Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ồ? Vừa về đến nhà Lâm Hồng Phi đã tức đến nghẹn cả họng, đương nhiên là kiểu trầm lắng lại không hề giống như ngày thường, trong phòng bếp lại bay ra mùi nấm gà thơm ngon đến ngây người, theo “truyền thống” của nhà họ Lâm, sau khi có chuyện vui mừng gì đó là mẹ của Lâm Hồng Phi đều làm một nồi nấm gà để chúc mừng… theo cách nói của Đoạn Ngọc Trân chính là sau khi lão tổ tông và bà tổ chiến thắng thường làm thịt kho tàu để thắp hương.
- Mẹ, mẹ lên chức giáo sư hay là có chuyện gì?
Lâm Hồng Phi bước vào phòng bếp, nhân lúc mẹ hắn ta không để ý đã nhanh chóng làm một miếng thịt kho tàu thật là ngon, miếng thịt vào trong miệng mà tan ra, không béo, mà còn thơm ngất người.
- Thằng nhóc này.
Đoạn Ngọc Trân liền giơ tay ra, để tạt Lâm Hồng Phi có chút tức giận nói :
- Biết là ăn rồi đấy, đã rửa tay chưa?
- Rửa rồi, rửa rồi ạ, vừa vào nhà là rửa rồi mà.
Lâm Hồng Phi cũng trừng cả mắt nói dối như cuội, còn đang chuẩn bị xem xem có thể nhân cơ hội mà lại thó thêm một miếng nữa không để lót cho cái bụng đói kia, nhưng rồi hắn ta cũng không hề quên hỏi tiếp mẹ:
- Mẹ, thế rốt cuộc là có chuyện gì ạ?
Lâm Hồng Phi vừa bước vào nhà là đi ngày vào bếp, cái này mẹ của hắn ta sao lại không biết chứ? Bà liền nhắc cả chiếc nồi lên để là “uy hiếp” Lâm Hồng Phi:
- Nghĩ mẹ là đồ điếc à vừa mới vào đến nhà là vào đây luôn, rửa tay rồi mới lạ, nhanh đi rửa tay đi cho tôi.
Lâm Hồng Phi cũng đã bất đắc dĩ, trong gia đình, mẹ hắn là người nói một là một, không hai lời, nếu như không rửa tay “ ăn vụng đồ” thì đừng nghĩ đến chuyện đó mà hãy ngoan ngõan đi rửa tay trước đi đã.
Nhà gặp chuyện vui thế, trong lòng Đoạn Ngọc Trân cũng vui vẻ lắm, nhưng chuyện này còn chưa được xác định rõ ràng nên cũng không nói ra ngoài được, không chừng lại ảnh huởng không tốt, nói từ trong tâm bà cũng rất muốn tìm người nào đó để nói chuyện, lúc này Lâm Hồng Phi chính là đối tượng hợp lý nhất để bà có thể giãi bày tâm sự, âm điệu liền nhẹ nhàng lại:
- Ha ha… con có biết không? Cha con đã làm trong quỹ đạo lãnh đạo kia, đã được lãnh đạo quân khu Tỉnh cho là một người phát minh thiết bị quân sự có ý nghĩa trọng đại, bổ sung được những thiết bị kỹ thuật còn thiếu sót, mẹ nghe bà Lưu hai nói lần này ít nhất cha con cũng sẽ phải được công lao hạng hai, nếu như được lãnh đạo chú ý đến khôgn chứng lại còn được huân chương khen thưởng hạng cao đấy chứ.
Việc này đã được ấn định rồi sao? Nói như vậy việc này vốn đã là ván đã đóng thuyền sao? Lâm Hồng Phi cũng vui sướng.
- Đúng vậy, cô Lưu nói như thế sao?
- Ừ, hôm nay khi tan làm, vừa lúc đến trước khu nhà mình mẹ đã gặp bà Lưu bà ấy nói như thế mà, liệu có sai được không?
Trên nét mặt của Đọan Ngọc Trân đúng là có vẻ kiêu ngạo, tự hào.
Bà Lưu chính là vợ của Tư Lệnh Lưu = Lưu Phượng Tài của quân khu Bắc Quận, đương nhiên là phu nhân đệ nhất của quân khu Bắc Quận này, sức ảnh hưởng đúng là rất lớn rồi.
Mặc dù tuổi tác của bà ấy trong những vị phu nhân của các lãnh đạo trong quân khu cũng chỉ là hạng trung bình nhưng ai nấy cũng ngầm gọi bà ấy với hai từ “ chị cả”, mỗi phu nhân nào khi nhìn thấy bà ấy cũng phải lễ phép chào một câu “chị Lưu”, với thân phận đặc biệt của chị Lưu thì lời nói của bà ấy chắc chắn là đáng tin rồi.
