Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mấy hôm trước không phải Tiểu Linh đã nói là cùng với con trai của Tham mưu trưởng Lâm làm chiếc xe máy sao, tôi nghĩ chiếc xe này là do hai người đó làm ra, trong thành phố không có chiếc xe như thế.
Trong lòng thư ký Phạm liền lo lắng, nhanh chóng giải thích cho sếp, việc này nhất định phải nói rõ ràng, nếu không sếp lại nghĩ là mình không thành thật, như vậy vấn đề sẽ nghiêm trọng rồi.
- Ồ, anh nói như vậy là tôi liền nhớ ra.
Bí thư Đông Phương gật đầu, ông ấy đúng là nhớ ra thật, có lẽ là hơn cả nửa tháng trước, chắc cũng phải tầm nửa tháng trước hôm đó khi ăn tối, con gái cũng nói chuyện đó với ông, nói là cô và Lâm Hồng Phi cùng làm ra một chiếc xe máy, khi đó ông còn không nghĩ là có chuyện này, không ngờ đến giờ hai đứa nó lại làm ra chiếc xe rồi.
Thư ký Phạm rất thận trọng nhìn lén bí thư Đông Phương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nói: nếu như mà để sếp phát hiện là mình không thành thật, không để tâm đến chuyện mà sếp lo lắng thì thành chuyện lớn rồi.
Yên lòng đã rồi lại nhìn về Đông Phuơng Tiểu Linh ở đằng trước, trong lòng hắn chột dạ, thời gian này vì chuyện của xưởng chế tạo mà bí thư đã phải lo lắng không ít, đến giờ cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết, phương pháp mà Lâm Hồng Phi nói cũng chỉ để cho lòng cán bộ, công nhân được yên lại một thời gian, nhưng thật vẫn là thật, giả vẫn là giả, qua một thời gian nếu sự thật vẫn bị bại lộ để cho công nhân biết thì chắc chắn đến lúc đó đúng là khốn đốn rồi, con trai của Tham mưu Lâm giỏi giang như thế, hay là…
Làm bộ như không phải có chủ ý mà là vô tình nói :
- Sếp, không ngờ con trai của tham mưu Lâm lại giỏi giang như vậy, nhìn chiếc xe mà cậu ta thiết kề, đúng là rất đẹp.
- Ừ.
Bí thư Đông Phương cũng nhìn về con gái đang ở đằng trước, trong lòng cũng vui vẻ nghĩ “đúng là tuyệt vời”.
Là một thư ký của lãnh đạo, lúc nào biết được suy nghĩ của lãnh đạo cũng là một bài học mà anh cần học, Thư ký Phạm đương nhiên đã biết ý:
- Bí thư, bí thư xem xem đã là chiếc xe đẹp như thế, nếu là sản phẩm mới của xưởng chế tạo này thì có phải là cũng…
Thời điểm những năm 91 mọi người đều có những quan niệm rất mỏng về chuyên gia, trong đầu cũng không có những ý nghĩ xâm phạm quyền, cảm thấy được, lấy dung được là được, còn về vấn đề tôi dung đồ của anh có xâm hạ gì đến lợi ích của anh không? Chẳng ai để ý đến chuyện đó. Đặc biệt là trong chính quyền, càng lạnh nhạt với những quan niệm này, anh phát minh ra được thứ gì? Nhà nước cần dung, đó là chuyện thường, anh còn dám đòi tiền của nhà nước không?
Ý kiến này của Thư ký Phạm đúng là cũng không tồi, nếu như sản phẩm mới chế tạo của xưởng có thể được mở rộng, mở ra con đường kinh doanh, Lâm Hồng Phi anh lại mới làm ra được phát minh này, nếu như chính quyền lấy về dùng thì chắc chắn được thôi.
Nhưng Bí thư Đông Phương lại tính như một “loại khác”, ít nhiều ông đều có những kiến thức nhất định, nghe thư ký nói như thế, bí thư không khỏi chau mày:
- Cái này là do cậu ta phát minh ra thì chắc chắn là có chuyên môn rồi.
