình như có vẻ hấp tấp, vội vàng quá, trước mặt cha cũng đã nói tốt cho Lâm Hồng Phi, thời gian thực tập cũng đã làm phó khoa phụ trách, sau khi thực tập hoàn thành bản thực tập không vấn đề gì, nhưng sắp xếp để anh ta làm nhân vật số một của doanh nghiệp kinh doanh Thế Kỷ có được không? Chỉ sợ đang là đống đổ nát mà giờ lại thành nát hơn thôi, cha cô cũng không thể mở miệng được, việc này đến lúc đó không nói được.
Tuy giờ nhà nước đúng là coi trọng những sinh viên Đại học nhưng một sinh viên tốt nghiệp Đại học có thể để ngay cho cấp Tỉnh thế được không? Chỉ sợ không có nguồn nhân lực viện trợ, ngay cả thạc sĩ khi tốt nghiệp rồi cũng khó mà có thể ngồi được? Tuy đây chỉ là một xưởng chế tạo thuộc thành phố, thuộc đơn vị doanh nghiệp, không nghiêm khắc bằng đơn vị doanh nghiệp chính phủ, nhưng cũng không thể để cho một sinh viên chẳng hề có kinh nghiệm gì quản lý xưởng cả, ai dám làm như vậy chứ? Chắc chắn chỉ có người có vấn đề mới làm thế, hành động sai lầm ngây thơ này, chắc chắn Bí thư Đông Phương không thể nào mà sai phạm vào.
Những năm 91, sinh viên Đại học còn rất ít, vào thời đại này nếu là sinh viên chính quy thì đã được gọi là rất kiêu ngạo rồi, đặc biệt Lâm Hồng Phi lại là sinh viên của trường Đại học trọng điểm của Quốc gia lại càng hiếm hoi, mỗi năm chỉ có vài người thôi, người ta còn nói là “Văn khúc tinh hạ phàm”, bình quân đến cả nước cứ một nơi, một thanh phố, một năm cũng chỉ được đến một, hai người mà thôi… thời buổi năm 91, tuy giờ đã có chế độ song quỹ nhưng những sinh viên của các trường Đại học vẫn là được nhà nước bao cả, anh đã vào được Đại học, tức là anh đã có cơ hội bước chân vào biên chế nhà nước… hoặc là sẽ được sắp xếp công việc ngon hơn cả những sinh viên chính quy thông thường, nhưng đồi với Lâm Hồng Phi và Đông Phương Tiểu Linh mà nói thì điều đó đã không thành vấn đề.