Chỉ là với cách nhìn của Lâm Hồng Phi, cái “hệ thống quỹ đạo chiến thuật Lâm Thị” kia để lên chiến công thứ hai thì không có khó khăn gì, nhưng có thể lên được hạng nhất hay không thì còn phải xem xem các lãnh đạo của quân khu Bắc Quận có đủ năng lực hay không… đừng có tưởng rằng có đủ năng lực để thăng tiến chỉ có một mình Lâm Vệ Quốc thôi nhé, đối với quân khu cấp một của thành phố, nếu như có người nào có đủ năng lực lên đến hạng nhất thì cả quân khu đúng là tự hào, hãnh diện, các lãnh đạo cũng lấy đó mà làm vui, nếu như không có hy vọng gì thì cũng đành thôi, nhưng nếu như phát minh lần này của Lâm Vệ Quốc đúng là được đánh giá lên hạng nhất thì những người trong quân khu cũng phải lưu ý đến Lâm Vệ Quốc, vì trong thời kỳ hòa bình này quân nhân muốn lên được hạng nhất thật sự là khó khăn.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là phát minh này của Lâm Vệ Quốc đều được các đồng chí và tư lệnh trong quân khu ủng hộ, Lâm Vệ Quốc đã là hạng nhất rồi thì quân khu Bắc Quận sao? Như vậy cũng là thơm lây đúng không? Một người làm quan cả họ được nhờ đúng không, đây đúng là một công lao to lớn, chứng tỏ rằng các vị lãnh đạo đều có phương hướng, muốn thăng quan tiến chức thì cũng có được sự thuyết phục rõ ràng rồi.
- Vậy chuyện này cũng phải đến tám, chín mươi phần trăm rồi.
Thấy kế hoạch ban đầu của mình dần dần được thực hiện, Lâm Hồng Phi không thể không vui mừng nói:
- Mẹ, tối nay chắc mẹ phải thể hiện tay nghề nấu ăn của mẹ rồi.
- Đi đi đi, đi nhanh đi cho tôi, cứ lần nào anh xuống đến bếp là khiến bếp tôi loạn hết cả lên…
Thấy Lâm Hồng Phi rửa tay xong, không thèm lau đi mà đã vội vàng vụng đồ, Đoạn Ngọc Trân cũn đang vui vẻ, liền hù Lâm Hồng Phi một cái:
- Con có biết vì sao mà cha con vì cái gì mà làm thế không, đến ngủ cũng không được ngủ ngon, hôm nay chắc chắn phải làm thịnh soạn cho bố con ăn, đừng có quấy rầy.
Lúc này, trong lời nói của bà, những hành động trước kia của Lâm Hồng Phi bà cũng không thèm so đo rồi, tự nhiên lại biến thành công lao của Lâm Vệ Quốc. Với cái này Lâm Hồng Phi không hề so đo gì, người trong cùng một nhà à, một người sáng lạng là cả nhà cũng được nhờ, cha vì chuyện này mà có được thơm lây thì tất nhiên là cả nhà cũng đã được thơm lây rồi, điểm này thì Lâm Hồng Phi có thể không hiểu sao?
Thực ra chiến thuật đó cũng chẳng có gì là bí mật, mặc dù là chiến thuật phụ thôi nhưng cũng không có hàm lượng kỹ thuật gì cả, chỉ là những bậc sư phụ về cơ khí giỏi mà thôi, bên trong vẫn còn cổ hủ lắm, cũng không phải là quân đội muốn cái gì là họ nghiên cứu, thiết kế ra cái đó, mà lãnh đạo bắt tôi làm gì thì tôi làm cái đó, tôi đã làm rra cái gì thì các anh dùng cái đó, bằng không ngay cả vệ tinh quân sự của chúng ta cũng đã lên trời rồi, sao ngay cả quỹ đạo chiến thuật quân khu cũng không làm ra được?
- Chúc mừng, chúc mừng sao lại không thấy rượu chúc mừng đâu ạ?
Lâm Hồng Phi nghĩ ngợi, rồi quay lại nói với mẹ:
- Mẹ, nhà chẳng có rượu nào ngon, con đi mua ít rượu.
- Tiền mẹ để trong ngăn kéo ở trong phòng ngủ ấy.
Một chuyện vui như thế, nhất định phải có rượu ngon rồi, nhưng bà biết rằng trên người Lâm Hồng Phi không có tiền, nên đã nói thêm:
- Không phải mua thứ quá đắt đâu, con đến làng trang phục, mua bình chai Ngũ luơng là được rồi.