Thư ký Phạm lập tức hiểu được ý của Bí thư Đông Phương: đúng là không tồi, có chuyên môn hay không thật ra không phải là vấn đề lớn, nhưng vấn đề chủ yếu chính là nếu như Lâm Hồng Phi mà là một đứa con của một nhà bình thường thì không nói, nhưng hắn lại là con của Tham mưu trưởng Lâm của quân khu, nói ra thì mọi người đều là đồng nghiệp, nếu đã là đồng nghiệp, đến Tết ít nhất cũng phải lì xì cho con của đồng nghiệp chứ, nhưng giờ lại đoạt đồ của con đồng nghiệp sao?
Anh có thấy xấu hổ không?
Âm thanh phát ra nghe thật khó nghe, đồ của con đồng nghiệp mà anh cũng lấy sao?
Nhưng lời nói đều không thể nghe một chút được, Thư ký Phạm có thể nghe ra được trong lời nói của bí thư còn có một tầng nghĩa khác: sếp đã không đồng ý với ý kiến của mình nhưng cũng không phải là phản đối. Nếu như sếp đã không phản đối thì chắc chắn sếp đang nghĩ đến tư duy này cũng là đúng đắn, chỉ có cái thiếu chính là rất nhỏ thôi.
Thư ký Phạm lập tức nhận lỗi của mình :
- Đúng vậy, là tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi, hay là để tôi đi hỏi Lâm Hồng Phi, xem xem anh ta có ý định chuyển nhượng chiếc xe này không?
Thế là đúng rồi, Bí thư Đông Phương chính là ý này đây, ông ấy cũng có ấn tượng tốt về Lâm Hồng Phi, khi thích hợp đương nhiên sẽ không keo kiệt mà giúp hắn một phen, đương nhiên, quan trọng hơn chính là thông qua việc lần này giữa con gái Tiểu Linh và hắn đã khiến ông nghĩ để hai đứa tiếp xúc nhau thường xuyên thì tốt hơn. Bí thư Lâm cũng không nói nhiều, chỉ hai câu: hiện giờ người nước ngoài đều có những chính sách công kích chúng ta, nói là chúng ta không tôn trọng nhân tài, không tôn trọng kiến thức, chúng ta lại nói là không có tác dụng gì, phải để cho những người bạn nước ngoài thấy chúng ta coi trọng nhân tài, coi trọng tri thức, coi trọng quyền sáng tạo.
- Đúng vậy thưa sếp, tôi cũng muốn nghĩ đến chuyện này.
Thư ký Phạm cười gật đầu nói, rồi cũng lấy giấy bút fhi lại chuyện này, ý là thể hiện mình rất coi trọng chỉ thị của lãnh đạo.
Lâm Hồng Phi không biết phát minh của mình thiếu chút nữa đã không được người ta trưng dụng, Đông Phương Tiểu Linh sau khi rời đi, vẻ mặt đầy đắc ý, chuẩn bị nhảy lên xe đến chỗ đám bạn khoe khoang một chút, một chiến sỹ giúp đỡ Lâm Hồng Phi mấy ngày nay đang đứng bên cạnh lấy dũng khí, nói:
- Hồng Phi, xe này có thể để cho tôi đi một chút không?
Nửa tháng nay các chiến sĩ đều đã bận lắm rồi, việc này yêu cầu Lâm Hồng Phi không thể từ chối, tiện nói:
- Được, sao, biết đi chứ?
- Tôi có thể đi cả con 750 trong bộ đội.
Nghe thấy Lâm Hồng Phi không từ chồi, tiểu chiến sĩ liền thở phào nhẹ nhõm, vội nói.
Lúc này xe phổ biến trong bộ đội là chiếc 212, xe quân giải phóng và chiếc 750, về cơ bản các chiến sĩ đều có thể lái, đặc biệt là những chiến sĩ của xưởng chế tạo này, đúng là gần quan được hưởng bộc lộc, người không thể lái được đúng là không nhiều.
- Thế thì được rồi, có thể lái được là không vấn đề rồi.
Lâm Hồng Phi tự nhiên đưa chiếc xe cho chiến sĩ.
Mặc dù đang yên ổn, yên lặng, hai chiếc xe máy cùng không thể so sánh với chiếc 750 được, nhưng chỉ cần có thể lái được hoặc lái được xe đạp thì chẳng hề có vấn đề gì.