Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy cho rằng Lâm Hồng Phi đang nói khoác, quyết không tin rằng Lâm Hồng Phi còn lợi hại hơn cả người Nhật, nên trong lòng không tin vẫn là không tin, hiện thực lại đang hiện ra trước mắt, Lưu Khôn cũng là phục việc làm của Lâm Hồng Phi, tự bản thân có thể chế tạo ra chiếc động cơ, đúng là không phải người nào cũng có thể làm được bèn cười nói :
- Được, vậy tôi sẽ chờ xem…
Nói xong anh ta lại liếc nhìn chiếc xe của Lâm Hồng Phi nói:
- Này, hay là chúng ta đổi xe cho nhau?
- Được, cũng lâu rồi tôi không lái xe rồi, đúng lúc đang muốn luyện tay lái.
Lâm Hồng Phi cũng không hề cự tuyệt, rất thoải mái trả lời lại yêu cầu đó, nét mặt vui vẻ.
Nói ra, từ sau khi “trở về” đã không sờ đến vô lăng rồi, giờ dùng đến đúng là hắn ta có chút ngượng ngạo, chiếc 212 tuy cũng không dễ lái chút nào, nhưng cũng may là nó bốn bánh phải không?
Lưu Khôn thực sự là ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, hình như không nhớ là Lâm Hồng Phi có thể lái được xe. Nghĩ cẩn thận lại từng tý, vẫn chắc chắn là không hề có ấn tượng gì về vụ lái xe, nhưng anh ta cũng không để ý, thời buổi này, trong lòng người dân nghĩ muốn đi học lái xe cũng chính là một chuyện bao hàm cả kỹ thuật đó, nhưng đối với “đệ tử cao kiền” Lâm Hồng Phi mà nói thì thực ra cũng không có gì là bí mật cả, gần đèn thì rạng mà. Ví dụ như Lưu Khôn, 16 tuổi đã có thể thản nhiên cưỡi em 212 trên đường rồi, chỉ là có chuyện đã khiến cho anh ta phải tiếc nuối đó là bản thân không thể được lái chiếc Satana… vừa mới nhập vào nước là các lãnh đạo trong Tỉnh đã lái: Audi 100, đến nghĩ Lưu Khôn cũng chưa dám nghĩ đến.
- Được, đưa chìa khóa cho anh đây.
Lưu Khôn liền tung chiếc chìa khóa con 212 cho Lâm Hồng Phi, vui vẻ nói :
- Tôi đi thử xe trước đây.
- Đầu xe quả là to, chút nữa nhấn tý ga là xong.
Lâm Hồng Phi trong lòng tự nhủ thế, động lực của chiếc xe này quả là rất lớn, nhưng công suất cũng chỉ là hơn chiếc 750 hai mã lực thôi, nhưng trọng lượng chắc chắn là hơn hẳn 750 đến một tạ, khiến cho người ta có cái cảm giác động lực của xe quá là mạnh, khiến như người ta không thể không chế được.
- Yên tâm…
Lưu Khôn rất tự tin, Manman, Honda, Suzuki, Yamaha, bốn hãng xe nổi tiếng của Nhật mà anh cũng đã đi thử ba chiếc rồi, còn có cái nào là chưa đi không? Anh tự mình làm ra chiếc xe, còn có thể lợi hại hơn cả Honda nữa cơ à?
Được rồi, đợi tý nữa anh biết được đâu là sức mạnh của nó thì chắc chắn là sẽ nhận ra thôi, Lâm Hồng Phi trong lòng như có một ý nghĩ xấu xa gì đó, đợi xem vở kịch hay của Lưu Khôn…đối với những người sống trong thời đại này, họ cũng khó mà tưởng tượng ra được một động cơ dung tích 250cc, nhưng lại có thể đạt được công suất là 22 mã lực, hiện giờ động cơ lớn nhất là 4.7 lít, v8 cũng không vượt qua 156 mã lực, nếu như động cơ này mà Lâm Hồng Phi thiết kế ra lại đổi thành động cơ 4.7 lít, công suất cao nhất có thể đạt được là 418 mã lực thì đúng là điều không thể nào tin có thể xảy ra được.
Nhưng Lưu Khôn chưa nói dứt lời đã liền thay đổi sắc mặt.
Theo thông lệ anh ta nhấn ga một cái như một thói quen, chiếc xe như một con dã thú gầm rú lên, y như mũi tên trên chiếc cung lao ra khỏi chiếc cung, phi nhanh về đằng trước, cứ như kiểu người trên xe bị ngã xuống đất.
Mạnh như vậy sao? Đột nhiên Lưu Khôn thấy sợ hãi, anh ta như không ngờ rằng cái xe này lại mạnh đến như vậy.
Lâm Hồng Phi đứng đằng sau mà không thể không cười: khốn kiếp, muốn cướp chiếc xe của anh mày sao, xe của anh mày dễ cướp vậy sao?
Một lát sau Lưu Khôn đã phấn khích quay lại, xe gầm một tiếng rồi dừng lại trước mặt Lâm Hồng Phi,kiểu tóc của Lưu Khôn đã bị gió thổi bay loạn cả lên, nhưng trên mặt của hắn ta vẫn là nét hưng phần, cười giòn tan vỗ lên vai của Lâm Hồng Phi:
- Người anh em, chiếc xe này của cậu đúng là quá hoành tráng rồi, ha ha… đúng là tuyệt, quá tuyệt…
Lâm Hồng Phi cười thôi chứ không nói gì, với động cơ 22 mã lực, lại chỉ nặng 175kg thôi, mà lại có thể hoành tráng như thế, ai có thể tưởng tượng ra được? Thời bây giờ mới chỉ còn là thời của những chiếc xe 50, 60, 70, 80 thôi.
- Vậy thế này nhé, cậu cho tôi mượn chiếc xe này chơi mấy hôm, cậu dùng tạm chiếc 212 kia nhé.
Lưu Khôn vui vẻ nói xong, liền nhấn ga, xe như bay đã quy đầu đi… kiểu như quá khoe khoang rồi.
Cái này gọi là gì chứ, nhìn chiếc chìa khóa nằm trong tay mình, lại thấy Lưu Khôn đã chạy không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Lâm Hồng Phi không nhịn được cười gượng gạo: anh đây còn chưa được đi nó mấy ngày…
Lâm Hồng Phi tự mình làm ra chiêc xe máy, nhưng hắn chưa đi được bao lâu đã bị ngay tên Lưu Khôn cướp đi mất, đúng thật là “chuyện cười” trong cả quân khu, tất cả mọi người khi đã nói lên chuyện này đều không thể nào mà nhịn được cười. Con trai của Phó tham mưu trưởng Lâm quá là đen đủi, thứ mà tự mình làm ra lại không được dùng? Nghe nói mấy ngày hôm nay cậu công tử của tư lệnh Lưu đều rất huênh hoang, đều dò hỏi xem chiếc xe mà công tử Lưu kia đang đi là từ đâu, thậm chí phải bỏ ta giá cao cũng sẽ mua về tay mình, chỉ là sau khi nghe được rằng chiếc xe đó chính là do con trai của Phó tham mưu trưởng Lâm làm ra thì anh ta đã dứt lòng mà bỏ ngay cái ý định đó đi.
Phó tham mưu trưởng Lâm tuy cũng không được tính là lãnh đạo chủ chốt của thành phố Bắc Quân, nhưng cũng không phải hạng mà ai cũng có thể sai khiến tùy tiện được, bảo con trai của ông ta tự làm cho mình một chiếc xe thế sao? Mọi người đều biết rằng, nếu như bản thân anh ta có thể mở miệng nói ra điều này thì chắc chắn là đắc tội với cả Phó tham mưu trưởng Lâm rồi: mày là cái thá gì mà có thể chỉ đạo công tử quý nhà Phó tham mưu trưởng làm công cho mày chứ?
Đặc biệt là mấy hôm nay trong khu này đã có những tin tức, điều tiếng rằng phó tham mưu trưởng Lâm sắp thăng chức rồi, không chừng sẽ đủ điều kiện để chuyển đến quân khu trong Tỉnh, khi đó ông ấy sẽ là lãnh đạo trong tỉnh, những lãnh đạo ở Thành phố sau này có gặp ông ấy cũng phải cung kính rồi, bản thân bây giờ bắt con của ông ấy làm “cu li” cho chẳng phải là đã chuốc lấy tội với Phó tham mưu trưởng Lâm sao?
Cái ý này cũng không thể nào làm được.